Tôi nhìn đôi mắt đỏ au của Tử Long, cuối cùng cũng có thể thở phào, mỉm cười: "Anh tới là tốt rồi, vĩnh viễn không... bao giờ là muộn!"
Nói xong, tôi cũng không cầm cự nổi nữa, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.
Cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu, tôi chỉ cảm thấy một cơn đau kịch liệt ập tới toàn thân, khiến tôi bừng tỉnh lại. Vừa mở mắt, tôi nhìn thấy Diệp Chu Tinh và Tử Long đang ngồi cạnh giường mình.
"Sơ Cửu, em tỉnh rồi à?"
Tử Long nhìn thấy tôi tỉnh, vui mừng không thôi.
Tôi đáp một tiếng, đồng thời quan sát xung quanh một lượt. Đây không phải là nhà họ Diệp, mà là một ngôi nhà có phần bình thường, có lẽ là một ngôi nhà ở nông thôn.
Tôi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, cả người mềm nhũn. Tử Long thấy tôi ngồi vội vàng đỡ tôi dậy. Sau khi bình tĩnh tôi mới hoàn hồn, hỏi Tử Long:
"Tử Long, trong khoảng thời gian vừa rồi anh đã đi đâu? Em vẫn luôn cho rằng anh bị Long Dương bắt đi, sợ suýt chết."
Tử Long toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng của mình: "Lúc ở làng chài anh bị sức mạnh cắn trả nên ngất đi, chuyện sau đó thì anh không rõ. Lúc anh tỉnh lại cũng giống như em bây giờ, hoang mang lắm. Anh cũng được người ta cứu, mà người cứu anh có lẽ em không thể tưởng tượng ra đâu."
Thực sự tôi không thể nghĩ ra được là ai đã cứu Tử Long. Bởi vì chúng tôi quen biết không được mấy người. Tôi nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được ai, bèn lắc đầu, hỏi: "Em không nghĩ ra nổi, anh mau nói đi, rốt cuộc là ai đã cứu anh?"
Tử Long cười ha ha, đang định nói thì cửa phòng được đẩy mở, tôi nhìn thấy là một ông cụ bưng theo bát thuốc đi vào. Ánh sáng trong phòng hơi tối, tôi nhìn một hồi mà không nhận ra.
Khi ông cụ đó đi tới gần rồi tôi mới nhận ra, người này chính là lão quỷ.
Tôi đã rất kinh ngạc khi nhận ra ông ta. Có đánh chết tôi cũng không ngờ tới, người cứu Tử Long lại là ông ta.
Lão quỷ nhìn tôi, cười bảo: "Lý Sơ Cửu, cậu tỉnh rồi, được đấy, hồi phục rất nhanh."
Tôi không nói gì, chau mày nhìn Tử Long. Tử Long cũng cười, giải thích với tôi: "Đúng vậy, là ông ấy đã cứu anh. Khi em đi tới mộ Quỷ Đế của tộc Khương quỷ, cũng chính là ông ấy đã âm thầm giúp đỡ em. Khi đó anh đang bị thương nên mới nhờ ông ấy đi thay. Hơn nữa anh cũng đã đồng ý làm đồ đệ của ông ấy, giờ đang học thuật coi bói."
Tử Long làm học trò của ông ấy, tôi có thể hiểu được. Ông già này vẫn luôn coi trọng Tử Long, và muốn truyền thụ thuật coi bói cửu tinh của mình cho anh ấy. Trong lòng Tử Long chỉ có sư phụ Tiêu Dao Tử, tuyệt đối sẽ không bái núi khác. Anh ấy có thể thỏa hiệp là vì ông ấy đã đi tới mộ của Quỷ Đế để cứu tôi.
Chẳng trách khi ở mộ Quỷ Đế, ông ấy lại nói là tôi đã từng cho ông ấy cơ hội, đã từng thả ông ấy một lần. Khi đó tôi không cách nào đoán được, người bí ẩn âm thầm giúp mình lại chính là ông lão này.
Nhưng trong cái chết của sư phụ Tiêu Dao Tử, ngoài kẻ đầu sỏ Chu Bát Tự thì ông ta cũng có phần.
Nghĩ tới đây tôi vẫn không thể nào thôi lấn cấn trong lòng, bèn nhìn ông ta. Ông lão biết coi bói, đương nhiên biết cách quan sát vẻ mặt người khác. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, ông ta đặt bát thuốc trong tay xuống, nói thẳng: "Lý Sơ Cửu, tôi biết cậu luôn canh cánh về cái chết của sư phụ mình. Không sai, đúng là chuyện này tôi không rũ bỏ được trách nhiệm, song khi đó cũng là do Chu Bát Tự uy hiếp tôi, tôi không còn cách nào khác. Cả đời này tôi đã làm không ít điều sai trái, là cậu đã cho tôi cơ hội, khiến tôi tỉnh ngộ, thoát khỏi con đường lầm lạc. Tôi biết mình là một tội nhân, tôi sẽ đi nhận tội trước linh vị của sư phụ cậu. Chỉ cần đợi Tử Long học được thuật cải mệnh thì tôi cũng không còn gì phải day dứt nữa. Xin cậu, hãy cho tôi cơ hội này!"
Lão quỷ nói rất thành khẩn, nói xong còn cúi đầu trước tôi, giống như đang xin lỗi, lại giống như đang cầu xin. Trải qua bao nhiêu chuyện, giờ tôi không còn dễ tin người nữa, nhất là loại người hoàn toàn không thể nhìn thấu như lão quỷ này. Tôi lo lắng ông ta làm như vậy còn có mục đích khác.
"Sở Cửu, anh tin ông ta thật sư đã tỉnh ngộ, em cho ông ấy một cơ hội đi."
Tử Long nhìn thấy tôi không tỏ thái độ bèn nói đỡ một câu.
Tôi không tin ông ta nhưng tôi tin Tử Long. Tử Long có mắt nhìn người hơn tôi. Anh ấy đã nói vậy thì tôi cũng không cần lo lắng nữa.
Tôi nhìn ông ta, nói: "Hi vọng ông có thể thật sự làm được như những gì mình nói, không đi vào con đường lẫm lỗi nữa. Sư phụ ở trên trời nhìn thấy ông thay đổi như vậy, với tu vi và tâm cảnh của mình thì có lẽ sư phụ cũng sẽ không trách tội ông nữa."
"Được."
Ông ta gật đầu, không nói gì thêm. Nói nhiều hơn nữa cũng không bằng hành động thực tế sau này.
Mọi chuyện đã nói rõ, hợp tác sẽ không còn lúng túng nữa. Tử Long nói tôi đã hôn mê ba ngày. Mỗi ngày anh ấy đều cho tôi uống một lượng lớn linh dược nên cơ thể tôi mới hồi phục nhanh như vậy.
Lần này tôi không bị nội thương mà chỉ là ngoại thương nên hồi phục sẽ rất nhanh, chưa kể còn có viên quỷ đan kia nữa, dược hiệu đúng là khủng khiếp. Nhát kiếm bác Diệp đâm suýt nữa lấy mạng của tôi, nhưng nhờ viên quỷ đan kia mà tôi nhặt được cái mạng về.
Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ, chỉ cần Tử Long xuất hiện muộn một chút thôi là tôi đã bị bác Diệp giết chết rồi.
Tìm được Tử Long, lòng tôi cũng bớt nặng trĩu. Trong túi càn khôn của tôi vẫn còn viên linh đan mà người bí ẩn đưa cho Tử Long khi ở làng chài Tiểu Ngư. Tôi vẫn luôn giữ lại cho Tử Long nhưng giờ anh ấy bảo không cần dùng, để tôi uống cho nhanh hồi phục.
Chỉ có điều, hiện tại vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì của Y Y. Tôi bèn hỏi thăm lão quỷ: "Lão quỷ này, khi còn ở mộ Quỷ Đế, ông có nhìn thấy Lâm Y Y không?"
Ông ta gật đầu, đáp: "Có! Ban đầu tôi cũng không định nói cho cậu biết luôn. Cô ấy không sao. Tôi đã cứu cô ấy ra. Thực ra cô ấy luôn ở trên dãy Phượng Hoàng. Nhìn thấy cậu thoát ra rồi cô ấy mới đi."
Thấy lão quỷ biết được tin tức của Y Y, tôi vội vàng hỏi han: "Lão quỷ, nói cho tôi biết, rốt cuộc Y Y đã đi đâu?"
"Ầy!"
Nào ngờ, ông ta thở dài, nói:
"Sau khi tôi cứu cô Y Y ra thì cô ấy còn định vào trong mộ Quỷ Đế để tìm cậu, nhưng chúng tôi không có cách nào vào trong, chỉ có thể ở ngoài chờ. Sau khi nhìn thấy cậu thoát ra, lại nhìn thấy cậu nhờ người đi khắp nơi tìm mình, cô Y Y đã khóc rất đau lòng. Cô ấy nhờ tôi nói với cậu rằng cô ấy đã quay về trại Cổ Miêu rồi, còn nhờ cậu đối đãi gia chủ của nhà họ Diệp thật tốt. Cô ấy không thể ở bên cạnh chăm sóc cậu. Cô ấy còn nói rằng hàng ngày sẽ cầu nguyện trước thần động để cậu và gia chủ nhà họ Diệp được sống hạnh phúc bên nhau."
Trong giọng điệu của lão quỷ mang theo sự tiếc nuối, tôi nghe mà cũng thấy khó chịu không thôi, giống như tim mình bị muôn vàn cây kim châm. Tôi chưa từng nghĩ rằng Y Y sẽ rời xa tôi bởi lí do như vậy. Càng không nghĩ rằng chuyện cô ấy rời đi lại khiến tôi đau lòng đến thế. Ngay cả Diệp Đường cũng chưa từng khiến tôi có cảm xúc đó.
Tôi và cô ấy đã ở bên nhau sớm chiều. Chúng tôi đều là người từ nông thôn, không hề có chênh lệch về thân phận, ở bên nhau rất hòa hợp, vui vẻ. Còn với Diệp Đường thì tôi luôn có cảm giác cách biệt về thân phận, địa vị.
Có lẽ cũng chính vì Bác Diệp đã nói cho Y Y biết, tôi chính là người đã giết chết cha ruột của cô ấy nên cô ấy mới lựa chọn rời xa!
Bọn họ đều đang nhìn tôi, Tử Long còn thở dài. Tôi vội vàng mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Không sao đâu, chỉ cần Y Y an toàn là tôi cũng thấy yên tâm. Phải rồi, hiện tại nhà họ Diệp thế nào?"
Diệp Chu Tinh nãy giờ vẫn im lặng, nghe tôi hỏi mới mở lời:
"Vào cái đêm Tử Long đi cứu cậu, hai đại hộ pháp Chu Tước, Huyền Vũ của Linh tộc cũng đi tấn công nhà họ Diệp. Lão tổ của Nhà họ Diệp ra mặt, trấn áp hai đại hộ pháp. Nhưng sau đó, Thanh Long với Bạch Hổ xuất hiện, lão tổ không cách nào đánh lại được nữa, đành phải đưa các đệ tử nhà họ Diệp trốn vào linh đường phía sau nhà, kích hoạt kết giới của nhà họ Diệp. Nhưng kết giới đó cũng không duy trì được bao lâu, cuối cùng cũng sẽ bị công phá thôi."
Nhà họ Diệp sẽ thất bại, đây là điều tôi đã đoán được trước. Người của Linh tộc, càng khắc khổ, càng có kỷ luật hơn người của các gia tộc Đạo môn rất nhiều. Chỉ dựa vào điều này thôi, Đạo giáo và các gia tộc Đạo môn cũng đã thua rồi.
Tôi từng hứa với Diệp Đường, nhất định sẽ bảo vệ cô ấy. Sau một hồi sững sờ, tôi mới nói: "Tôi phải đi cứu cô ấy, dù nhà họ Diệp có bị diệt thì tôi cũng phải cứu cô ấy sống sót ra ngoài."
Tử Long gật đầu, nói: "Anh biết em sẽ đi nên đã chuẩn bị xong cả rồi."
"Các cậu đi cũng phí công thôi. Các cậu không phải đối thủ của tứ đại hộ pháp, đi cũng chỉ là tìm đường chết."
Diệp Chu Tinh nói chuyện rất thẳng thừng. Lão quỷ cũng hùa theo: "Diệp Chu Tinh nói đúng. Các cậu đi cũng chỉ là đi nộp mạng. Nhà họ Diệp chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, trừ khi bọn họ đồng ý đầu hàng. Tôi biết các cậu trọng tình trọng nghĩa, nhưng lúc này không phải lúc hành xử hấp tấp. Muốn cứu Diệp Đường, vậy chỉ có thể dùng trí."
"Biết ngay là các cậu toàn một lũ ngốc. May mà tôi và lão quỷ đã tính đến việc các cậu sẽ làm như vậy nên nghĩ sẵn đối sách rồi!"
Diệp Chu Tinh trừng mắt nhìn chúng tôi: "Khi Tử Long đi cứu cậu ở chợ quỷ, tôi cũng lẳng lặng tới nhà họ Diệp. Tôi cải trang lẻn vào trong, cũng đã gặp được Diệp Đường. Diệp Đường nói em ấy có cách cứu nhà họ Diệp, nhưng phải nhờ cậu xuống dưới Địa ngục Cửu U, đưa Vương Lỗi ra. Diệp Đường đoán rằng, có lẽ Vương Lỗi có khả năng đánh bại tứ đại hộ pháp của Linh tộc. Đây là cách duy nhất. Con bé sẽ cố kéo dài thời gian, dành ra khoảng một tuần cho các cậu. Nhà họ Diệp có thể giữ được hay không, giờ phải xem Lý Sơ Cửu cậu rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận