Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ?!
Tôi nhẩm lại câu thơ mà Lâm Y Y đang ngâm nga mà trong lòng thấy hổ thẹn vô cùng. Hôm nay là ngày đại hôn của chúng tôi, ấy vậy mà còn chưa kịp động phòng đã phải chia ly.
Tôi hận bản thân mình, nếu như tôi có bản lĩnh, có thực lực, ai có thể ngăn cản được tôi?
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt biếc của Lâm Y Y, không biết nên mở miệng nói gì, trong lòng rất luyến tiếc, nhưng chẳng còn cách nào, chỉ có thể nắm thật chặt tay cô ấy, không muốn buông ra.
"Lý Sơ Cửu, Y Y nói đúng đấy! Các cậu phải có một người đứng ra làm đại diện, cho người Miêu của Cửu động thập trại hy vọng, để họ coi một người trong các cậu là Miêu Vương! Vì cậu là người Hán nên thật ra Y Y mới là ứng cử viên tốt nhất, mà cô ấy còn có thân phận Tiên Linh bà nữa, đều hợp cả tình cả lý!" Lúc này, ông lão đã đứng ra nói chuyện: "Ông trời tàn nhẫn chia cắt đôi vợ chồng mới cưới hai người. Nhưng chỉ khi hai người phấn đấu mới có thể có được tương lai tốt đẹp hơn. Hơn nữa, vừa rồi Y Y nói không sai, cửu động thập trại là một khối sức mạnh rất mạnh mẽ. Tôi đã là người bước nửa bước vào quan tài, con mắt nhìn người cũng khá chính xác, chắc chắn cậu không phải là vật trong ao. Nếu như có một ngày, Lý Sơ Cửu cậu quật khởi Đạo môn, nếu cần giúp đỡ, tôi và Y Y sẽ thống lĩnh dũng sĩ của cửu động thập trại đến cứu viện. Cho dù có cách xa ngàn dặm cũng quyết không từ nan!"
Câu nói này của ông lão thật sự đã khiến tôi cảm nhận được tình người ấm áp, ông thật sự đã coi tôi như người thân của trại Cổ Miêu của họ. Tôi cảm động không nói nên lời, chỉ có thể cúi người về phía ông lão, cảm kích: "Cảm ơn ông!"
"Sơ Cửu, chúng ta phải đi thôi, lề mề nữa là không ai đi được nữa đâu!" Diệp Chu Tinh và Tử Long cũng đã thu xếp xong đồ đạc. Diệp Chu Tinh khá lý trí, sau khi nhắc nhở tôi xong thì nhìn về phía Lâm Y Y, nói: "Y Y, cô là một người rất tốt. Sơ Cửu có thể cưới được cô là phúc của cậu ấy. Đợi đến khi chúng tôi ổn định xong, cô nhớ đến tìm chúng tôi. Đến lúc đó sẽ không còn ai tàn nhẫn bắt hai người chia xa nữa!"
"Ừ." Lâm Y Y cười: "Đi đi, không đi nữa là không kịp đâu!"
Tôi lắc đầu, "Y Y, em đưa bọn họ đi trước đi, anh muốn nhìn thấy bọn em đi trước!"
Lâm Y Y cắn môi, vẻ mặt lưu luyến không rời, đột nhiên sà vào lòng tôi, giọng nghẹn ngào: "Anh Cửu, cố gắng sống tiếp, em đợi anh! Nếu như anh có làm sao, em nhất định sẽ đi cùng anh!"
"Y Y, anh nhất định sẽ quay trở về tìm em!" Tôi ôm lấy Lâm Y Y thật chặt, cái ôm chia ly này đã thay cho tất cả những điều muốn nói.
Mọi người cũng không làm phiền tôi, sau khi chúng tôi ngậm ngùi cáo biệt, Tử Long mới bắt đầu nhắc nhở tôi: "Sơ Cửu, phải đi rồi!"
"Được rồi." Tôi cắn răng, buông Lâm Y Y ra, cười nói: "Y Y, dẫn bọn họ đi đi, nhanh lên!"
"Vâng." Lâm Y Y vừa nhìn vào mắt tôi, viền mắt đã đỏ hoe, nhìn như sắp khóc đến nơi, nhưng cô ấy vẫn cố kìm lại, mím môi, nở một nụ cười gượng gạo, rồi mới xoay người, dẫn theo dũng sĩ của cửu động thập trại đi về phía núi Thần.
Họ có khoảng chừng hai trăm người, ngoại trừ tất cả người Miêu của trại Cổ Miêu ra còn có những dũng sĩ đến tham gia tuyển chọn vị trí Miêu Vương của cửu động cửu trại. Đến khi đội ngũ dài dằng dặc của họ biến mất hoàn toàn khỏi phạm vi của trại Cổ Miêu, Lâm Y Y cũng không hề quay đầu lại. Tôi vẫn ngóng theo bóng lưng gầy yếu của cô ấy, giờ phút này trông lại càng có vẻ cô độc, không nơi nương tựa.
Tôi biết, cô ấy không dám ngoái đầu lại, bởi vì một khi đã ngoái đầu lại, cả hai chúng tôi đều sẽ không nỡ rời xa nhau. Mà Lâm Y Y cũng không muốn tôi nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của cô ấy. Tôi biết lúc này cô ấy đang khóc, bởi bóng hình nhỏ bé kia thỉnh thoảng lại run run.
Tôi không dám tưởng tượng lúc này cô ấy đang đau lòng đến mức nào, chỉ biết hận chính bản thân mình vô dụng, ngay cả người con gái mình yêu thương cũng chẳng thể giữ lại bên cạnh.
"Sơ Cửu, chúng ta sẽ đòi lại hết tất cả những thứ này. Một ngày nào đó, khi chúng ta đều có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, tuyệt đối không phải chịu sự trói buộc của người khác!" Tử Long thấy tôi cứ đăm đăm nhìn về phía Y Y biến mất, vỗ lên vai tôi một cái thật mạnh, cất giọng an ủi.
"Ừm!" Tôi cắn răng thề: "Một ngày nào đó, chúng ta phải nắm giữ vận mệnh của chính mình!"
Mãi đến khi họ đi hết rồi, chúng tôi mới bắt đầu chạy trốn. Vừa đi ra khỏi trại Cổ Miêu, tôi liền ngoái đầu nhìn lại, trại Cổ Miêu lúc trước còn náo nhiệt vô cùng, nhưng giờ lại chẳng còn một ai sống ở đó nữa, nó đã trở thành một cái thôn ma không hơi người.
Tôi đang cảm khái, Tử Long bỗng đột nhiên mở miệng: "Sơ Cửu, e là chúng ta phải chia tay nhau ở đây rồi!"
"Sao cơ?" Tôi ngớ người ra, hỏi vội: "Tử Long, anh muốn làm gì?"
Tử Long cười, nói: "Nếu như người Linh tộc đã biết em ở bên trong thập vạn đại sơn, thì kể cả người của trại Cổ Miêu có đi hết, bọn họ vẫn sẽ cứ tiếp tục tìm. Sớm muộn cũng có ngày họ tìm được những người Miêu kia. Cho nên, có một số việc anh phải đi làm giúp em. Ấn quỷ Phong Đô của em đang ở trong tay anh, để anh đánh lạc hướng bọn họ giúp em! Anh sẽ thay đổi lộ tuyến của bọn họ, để người Miêu của cửu động thập trại và cả em nữa, tất cả đều được an toàn!"
Tử Long vừa nói kế hoạch ra, tôi vội vàng lắc đầu từ chối, nói: "Không được, Tử Long, chúng ta phải đi cùng nhau, cùng nhau dụ đám người Linh tộc rời khỏi đây. Lần này có nhiều cao thủ tới lắm, không cẩn thận là sẽ rơi vào tay bọn họ ngay."
Tôi biết tôi không thể nào thay đổi được quyết định của Tử Long, nên vội vàng nhìn về phía Diệp Chu Tinh, hy vọng cô ấy khuyên nhủ Tử Long. Nhưng nào ngờ Diệp Chu Tinh lại cười, nói: "Sơ Cửu, thật ra chúng tôi đã có ý đó từ sớm rồi. Chúng tôi sẽ dùng ấn quỷ Phong Đô để đánh lạc hướng người của Linh tộc, như vậy cậu có thể đến núi Tề Vân ở An Huy tìm bác Diệp, nếu có duyên tìm được miếu Huyền Chân thực sự, tốt nhất là có thể gây dựng lại giáo phái Huyền Chân. Cậu yên tâm, bọn họ sẽ không bắt được chúng tôi đâu. Lão quỷ cũng đã kết trận kỳ môn độn giáp, có thể ngăn bọn họ lại trong thời gian ngắn. Sau đó, chúng tôi sẽ đến núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên, để Tử Long gây dựng phái Phù Lục. Tử Long đã tính cả rồi, chưa đầy một năm nữa là đến kì hạn cậu phải trở về thôn Ma Câu. Thời gian tính ra chắc là đủ, khi ấy có phái Phù Lục của Tử Long, phái Huyền Chân của cậu, nếu như Vương Lỗi có thể trở về là tốt nhất. Đến lúc đó ba huynh đệ các cậu cùng nhau trở về thôn Ma Câu, cho dù có là Linh tộc cũng không làm gì được các cậu! Nếu như có thể tiêu diệt Linh tộc, ba huynh đệ các cậu đã có thể hoàn toàn thống nhất Đạo môn rồi!"
Diệp Chu Tinh kể hết toàn bộ kế hoạch ra, tôi không ngờ là họ lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy vì tôi. Tử Long vẫn luôn nhớ kĩ chuyện thôn Ma Câu, cũng một lòng một dạ muốn giúp tôi báo thù.
Hóa ra không phải chỉ có một mình tôi đang chiến đấu, mà còn có bao nhiêu người luôn ở cạnh giúp đỡ tôi! Vậy là đủ rồi, với tôi thật sự là đã quá đủ rồi!
"Ha ha..." Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được phải bật cười, một tiếng cười cảm động xen lẫn thỏa mãn.
"Sơ Cửu, em nhất định phải kiên trì, anh và Lỗi gia đều không ở bên cạnh em, em nhất định phải cẩn thận!" Tử Long vẫn không yên lòng, lúc sắp đi lại nhắc nhở tôi: "Trong một năm này, em nhất định phải cố gắng sống sót. Khi nào anh giải quyết xong việc của mình, anh nhất định sẽ đến tìm em! Nếu như không liên lạc được, anh sẽ đến thôn Ma Câu gặp em. Bất kể gặp phải khó khăn và trắc trở đến nhường nào, nhất định không được từ bỏ, em... cả anh, Vương Lỗi, thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa và cả người Miêu của cửu động thập trại đấy, nghe chưa?"
Lúc này, Tử Long giống như một người anh cả không yên tâm về em trai mình, vừa lo lắng lại vừa quyến luyến không nỡ rời xa. Anh ấy dứt lời, trực tiếp ôm lấy gáy tôi, cụng trán với tôi, hét lớn: "Sống chết có nhau, không bao giờ rời xa!"
Mũi tôi cay cay, nước mắt cũng sắp chảy ra khỏi khóe mắt, tôi cố nhịn, khịt mũi, giả bộ kiên cường, cười nói: "Tử Long, sống chết có nhau, không bao giờ rời xa!"
"Ừ!" Tử Long đáp lại, lúc buông tôi ra, tôi thấy hốc mắt anh ấy cũng đỏ hoe. Nhưng không nói câu tạm biệt, anh ấy dẫn theo lão quỷ và Diệp Chu Tinh xoay người rời đi.
Mãi đến khi thấy họ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, nước mắt tôi mới tí tách rơi xuống. Từ nhỏ tôi và Tử Long đã sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng tôi biết rõ, lần này chắc chắn sẽ là lần chúng tôi xa nhau lâu nhất.
Hơn nữa, anh ấy cầm ấn quỷ Phong Đô đi để giúp tôi ngăn cản tất cả những nguy hiểm, muốn tranh thủ cho tôi được thêm chút thời gian, để tôi có thể đến được núi Tề Vân gây dựng lại phái Huyền Chân.
Vương Lỗi đi rồi, Y Y đi rồi, Tử Long cũng đi rồi... Quãng đường còn lại, phải dựa vào một mình tôi thôi. Tôi nhất định phải sống tiếp, tôi còn phải sống tiếp ở thôn Ma Câu đợi họ trở về!
Âm thầm quyết định xong, tôi lấy ra bọc quần áo mà lão quỷ để lại cho tôi, bên trong có lương khô để ăn, quần áo để tắm rửa, còn có một ít pháp khí đơn giản nhưng thông dụng.
Lót ở phía dưới cùng là một tấm bản đồ, tôi cầm lên nhìn, xác định vị trí hiện tại của mình, hóa ra là đang ở chỗ giáp ranh giữa Quý Châu và Hồ Nam. Nếu như muốn tới núi Tề Vân thì nhất định phải đi xuyên qua Hồ Nam và Hồ Bắc, sau đó đi về hướng Đông Bắc, như vậy là có thể đặt chân đến An Huy rồi.
Ở khu vực Quý Châu đều là thế lực của Diệp gia, tôi không dám đi đường lớn, càng không dám đi nhờ xe, chỉ có thể men theo đường nhỏ, đến địa phận tỉnh hồ Nam là có thể bắt xe đi An Huy, như thế sẽ tiết kiệm thời gian hơn nhiều!
Quyết định xong, tôi bắt đầu đi về hướng giới tuyến giữa Hồ Nam và Quý Châu. Trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, sau khi đến núi Tề Vân, điều đầu tiên phải làm đó là giết chết bác Diệp!
Chỉ có giết ông ta mới có thể báo thù cho người nhà tôi và cả Chu Bát Tự - kẻ đến lúc chết vẫn chưa biết chân tướng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận