Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 453: Gánh thêm trách nhiệm

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Tôi nhận ra dòng chữ trên lá bùa, đó chính là nét chữ của Dương lão tam. Hơn nữa mấy chữ này được viết một cách rất vội vàng, xem ra tình hình lúc đó rất khẩn cấp.
Nếu không thì có lẽ anh ta đã có đủ thời gian để chạy về đây báo tin rồi. Chỉ có điều tôi không ngờ rằng người của Linh tộc lại đến nhanh như thế.
"Sơ Cửu, làm sao thế?" Lão quỷ thấy sắc mặt tôi tái mét bèn bỏ luôn công việc trong tay xuống, lo lắng gặng hỏi.
Tôi hoàn hồn lại, lá bùa trong tay đã hóa thành tro. Tôi nhìn bọn chúng, bất đắc dĩ lắc đầu, "Lão Tam dùng hạc giấy đưa tin cho tôi, báo bọn chúng đã đến đây rồi!"
"Cái gì? Bọn chúng đã đến rồi ư?!" Nghe tin, lão quỷ còn có vẻ kích động hơn cả tôi. Thấy tôi gật đầu khẳng định, ông ta bèn nhíu mày, rồi thở dài: "Không ngờ lần này Linh tộc lại hành động thần tốc như vậy, nhanh hơn hẳn thời gian mà chúng ta đã dự tính!"
Có vẻ như nghĩ đến điều gì đó, ông ta lại hỏi tôi: "Sơ Cửu, rừng thông cách nơi này bao xa?"
"Chừng mấy dặm. Không bao lâu nữa là bọn chúng sẽ đuổi đến nơi!" Tôi vừa đáp lại, vừa ra quyết định, cắn răng nói: "Chúng ta không còn thời gian nữa, bây giờ phải đi ngay! Chúng ta không đủ người, chạy trốn đến thôn Ma Câu có lẽ vẫn còn một tia hi vọng!"
"Sơ Cửu nói đúng đấy, bây giờ chúng ta phải đi ngay. Nếu không đến lúc đó sẽ không ai trong chúng ta đi được cả!" Lão quỷ nghiêm túc nói, sau đó liếc mắt nhìn bè gỗ trên mặt đất, thở dài một tiếng đầy tiếc hận: "Haizz, chúng ta mất hai ngày mới làm được sáu bảy cái bè gỗ này, nhưng đáng tiếc, với ba người chúng ta chỉ có thể vác được một chiếc đi. Nếu như chúng ta đã không thể mang đi, vậy thì cũng không thể cho người Linh tộc lấy được! Để tôi châm lửa đốt luôn tiệm quan tài này là xong!"
Lão quỷ nói xong, định chuẩn bị tưới xăng lên đốt đống bè gỗ, tôi vội vàng ngăn ông ta lại, nói: "Lão quỷ, đừng kích động thế! Bè gỗ chúng ta vất vả làm ra, không cứ gì phải đốt cả, cứ mang giấu hết đi, rồi lén để lại đầu mối cho Tử Long. Với trí thông minh của Diệp Chu Tinh, chắc chắn sẽ phát hiện ra đống bè gỗ này. Hơn nữa, đến lúc đó bọn chúng cũng có phương tiện để qua sông, nếu đốt rồi thì sẽ không còn gì nữa đâu."
Lão quỷ nghe xong thì ngây ra, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý. Sau đó chúng tôi phủ bạt lên trên, che đống bè gỗ này lại, rồi xếp thêm mấy thứ hoa văn kì quái lên trên mặt đất, xong xuôi rồi chúng tôi mới chuẩn bị rời khỏi trấn Ma Câu.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi tiệm quan tài, Dương lão thất bỗng dừng lại, không ngừng trông về phía cửa thị trấn. Tôi biết anh ta đang lo lắng cho Dương lão tam, cũng muốn đi tìm anh mình. Bốn anh em bọn chúng đi theo tôi, ở tiệm quan tài Tam Thập Lý đã mất đi hai người, giờ chỉ còn hai anh em bọn chúng sống nương tựa lẫn nhau.
Tôi hiểu tình cảm che chở nhau của họ, trong lòng tôi cũng rất khó chịu, nhưng giờ không phải lúc để bi thương, nên chỉ có thể gọi Dương lão thất một tiếng: "Lão Thất, đi thôi, lão Tam không về được nữa rồi!"
"Không!" Dương lão thất tuổi vẫn còn trẻ, nên cũng không chín chắn lắm, anh ta lắc đầu nói: "Anh Cửu, anh ba nhất định sẽ trở về! Anh Cửu, mọi người cứ đi trước đi, tôi ở lại chờ anh ba! Cho dù anh ấy có chết, tôi cũng phải cõng thi thể của anh ấy về nhà!"
Tôi đã từng thấy dáng vẻ cố chấp này của Dương lão thất, chỉ có thể đi đến, vỗ vai anh ta thật mạnh rồi lạnh lùng nói: "Lão Thất, lí trí một chút. Lão Tam dùng hạc giấy báo tin cho tôi có nghĩa là anh ấy không có thời gian để chạy về nữa rồi. Hơn nữa, tính cách anh em nhà anh, anh còn không biết sao? Cho dù anh ấy không bị tóm, thì anh ấy cũng sẽ dẫn bọn chúng đi chỗ khác giúp chúng ta. Lão Tam làm như vậy cũng là bởi vì muốn tranh thủ cho chúng ta chút thời gian. Nếu như anh lại xảy ra chuyện, tôi phải ăn nói như thế nào với các anh em của anh đây?"
"Không, anh Cửu, tôi không đi!"' Dương lão thất nổi tính ương bướng, vai ghìm xuống, thoát khỏi tay tôi, đồng thời lùi nhanh về phía sau một bước, nhoẻn miệng cười: "Anh Cửu, anh em chúng tôi đi theo cậu đều chưa từng hối hận! Bọn chúng đều đi rồi, tôi cũng không muốn sống nữa, tôi phải đi cùng họ! Anh Cửu, sau này chúng tôi không ở bên cạnh cậu, cậu phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đấy!"
Nụ cười thoải mái này của Dương lão thất khiến tôi càng nhìn càng khó chịu, anh ta lựa chọn như thế này tức là anh ta đã muốn buông xuôi. Bọn chúng đều do tôi đưa ra ngoài, giờ nhìn họ từng người một xảy ra chuyện, trong lòng tôi khó chịu tột độ.
Nhưng tôi hiểu rõ rằng đây chính là hiện thực, đây chính là hậu quả mà chúng tôi nhất định phải chấp nhận khi chống lại tà đạo. Chỉ cần một ngày Linh tộc vẫn chưa bị tiêu diệt thì vẫn sẽ có người phải hi sinh.
Dù tôi đã quen với cảm giác này, nhưng hiện giờ vẫn cảm thấy khó chịu không thở được. Tôi hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: "Lão Thất, đi theo tôi! Nếu như anh không đi, vậy thì tôi sẽ ở lại cùng với anh em các anh. Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ các anh! Nếu như tôi không làm được, vậy thì để tôi chết cùng mọi người!"
Tôi biết tính Dương lão thất, bây giờ mà giảng đạo lý, chắc chắn anh ta sẽ không nghe lọt tai. Chỉ có thể dùng cách này để níu kéo, nói không chừng còn có cơ hội thuyết phục anh ta.
Quả nhiên, nghe tôi nói thế, Dương lão thất tức thì lộ vẻ do dự, đầy khó xử. Anh ta quay đầu nhìn về hướng cổng trấn, rồi lại quay đầu về phía tôi: "Anh Cửu, cậu đừng ép tôi! Bọn chúng đều đã đi cả rồi, tôi cũng không muốn sống một mình nữa! Nếu như anh Cửu vì tôi mà gặp chuyện, đến lúc đó cho dù tôi có đến được Âm tào Địa phủ thì các anh trai cũng sẽ không tha thứ cho tôi đâu. Anh Cửu, mấy anh em chúng tôi đều mang số mệnh ti tiện, chỉ có cậu coi chúng tôi là người. Phần ân tình này, tôi vĩnh viễn ghi tạc ở đây..."
Nói đến đây, Dương lão thất đấm lên lồng ngực mình mấy cái, ra hiệu rằng ân tình đó anh ta đều ghi tạc vào trong lòng. Nhưng tên này nổi tiếng ngoan cố, tôi tức đến nỗi chỉ thiếu điều quất luôn cho mấy roi. Có điều, đối phó với anh ta không thể cứng ngắc được, chỉ có thể bắt anh ta gánh thêm trọng trách, chỉ khi trên vai có thêm trách nhiệm thì anh ta mới không lựa chọn từ bỏ nữa.
Tôi cười gằn: "Lão Thất, tôi cũng giống mấy anh em các anh, sinh ra đã ti tiện, số tôi còn đau khổ hơn các anh, thậm chí ngay cả cha ruột của mình là ai, tôi cũng không biết. Từ nhỏ tôi đã bị mọi người gọi là thằng con hoang. Thế nhưng anh phải nhớ kỹ, số mệnh ti tiện không phải là để cho người ta chà đạp. Thiên đạo bất công, chúng ta phải sống vì chính mình, sống vì người bên cạnh, sống sao cho sinh mệnh thật rực rỡ. Nếu như anh từ bỏ, vậy thì còn ai ở bên cạnh bảo vệ tôi? Lẽ nào Lý Sơ Cửu tôi làm người lại thất bại như vậy, ai cũng muốn bỏ tôi mà đi? Nếu như anh nghĩ như vậy, vậy thì tôi không ngăn cản anh nữa, anh cứ việc đi tìm anh ba của anh đi!"
Tôi cố tình nói thế để khích tướng anh ta, tính Dương lão thất đơn thuần, thấy tôi nói gay gắt như vậy, ngay tức khắc im lặng không nói gì.
Lão thợ làm vàng mã thấy thế cũng đi lên khuyên nhủ: "Lão thất này, nếu như cậu đã là người của Sơ Cửu, thì không nên bỏ cậu ấy mà đi vào lúc này. Tôi biết cậu không nỡ xa anh em của cậu, nhưng nếu như lúc này cậu không đi, vậy thì sẽ uổng phí tất cả những gì mà anh em của cậu đã làm cho chúng ta. Hơn nữa, Dương lão tam cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện! Kể cả người của Linh tộc bắt được cậu ta cũng sẽ không giết chết cậu ta, bởi vì bọn chúng còn cần lão tam để dẫn đường nữa."
Lời lão thợ làm vàng mã có vẻ có hiệu quả, Dương lão thất run lên mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, cắn răng nói: "Anh Cửu, tôi xin lỗi, là tôi quá ngây thơ, không nghĩ đến nguyên nhân hậu quả như vậy. Tôi sẽ không phụ lòng của họ, nhất định sẽ đi theo anh Cửu cho đến lúc chết!"
Tôi thầm thở phào một hơi. Đối phó với tên ngoan cố như này phải giải quyết vấn đề của anh ta từ góc độ tâm lý. Nếu không, sau này gặp phải chuyện tương tự, anh ta sẽ lại lựa chọn buông xuôi mất.
Tôi nhìn về hướng cổng trấn, không hề có ánh đèn đuốc nào. Xem ra tôi đã đoán đúng, Dương lão tam chắc chắn đã dụ bọn chúng đi hướng khác rồi. Nếu không, với tốc độ của bọn chúng, hiện giờ đáng ra tôi đã có thể nghe thấy động tĩnh của bọn chúng.
Tôi cũng không dám trì hoãn thêm nữa, vội vã bảo mọi người lên đường. Nhưng đúng lúc này lão thợ làm vàng mã lại đứng dậy, cười nói: "Sơ Cửu, chúng ta vất vả làm ra số bè gỗ này, nếu cứ bỏ đi như vậy thì thật tiếc quá!"
"Hả?" Tôi ngẩn người ra, sau đó bèn vội vàng hỏi lại: "Chẳng lẽ lão tiên sinh có cách nào ư?"
Lão thợ làm vàng mã mỉm cười, gật đầu nói: "Ban nãy tôi sợ không đủ thời gian, nhưng bây giờ thấy bọn chúng còn chưa đuổi đến nơi, vậy thì tôi có đủ thời gian để mang số bè gỗ này đi rồi! Các cậu ra phía trước chờ tôi, không đến năm phút đồng hồ, tôi nhất định sẽ mang được tất cả bè gỗ ra!"
Lão thợ làm vàng mã nói xong liền nhanh chóng chui vào tiệm quan tài. Tôi tin tưởng ông ta, bèn quay sang nói với Dương lão thất và lão quỷ: "Hai người mang chiếc bè gỗ này ra sau núi đợi chúng tôi, lát nữa chúng ta sẽ không đi đường cái, mà đi đường sau núi. Phía sau núi bọn chúng không quen đường, nhưng tôi quen, nên có thể nhân cơ hội này để thoát khỏi bọn chúng!"
"Được! Vậy cậu cẩn thận một chút, hai chúng tôi đến sau núi đợi cậu!" Lão quỷ dặn dò xong, bắt đầu khiêng một chiếc bè gỗ cùng với Dương lão thất đi về hướng sau núi.
Bọn họ vừa đi, tôi bắt đầu để ý tình hình xung quanh giúp lão thợ làm vàng mã, gần như lúc nào cũng nhìn chằm chằm về hướng cổng trấn. Chỉ cần người Linh tộc xuất hiện ở sườn núi đối diện, tôi sẽ phát hiện ra ngay.
Đợi chừng mấy phút sau, lão thợ làm vàng mã vẫn chưa đi ra, lòng tôi bắt đầu sốt ruột như kiến bò chảo nóng. Đang định đi vào bảo ông ta thôi bỏ đi, nhưng nào ngờ đúng lúc này, phía núi đối diện bỗng xuất hiện vô số ánh đuốc!
"Chết tiệt!" Tôi kêu lên. Bọn chúng đến rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận