Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 770: Ông trời đố kỵ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Diệp Thiếu Khanh càng nói thì càng kích động, đến sau cùng, hắn gần như hét ầm lên, gân xanh trên cổ và trên trán gồ lên, đôi mắt trợn trừng, bên trong vằn vện tơ máu, không thể tả hết vẻ dữ tợn và phẫn nộ ấy.
Lúc này Thạch Minh Thánh Hàm cũng chật vật bước tới trước mặt hắn, khi sắp đến gần thanh kiếm dài của Diệp Thiếu Khanh mới đứng vững. Ban đầu cô ta cúi đầu với Lâm Tiêu và Tiểu Thiết đầy cảm kích: "Cảm ơn mọi người, tôi xin nhận ý tốt của mọi người".
Nụ cười của Thạch Minh Thánh Hàm lúc này rất hào phóng, trên gương mặt hoàn toàn không hề có vẻ sợ hãi. Sau khi cảm ơn Lâm Tiêu và Tiểu Thiết mới chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Diệp Thiếu Khanh mà cười: "Diệp Thiếu Khanh, hi vọng anh giết tôi có thể giúp anh giải mối thù hận trong lòng anh. Ra tay đi!"
Thạch Minh Thánh Hàm vừa dứt lời, đồng thời nhắm mắt lại. Mi mắt dài còn vương hơi nước cứ chớp chớp, đầu cũng hơi ngẩng lên, từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười trên mặt, giống như được giải thoát vậy.
"Được! Giết cô rồi, tôi có thể báo thù cho người nhà của mình!" Diệp Thiếu Khanh lập tức "hừ" một tiếng, rút tay về, chỉ thấy một luồng sáng lạnh lẽo xẹt qua trước mắt, thanh kiếm dài chọc về phía lồng ngực của Thạch Minh Thánh Hàm.
"Dừng tay!" Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Lỗi đột nhiên hô to một tiếng. Âm vang còn chưa tan biến, anh ấy đã kéo tay Thạch Minh Thánh Hàm lùi về sau vài bước, vừa vặn khiến thanh kiếm dài của Diệp Thiếu Khanh đâm vào khoảng không.
"Tôi đã nói rồi, không ai có thể ngăn cản tôi giết cô ta, bất kể là cậu hay Lý Sơ Cửu!" Nhát kiếm đâm vào khoảng không, Diệp Thiếu Khanh lập tức nổi cơn lôi đình, một lần nữa đâm kiếm về phía Thạch Minh Thánh Hàm.
Vương Lỗi giơ tay túm lấy thanh kiếm dài của Diệp Thiếu Khanh, hắn chọc mạnh về phía trước, máu tươi nhanh chóng rỉ ra từ kẽ tay của Vương Lỗi. Máu tươi men theo kẽ tay anh ấy mà nhỏ xuống nền, Vương Lỗi túm chặt lấy thanh kiếm, không để Diệp Thiếu Khanh tiến thêm một li nào.
"Thả cô ấy ra, anh giết tôi đây này! Cô ấy là người phụ nữ của Lỗi gia, Lỗi gia tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết trước mặt mình!" Vương Lỗi nghiêm túc nhìn Diệp Thiếu Khanh, biểu cảm trên gương mặt rất bình tĩnh, đồng thời đặt mũi kiếm lên lồng ngực anh ấy, hét thêm lần nữa: "Diệp Thiếu Khanh, nếu anh là thằng đàn ông thì hãy giết tôi và buông tha cho người phụ nữ của tôi! Cô ấy có tội, Lỗi gia gánh thay cho cô ấy!"
Diệp Thiếu Khanh cười khẩy một tiếng, không hề ngó ngàng tới Vương Lỗi mà nhìn về phía tôi, hắn hô to: "Lý Sơ Cửu, cậu từng hứa với tôi sẽ giúp tôi báo thù. Bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu cho cậu, dẫn Vương Lỗi đi, để Thạch Minh Thánh Hàm ở lại!"
Tôi biết tính tình Diệp Thiếu Khanh, không có cách nào khuyên nhủ hắn, cũng không thể thay đổi quyết định của hắn. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thay đổi được quyết định của Vương Lỗi. Anh ấy cố chấp hơn bất kỳ ai, nhất là chuyện liên quan đến sống chết của người anh ấy yêu.
Ngay từ khoảnh khắc Diệp Thiếu Khanh xuất hiện, tôi biết tôi sẽ trở thành người khó xử nhất. Nhưng tôi căn bản không có biện pháp nào, nhìn Diệp Thiếu Khanh phẫn nộ mà không nói được một câu.
"Hờ hờ!" Thấy tôi không nói gì, Diệp Thiếu Khanh lập tức cười gằn, hắn lắc đầu đầy thất vọng, lầm bầm nói: "Sơ Cửu, suy cho cùng thì cậu vẫn thất tín với tôi. Từ nay trở đi, hai ta như người cùng đường xa lạ, không có bất kỳ liên quan nào nữa. Hôm nay, ai ngăn cản tôi, tôi sẽ giết người đó!"
Nói đến sau cùng, Diệp Thiếu Khanh ra tay với Vương Lỗi. Vương Lỗi cũng không có ý định phản kháng, chỉ muốn chết thay Thạch Minh Thánh Hàm. Nhưng đúng vào lúc này, Thạch Minh Thánh Hàm đột nhiên xông tới trước mặt Diệp Thiếu Khanh, thẳng thừng cướp lấy thanh kiếm trong tay hắn.
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thạch Minh Thánh Hàm nhảy vào dòng kênh đối diện, đồng thời đặt thanh kiếm lên cổ: "Diệp Thiếu Khanh, khỏi cần anh ra tay, tôi tự mình kết liễu để tạ tội. Nhưng trước khi tôi chết, anh có thể cho tôi chút thời gian không?"
"Được!" Diệp Thiếu Khanh đồng ý với cô ta.
Sau đó, Thạch Minh Thánh Hàm nhìn về phía Vương Lỗi, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng. Cô ta mỉm cười ngọt ngào và nói: "Vương Lỗi, cảm ơn anh đã bất chấp mọi thứ để yêu tôi. Đôi ta đời này hữu duyên vô phận, hi vọng kiếp sau tôi vẫn có thể gặp được anh. Tôi không sống được nữa, cho dù hôm nay tôi không chết, ông trời cũng sẽ không tha cho tôi. Chỉ khi nào tôi chết đi, tôi mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của Âm Dương đạo mãi mãi. Vương Lỗi, tôi... tôi... yêu anh. Tam biệt!"
"Đừng mà! Cô dừng lại ngay cho tôi, tôi sẽ chết thay cô!" Thấy Thạch Minh Thánh Hàm định tự vẫn, Vương Lỗi vội vàng hô lên, đồng thời nhanh chóng lao về phía cô ta.
Thế nhưng vẫn chậm một bước, chỉ thấy Thạch Minh Thánh Hàm đột ngột xoay lưỡi kiếm, thẳng tay đâm vào lồng ngực mình. Ngay khi Vương Lỗi lao tới trước mặt cô ta, cơ thể cô ta ngả về phía sau, rơi vào dòng kênh đang chảy xiết.
Dòng kênh mà Thạch Minh Thánh Hàm đang đứng chính là nơi hội tụ của chín dòng kênh, thế nên dòng nước chảy rất xiết. Ngay khi Thạch Minh Thánh Hàm rơi vào dòng kênh, chúng tôi không còn thấy cô ta nổi lên nữa.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người không kịp trở tay đã thấy Vương Lỗi nhảy theo cô ta vào dòng kênh như phát điên vậy. Chưa được bao lâu, chúng tôi đã thấy anh ấy bò dậy từ hạ du của dòng kênh, đôi mắt vẫn luôn quan sát tình hình trên mặt nước, không quên lầm bầm: "Chị gái xinh đẹp, cô đi đâu rồi? Tôi không tìm được cô... Cô đừng bỏ lại tôi mà! Tôi sống cô độc mấy đời rồi, tôi không muốn cô độc nữa đâu, tôi còn nghĩ cả tên của cho con của chúng mình rồi! Chị gái xinh đẹp, cô quay về đi, cô mau quay về cho tôi!"
Vương Lỗi gần như rống ầm lên, mà sau khi hô hào, toàn thân như mất sức vậy, quỳ thẳng hai gối xuống bờ kênh, đờ đẫn nhìn vào mặt kênh, đột nhiên không nói lời nào.
Dòng nước ở tận cùng của con kênh chảy rất xiết, Vương Lỗi không tìm thấy Thạch Minh Thánh Hàm chứng tỏ cô ta đã bị trôi đi rồi. Cung Ngọc Hư là nhà của Vương Lỗi, mà thi thể của Thạch Minh Thánh Hàm ở ngay con sông ngầm bên dưới hốc Côn Lôn. Có lẽ như vậy thì sau này có thể ở bên nhau mãi mãi.
Lòng tôi rất khó chịu, nhưng không nói ra, càng không có tư cách an ủi Vương Lỗi.
Sau khi kẻ thù cuối cùng đã chết, Diệp Thiếu Khanh mới nhìn về phía tôi: "Thù lớn đã báo, từ nay tôi sẽ rời khỏi Đạo môn, không tham gia vào bất kỳ tranh chấp nào của Đạo môn nữa. Từ nay về sau, Diệp Thiếu Khanh này không còn dính líu gì tới Đạo giáo nữa. Cáo từ!"
Diệp Thiếu Khanh vừa nói dứt câu đã quay người đi ra ngoài. Hắn không hề quay đầu, bước đi rất dứt khoát. Tôi muốn gọi tên hắn, nhưng cũng tự hiểu rằng trong thiên hạ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn.
Tôi chỉ hi vọng hắn có thể sống thật tốt. Tôi nhìn theo tới khi hắn biến mất khỏi tầm mắt, phen từ biệt này, chúng tôi thực sự không còn tương lai gì để chờ mong.
Tôi vừa mới hoàn hồn, Lâm Tiêu đã nói: "Sơ Cửu, chúng ta quay về trước đi!"
"Ừ!" Tôi gật gật đầu, mấy người họ cõng Tử Long trên lưng. Vốn dĩ họ định gọi cả Vương Lỗi, nhưng tôi lập tức ngăn cản, để họ rời đi trước, tôi sẽ đích thân dẫn anh ấy về.
Đợi khi mấy người kia đi rồi, tôi mới bước tới bên cạnh Vương Lỗi. Lúc này anh ấy vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn mặt kênh, không nói không rằng, cái đầu gục xuống, hoàn toàn ủ dột.
Nhất là trong đôi mắt của anh ấy, thậm chí tôi còn thấy được sự tuyệt vọng chết chóc.
Tôi nhìn Vương Lỗi lúc này mà lòng dạ cực kỳ khó chịu. Khó khăn lắm anh ấy mới có được Thạch Minh Thánh Hàm, nào ngờ ông trời lại đùa giỡn với anh ấy như vậy.
Anh ấy không phải người mềm yếu, nhưng để đến mức mất mát và bất lực như vậy, có thể thấy được, bây giờ anh ấy suy sụp đến độ nào.
Tôi im lặng đứng bên cạnh Vương Lỗi một lúc, sau cùng vẫn vỗ vỗ vai anh ấy, đồng thời an ủi: "Người anh em, xin lỗi!"
Nào ngờ, tôi lên tiếng an ủi như vậy, Vương Lỗi lập tức đứng bật dậy, nhưng có vẻ hai chân bị tê vì quỳ quá lâu nên lảo đảo mấy bước mới đứng vững được: "Sơ Cửu, đi, Lỗi gia dẫn cậu tới chỗ này!"
Biểu cảm lúc này của Vương Lỗi rất nghiêm túc, trên mặt cũng không nhìn ra vẻ khó chịu, đau khổ. So với bộ dáng trước đó thì chẳng khác nào hai người! Sự thay đổi của anh ấy hình như nhanh quá nhỉ?
Thấy tôi đờ đẫn không nói gì, Vương Lỗi cười cười: "Không sao, Lỗi gia tôi ổn lắm! Đi thôi, Lỗi gia dẫn cậu tới một nơi!"
Vương Lỗi nói xong cũng không đợi tôi mà đi thẳng về phía lối ra. Mà anh ấy như hiện tại khiến tôi thấy rất không quen, lòng tôi vẫn thích Vương Lỗi hay đùa bỡn cợt nhả hơn.
Thấy anh ấy đã đi xa, tôi mới vội vàng đuổi theo. Đợi khi chúng tôi quay về đại điện của cung Ngọc Hư, tôi nhìn thấy Y Y và đám người lão quỷ đang đứng bên ngoài đại điện.
Sau khi thấy chúng tôi quay về, Y Y lập tức chạy tới trước mặt tôi, đột ngột nhào vào lòng tôi, mỉm cười và nói: "Anh Cửu, Y Y biết anh sẽ không gặp chuyện gì đâu!"
Y Y rất hiểu chuyện, cô ấy lo lắng cho tôi, nhưng lời nói của cô ấy chưa bao giờ khiến tôi phải lo lắng về cô ấy.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ vào mái tóc của cô ấy, mỉm cười bảo: "Y Y, anh Cửu hứa với em, nhất định sẽ về với em."
Y Y "ừm ừm" vài tiếng, ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay. Tận khi lão quỷ bước tới trước mặt tôi, đã lâu lắm rồi tôi không được gặp ông ấy. Gặp nhau, chúng tôi mỉm cười, cảm khái: "Lão quỷ này không nhìn sai người, cậu và Tử Long đều là nhân trung long phượng! Các cậu đánh bại Âm Dương đạo, đẩy lùi thế lực tà ác! Chỉ tiếc rằng... chỉ tiếc rằng tôi không thể góp một phần sức lực, thực sự không dám đối mặt với các cậu!"
Tôi thấy lão quỷ tự trách nên lập tức mỉm cười an ủi: "Lão quỷ, ông đừng nghĩ quá nhiều, cũng không cần phải thấy tiếc nuối! Đợi khi ông quay về, Đạo giáo vẫn cần ông kề vai quản lý. Thế nên, đừng tự trách!"
Tôi an ủi như thế, lão quỷ lập tức nhìn tôi đầy kích động. Ông ta cắn răng, không nói được câu nào, chỉ nhìn tôi rồi gật đầu chắc nịch.
Mà ngay khi mọi người đang chuẩn bị ăn mừng chiến thắng hoan hỉ này, Vương Lỗi đột nhiên đứng trước bức tượng Tam Thanh tổ sư gia, hô lên với chúng tôi: "Anh Cửu ở lại, những người khác ra ngoài hết đi!"

Bình Luận

0 Thảo luận