Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 335: Nỗi buồn chuyện động phòng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Trong nháy mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh tới kỳ lạ, nhất là tôi, tôi căng thẳng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Tôi nhìn người Miêu, họ đều không bày tỏ thái độ, chỉ nhìn nhau như đợi một người nào đó bày tỏ trước.
Đợi khoảng tầm một, hai phút tôi thấy người đứng đầu trại Thảo Quỷ Bà đứng dậy, nói:
"Theo như tôi được biết, những người Miêu đang sống ở thế giới bên ngoài kia được nhà nước đối xử rất tốt, cho họ rất nhiều chính sách ưu đãi, để họ có thể sống yên ổn, phồn vinh! Người Miêu của cửu động thập trại chúng ta sống rất khổ sở, nhất là phụ nữ của trại chúng tôi, nhân số càng lúc càng ít, có đứa trẻ còn chưa biết đi đã chết vì cổ độc trong cơ thể. Nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn trại của chúng tôi sẽ biến mất. Tôi là người chẳng còn sống được bao lâu nữa nhưng hôm nay người Hán này đã mang đến cho chúng ta hi vọng. Tôi mong có thể thay đổi trại chúng tôi, để chúng tôi ra ngoài sinh sống, kết hôn với người ngoài cũng là để nối dõi tông đường của trại! Tôi... Đồng ý!"
Tôi không ngờ bà lão này lại biết tiếng Hán, cũng không ngờ bà là người đầu tiên đứng ra đồng ý với chúng tôi. Bà ấy vừa đứng ra bày tỏ thái độ, tôi bỗng kích động hơn hẳn, bởi vì đây mới là kết quả mà tôi mong muốn, quốc gia chúng tôi luôn mở cửa cho người của cửu động thập trại.
Tử Long và lão quỷ nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự tán thưởng và kích động. Khoảnh khắc này đã không còn là chuyện của riêng chúng tôi nữa mà trở thành chuyện của quốc gia.
Là người Hoa, tôi cảm thấy tự hào với cách làm của mình, cũng cảm thấy tự hào với đất nước.
Sau khi bà lão của trại Thảo Quỷ Bà bày tỏ thái độ thì càng có nhiều người đứng ra bày tỏ hơn. Có người đồng ý chung sống cùng người Hán, cũng có người tự nguyện tiếp tục ở lại thập vạn đại sơn sống cuộc sống ẩn dật không tranh đấu với đời!
Đợi đến khi toàn bộ người Miêu của trại Vu Sư rời đi, những người của cửu động thập trại còn lại đều đồng ý với chúng tôi. Nhìn người Miêu của trại Vu Sư rời đi tôi bỗng cảm thấy lo lắng, đây cũng là hậu họa, nếu không thể thuyết phục thì chắc chắn bọn họ sẽ báo thù.
Người Miêu rất đoàn kết, rất nhiệt tình, đại tư tế chết trong tay tôi, theo tính cách của họ, chắc chắn sau này sẽ sinh sự!
Ông lão nhận ra sự lo lắng của tôi bèn vỗ vai an ủi:
"Chàng trai, đừng quá lo láng! Đại tư tế đã chết, thực lực của họ không thể gây sự được đâu. Hơn nữa bọn họ ở Tương Tây xa xôi, đợi sau khi hôn sự của cậu và Y Y xong xuôi, tôi sẽ đích thân tới trại Vu Sư một chuyến. Nếu họ vẫn cố chấp muốn báo thù thì tôi đành phải để họ biến mất trong thập vạn đại sơn vậy!"
Lời nói của ông lão khiến tôi cảm thấy ớn lạnh. Nhưng đây là chuyện của cửu động thập trại bọn họ, tôi là người ngoài không hiểu được cũng không muốn tham gia.
Tôi chỉ nhắc nhở ông một câu nếu không tới bước bất đắc dĩ thì đừng lạm sát kẻ vô tội.
"Yên tâm đi, dù sao cũng cùng gốc rễ!"
Ông lão cười, nói:
"Chú rể, mau đi chuẩn bị. Người của cửu động thập trại sẽ chúc mừng cậu, đây là đặc quyền mà chỉ có Miêu Vương trước đây mới có, chỉ có điều hơi thiệt thòi cho Y Y, người Miêu thành hôn đều tổ chức tiệc rượu thật lớn mấy ngày liền, do thời gian gấp gáp đành tổ chức tạm cho hai người. Hơn nữa tôi cũng biết, các cậu đã quyết định không ở lại trại Cổ Miêu, hy vọng sau khi rời khỏi đây, cậu sẽ đối tốt với Y Y!"
"Ông lão, ông yên tâm, nhất định tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy!"
Tôi trịnh trọng cam kết, sau đó tách khỏi Y Y. Diệp Chu Tinh ở bên cạnh cô ấy, còn có những Miêu nữ khác giúp cô ấy trang điểm.
Tôi được đưa vào chòi, sau khi họ chấp nhận tôi thì đã coi tôi như người nhà, rất nhiệt tình. Vừa tới căn chòi, Tử Long và lão quỷ không giúp được gì nữa, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Bọn họ thay trang phục màu đỏ cho tôi, còn nói rất nhiều về quy tắc kết hôn. Đối với phụ nữ của cửu động thập trại, cả đời chỉ yêu một người, vì vậy kết hôn là chuyện đại sự, rất thiêng liêng, rất nghiêm trang, không tùy tiện như người Hán chúng tôi.
Đúng ra phải hát sơn ca, uống rượu Lan Môn mới có thể lấy Y Y. Nhưng do thời gian gấp gáp, mọi thứ trở nên đơn giản. Tôi lại là người ngoài không biết về văn hóa của họ.
Tôi ngồi yên trên ghế để mặc họ làm gì thì làm. Trang điểm tầm mười phút mới xong. Hiện tại tôi mặc một bộ trang phục Miêu đỏ rực của chú rể, đầu đội mũ tròn trông giống hệt người Miêu, là một chàng rể điển hình của Miêu tộc!
Sân phơi ngũ cốc cũng trở nên bận rộn, giết gà làm thịt dê, rất náo nhiệt, náo nhiệt hơn cả nghi thức chọn Lạc Hoa động nữ của họ. Nhưng hai việc khác nhau, hiện tại họ đã làm lành với tôi, cũng đã coi tôi là người nhà, đương nhiên sẽ không để bụng nên mới cởi mở như vậy.
Đợi sau khi người Miêu giúp tôi ăn bận lui ra, Tử Long mới nhìn tôi chằm chằm, lắc đầu, sau đó bùi ngùi:
"Thật không ngờ, trong mấy người chúng ta, Sơ Cửu lại là người kết hôn sớm nhất! Chỉ đáng tiếc, sư phụ không được chứng kiến, nếu ông ấy được thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Tử Long nghĩ tới sư phụ lại thấy thương cảm, tôi đang định an ủi thì anh ấy nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi:
"Chết tiệt, Lỗi gia đâu?"
Mọi chuyện xảy ra quá gấp gáp nên tôi quên mất nói chuyện của Vương Lỗi cho bọn họ. Tôi sắp xếp lại từ ngữ rồi mới kể lại toàn bộ chuyện của Vương Lỗi.
Tử Long cũng đã quen với cách Vương Lỗi bỏ đi, chỉ có lão quỷ thở dài, nói:
"Con người Lỗi gia không hề đơn giản, tôi nhìn ra, cậu ta là người hiền lành, trọng tình nghĩa. Lần này, có lẽ là vì đã đoán ra được điều gì phiền phức nên mới bỏ đi. Nhưng tôi tin tưởng thực lực của Lỗi gia, nhất định sẽ không sao!"
"Ừ."
Tôi gật đầu, chuyển đề tài, nói:
"Nói thật, tôi cũng không ngờ mình sẽ thành hôn, cảm giác mọi chuyện nhanh quá, cho tới giờ tôi vẫn có cảm giác như đang nằm mơ. Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lập gia đình, nhưng sự xuất hiện của Y Y khiến tôi có hy vọng sống tiếp. Tôi sẽ dẫn cô ấy đi thắp nhang cho sư phụ, trở về thôn Ma Câu, thắp nhang cho gia đình tôi, còn phải nói cho mẹ để mẹ biết, Lý Sơ Cửu đã trưởng thành rồi!"
"Người anh em, anh cảm thấy rất mừng cho em!"
Tử Long kích động vỗ vai tôi. Chúng tôi nhìn nhau cười, tất cả tình cảm đều thể hiện trong ánh mắt, chỉ cần nhìn, không cần nhiều lời cũng đủ rồi.
Giờ kết hôn đã chọn là ba giờ sáng. Đến ba giờ, tôi được người Miêu đưa ra sân phơi ngũ cốc cốc, vừa nhìn thấy Y Y mặc trang phục cô dâu màu đỏ sậm, đội khăn đỏ, tôi bỗng thấy trong lòng hạnh phúc rạo rực.
Sau khi bái lạy thiên địa ở sân phơi ngũ cốc, bọn họ đưa Y Y tới căn chòi, tôi thì bị giữ lại uống rượu. Từng dãy bàn dài thịnh soạn, mấy trăm người Miêu nhiệt tình. Lúc này, tôi mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Tôi thầm cảm kích họ, họ chấp nhận tôi, không chê tôi là một người bình thường, tôi không biết nói gì, liền uống ba bát rượu đầy. Sau đó bắt đầu thổi khèn nhảy múa.
Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào náo nhiệt đến vậy, đó cũng là ký ức mà tôi khắc sâu trong tim nhất. Đợi đến giờ lành, họ liền vây quanh đưa tôi tới nhà chòi, cũng chính là căn phòng cũ đơn sơ của tôi và Y Y.
Tôi vừa bước vào họ đã đóng cửa lại. Tôi bước lên, còn có thể nhìn thấy họ đang hát múa, uống rược chúc mừng ở bên dưới, rất náo nhiệt.
Y Y ngồi trên giường đá, sau khi thấy tôi vào liền vén khăn đỏ đội đầu lên. Tôi thấy má cô ấy ửng hồng, khuôn mặt ửng đỏ như sắp nặn ra nước tới nơi.
Tôi nhìn mà rung động, đến hơi thở cũng trở nên dồn dập. Thực ra không chỉ Y Y mà đến ngay cả tôi cũng hết sức căng thẳng. Tôi từ từ đi tới giường đá, ghì Y Y ngồi xuống.
Y Y không dám nhìn tôi, cô ấy cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Còn tôi như có đá chặn cổ họng, không nói ra được một câu nào. Mấy lần tôi định chủ động mở lời nhưng không nói ra được, cứ như đột nhiên biến thành người câm.
Lâm Y Y thấy tôi bí bách bèn phụt cười. Tôi chỉ cảm thấy lúng túng, Lâm Y Y khẽ hôn lên môi tôi.
Khoảnh khắc đó, cơ thể tôi như chạm điện, bất giác run lên. Trong cơ thể nóng lên lạ thường, tôi bất giác nhìn Y Y, đôi mắt cũng ánh lên sự mê ly:
"Y Y, qua đêm nay em đã là vợ của Lý Sơ Cửu anh rồi. Anh... Anh..."
Tôi không biết phải nói gì, Y Y vốn căng thẳng giờ lại chủ động hơn tôi, cô ấy nhìn tôi đầy tình cảm, nói:
"Anh Cửu, vào động phòng, Y Y đã là vợ của anh rồi! Cả đời này Y Y sẽ ở cạnh chăm sóc anh, không rời xa, gắn bó tới khi lìa xa cõi đời này."
Hơi thở nóng bỏng của Y Y phả vào mặt khiến tôi trở nên rung động, nội tâm càng thêm mê loạn, tôi không tự chủ được ôm Y Y vào lòng, ghì cô ấy xuống giường.
Chúng tôi nhìn nhau, đè lên cơ thể mềm mại của Y Y khiến tôi càng thêm nóng ruột, tôi không kìm chế được mà hôn lên đôi môi mềm mại của côấy .
Cả hai chúng tôi đều không biết gì về chuyện động phòng, không có lấy một chút kinh nghiệm nào, chỉ biết làm gấp rút. Nhưng khi tôi định cởi đồ của Y Y thì Tử Long phía bên ngoài đột nhiên hét lớn:
"Sơ Cửu, e rằng hôm nay em không thể động phòng rồi! Người của Linh tộc, Tiêu Thần môn, Diệp gia, đều đuổi giết đến đây cả rồi! Chúng ta phải đi ngay, nếu không sẽ không còn thời gian nữa!"

Bình Luận

0 Thảo luận