Đám người Vương Kiến Vĩ đã biến mất?
Nghe thấy tin này, tôi giận tới mức suýt nhảy dựng lên, nhưng tôi đã kịp nhẫn nhịn. Tôi vội vàng lao vào nhà, rồi lại nhìn trong bếp, song nào còn bóng dáng của đám người đó nữa!
Đến ngay cả vợ ông ta và đám người nhà mà bà ta dắt theo tới cũng biến mất tăm!
"Anh Cửu, cửa nhà bếp dẫn ra đằng sau mở, có lẽ bọn họ chạy ra từ đây, chưa đi được xa đâu, giờ chúng ta đuổi theo vẫn kịp!"
Vương Kỳ Bằng định đuổi theo, tôi ngăn cậu ta lại:
"Giặc cùng đường chớ có đuổi, tôi lo có mai phục. Giờ chúng ta lo cho mình trước đã. Tôi cảm thấy chuyện này càng lúc càng có gì đó bất thường, giống như chúng ta đã bị trúng kế vậy!"
"Anh Cửu, có khi nào bọn họ sợ nên mới bỏ chạy không?"
Vương Kỳ Bằng hỏi.
"Tôi cũng không biết."
Tôi lắc đầu bất lực, nói:
"Nếu thật sự là do bọn họ sợ quá mới bỏ chạy thì tôi còn có thể yên tâm."
"Anh Cửu, đều tại em, là do em đã không coi chừng bọn họ cẩn thận! Nếu như vừa rồi em để ý hơn thì bọn họ sẽ không chạy trốn được. Anh Cửu, anh mắng em đi, để em thấy thoải mái hơn chút."
Vương Kỳ Bằng tự trách mình.
"Việc này không liên quan tới cậu, mọi thứ xảy ra quá đột ngột."
Tôi an ủi cậu ta rồi hỏi:
"Kỳ Bằng, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh Cửu, là thế này."
Vương Kỳ Bằng từ từ nói:
"Vừa rồi em thay gạo nếp cho bọn họ, bà Vương có nói để chồng bà ấy ở trong phòng nghỉ ngơi, bà ấy đi hầm canh gà. Khi đó em cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vương Kiến Vỹ đang hôn mê nên có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì được. Nhưng đợi đến khi em thay xong gạo nếp thì vẫn không thấy Vương phu nhân đi ra khỏi bếp. Lúc đấy em mới vào phòng Vương Kiến Vỹ trước để kiểm tra thì phát hiện, người đã biến mất từ lúc nào rồi. Em lại đi vào bếp thì cũng không thấy một bóng người!"
Nghe Vương Kỳ Bằng nói xong, tôi lại an ủi cậu ta:
"Việc này không liên quan tới cậu, cậu đã phản ứng nhanh lắm rồi. Mà rốt cuộc bọn họ định làm gì đây?"
Có trong nháy mắt, tôi cảm thấy bản thân giống như rơi vào trong mê cung. Càng tiến gần tới chân tướng thì chân tướng lại càng xa, hơn nữa cũng càng thêm mê muội.
Tôi trở về phòng khách, ngồi xuống ghế, bắt đầu suy ngẫm về mối liên hệ giữa những chuyện đã xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không lần ra được chút manh mối nào.
Vương Kỳ Bằng nhìn thấy tôi xoa thái dương bèn đặt tay lên vai tôi, nói:
"Anh Cửu, giờ Vương Kiến Vĩ đã biến mất. Đầu mối về mấy người bác Diệp đã bị đứt, cũng không có ai biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì khi đào mộ!"
"Tôi biết!"
Tôi mím môi suy nghĩ, chuyện này ngày càng trở nên khó giải quyết, trong lòng tôi còn mơ hồ có cảm giác bất an. Vương Kiến Vĩ đi mất, chúng tôi thật sự phải bó tay.
Ban đầu tôi còn cho rằng, tìm được ông ta là có thể biết được chuyện đã xảy ra khi đào mộ. Giờ xem ra, đúng là xe cát biển Đông. Ông ta đi cũng quá đúng lúc.
Tôi càng nghĩ càng đau đầu, cảm giác đầu như muốn nổ tung. Nếu như Tử Long và Vương Lỗi ở bên cạnh thì có lẽ tôi sẽ không gặp khó khăn trong từng bước đi như thế này.
"Này chú em, ông cụ trong làng chúng tôi muốn gặp cậu nói vài câu."
Khi tôi đang bất lực thì trưởng làng đột nhiên đưa một ông cụ vào nhà.
Ông cụ nhìn tầm hơn tám mươi tuổi, tóc bạc phơ, đến ngay cả chòm râu cũng trắng muốt. Người trông gầy gò, lưng còng hết cả. Khi ông cụ bước vào, tôi đã để ý tới bước đi của ông cụ.
Bước đi không vững vàng, tinh thần cũng không tốt, chỉ là một ông cụ bình thường.
Thấy trưởng làng đưa ông cụ vào nhà, tôi vội vàng đứng dậy, chào hỏi lễ phép:
"Chào cụ, cụ có việc gì muốn nói với cháu vậy?"
Sau khi trưởng làng nói ông cụ ngồi xuống rồi thì mới quay sang giới thiệu:
"Chú em, đây là ông cụ nhiều tuổi nhất của làng chúng tôi. Có lẽ cụ ấy có thể giải đáp được vấn đề mà cậu đang hỏi thăm."
"Vậy thì tốt quá!"
Tôi lập tức kích động, nhìn trưởng làng nói:
"Trưởng làng, cảm ơn ông!"
Trưởng làng lắc đầu:
"Các cậu đều là người tốt, kẻ xấu nhất chính là Vương Kiến Vĩ. Tên chó chết đó, đã cứu hắn vậy mà cả nhà hắn lại bỏ chạy, mặc kệ các cậu!"
Trưởng làng cũng rất tức giận, sau đó ông cụ kia mới mở miệng:
"Tiểu đạo trưởng, trưởng làng cũng đã kể cho tôi nghe về chuyện của các cậu rồi. Ông ấy cũng đang đi hỏi thăm về chuyện ngôi mộ tổ của Vương Kiến Vĩ. Tôi biết không nhiều, hi vọng có thể giúp được các cậu."
"Thưa cụ, vậy làm phiền cụ rồi."
Tôi cảm kích không thôi.
Ông cụ gật đầu, bắt đầu kể:
"Chuyện này phải bắt đầu từ ông nội của Vương Kiến Vĩ. Khi còn trẻ, ông nội của gã ham ăn biếng làm, sau này còn dính cả vào thuốc phiện. Có thể nói, người vợ của lão đã bị dày vò tới chết, mà lão cũng mặc kệ con trai mình. Người con trai căm hận lão, bèn dọn ra ngoài ở tập thể, để lại một mình lão ở nhà. Nhắc tới cũng lạ, không ai chăm lo, thế mà lão vẫn sống được, cả ngày đóng cửa im ỉm, ở trong nhà hút thuốc phiện. Có người tò mò chạy tới xem trộm thì thấy trên giường lão có một con cóc máu to bằng quả bóng da. Ông nội của Vương Kiến Vĩ còn ôm con cóc đó ngủ. Trên bàn còn có rượu có thịt, sống sung sướng lắm. Khi đó người kia cảm thấy tò mò, một người ham ăn lười làm như vậy lại sống rất tốt bèn hỏi vòng thăm dò. Khi đó ông nội của Vương Kiến Vĩ cũng chẳng đề phòng bèn nói ra câu chuyện."
Khi ông cụ nói tới đây thì khô miệng. Ông ta uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
"Ông nội Vương Kiến Vĩ nói con cóc máu đó chính là thần tài của lão. Lão kể, có một tối lão vã thuốc quá, đang lúc không chịu nổi thì nghe tiếng con cóc đó kêu ngay trước cửa. Khi đó ông nội Vương Kiến Vĩ đã còng cả lưng, bước đi rất nhọc nhằn nhưng con cóc cứ kêu không ngừng ở cửa, khiến người ta phát phiền nên lão định ra đuổi nó đi thì con cóc đi tới hai bước rồi dừng lại giống như muốn đưa ông ta tới nơi nào đó."
Ông cụ thoáng ngừng rồi lại kể tiếp: "Ông nội Vương Kiến Vĩ là người thông minh, đã đi theo con cóc máu đó. Kết quả là lão đã đi tới núi mộ phần, nhặt được không ít vàng bạc, từ đó không chỉ không bị chết đói, mà ngày nào cũng có tiền hút thuốc. Điều kỳ lạ hơn là sau đó, ông nội Vương Kiến Vĩ còn đưa một người từ trên núi xuống. Đó chính là người trông mộ đã xuất hiện sau đó trong làng chúng tôi. Ông ta sống cùng với ông nội Vương Kiến Vĩ cho tới khi chết. Trước khi chết, lão nhờ người trông mộ giúp mình di dời mộ tổ tiên. Khi dời mộ chỉ có hai người bọn họ, đến ngay cả người trong làng cũng không biết. Chuyện này mãi về sau mới được truyền ra."
Khi ông cụ nói tới đây, tôi giật mình không thôi. Con cóc đó chắc chắn là trò của người trông mộ, chỉ có điều, ông ta cũng đã chết rồi.
Nhưng tại sao ông ta lại giúp ông nội của Vương Kiến Vĩ. Tôi không hiểu được điều này, bèn hỏi ông cụ:
"Thưa cụ, Vương Kiến Vĩ và người trông mộ quen nhau như thế nào?"
"Tôi cũng không biết!"
Ông cụ lắc đầu, nhìn tôi cười bất lực:
"Hai người hầu như không ra khỏi cửa, cả ngày chỉ đóng cửa ở trong nhà, không giao lưu với người trong làng Phượng Hoàng chúng tôi. Vậy nhưng họ sống rất sung sướng, cả ngày đều no say rượu thịt. Tiểu đạo trưởng, không sợ cậu cười chứ, khi đó tôi cũng mò lên núi mộ phần mong nhặt được vàng bạc. Vào cái thời đại đó, người dân chúng tôi đều nghèo lắm, đói cơm cũng đói đủ rồi. Vì sống sót, việc gì cũng có thể làm. Nhưng điều kỳ lạ là, có rất nhiều người như tôi lên đó tìm, song không ai có thể tìm thấy bất kỳ thứ gì, đến ngay cả mộ cũng đã bị đào lên, đừng nói tới châu báu mà đến ngay cả mấy thứ đồng nát cũng không thấy bóng dáng đâu."
Mặc dù tôi không sinh ra vào thời đại của ông cụ, nhưng cũng biết cái thời đại đó, mạng người chỉ như con chó, cuộc sống không khác gì địa ngục. Giờ ông cụ kể tới đây thì trong lòng tôi cũng đã có suy đoán của mình.
Chắc chắn người trông mộ kia đã nhúng tay vào việc di dời mộ tổ của Vương Kiến Vĩ, đó chắc hẳn là một cao nhân phong thủy. Vào cái thời đại nước sôi lửa bỏng đó, rất nhiều đạo sĩ vì miếng cơm manh áo, vì không bị phê đấu, đều chạy tới những vùng nông thôn cách biệt với thế giới bên ngoài sống.
Có điều, vàng bạc châu báu mà ông cụ nói tới, lẽ nào là tài sản mà người của tộc Khương quỷ Ba Thục để lại? Có khi nào người trông mộ đã tìm thấy châu báu của tộc Khương quỷ rồi mới nhờ ông nội của Vương Kiến Vĩ đi vào làng bán lại.
Nhưng ngôi mộ tổ kỳ lạ của Vương Kiến Vĩ rốt cuộc là thế nào? Chỉ có điều, người trông mộ đã chết, hoàn toàn không có manh mối gì để tìm kiếm.
Nghĩ tới đây, tôi lại bắt đầu thấy hoang mang, cảm giác sự việc càng lúc càng phức tạp. Kể tiếp một lúc, ông cụ cũng rời đi.
Chúng tôi ngồi tới khi trời sáng. Mặt trời vừa ló rạng, tôi bèn dẫn ba đệ tử của Diệp gia đi thẳng tới lên núi mộ phần, chỉ để lại Y Y ở nhà trưởng làng để chăm sóc những đệ tử của Diệp gia còn hôn mê.
Mặt trời không chiếu xuống được chỗ mộ tổ của Vương Kiến Vĩ nhưng có thể chiếu lên bức tượng thần Tam tôn Thổ Bá ở trên vách núi. Vách đá màu đỏ, phản xạ ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, cộng thêm lớp sương trắng xung quanh, vô tình làm tăng thêm cảm giác quỷ dị.
Tôi thầm lo lắng cho bác Diệp bèn quyết định đào mộ bất kể mọi thứ. Sau khi tôi tưới rượu pha máu gà trống đen quanh mộ một lượt mới bắt đầu đào. Ngôi mộ này đã bị đào mấy lần nên đào rất nhanh, chỉ trong chốc lát chúng tôi đã đào tới phần quan tài.
Tôi đứng bên trên nhìn chằm chằm, chỉ sợ có chuyện gì tà môn xảy ra. Nhưng khi đào tới quan tài thì vẫn không có chuyện gì bất thường cả. Mấy người đệ tử đào tiếp xuống vài mét. Một cỗ quan tài được chôn dựng đứng đã xuất hiện hoàn toàn trước mắt chúng tôi.
Đầu quan tài hướng lên trên, đuôi quan tài ở dưới, cả quan tài tỏa ra một mùi máu tanh nồng nặc.
Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người bỗng trở nên lo lắng, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy quan tài được chôn đứng bao giờ, hơn nữa chiếc quan tài gỗ này không hề có dấu hiệu mục nát.
Đã bao năm như vậy mà quan tài vẫn tỏa ra mùi máu tanh nồng, e rằng thứ ở bên trong chắc chắn là một vật đại hung.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận