Năm Đại pháp sư ra tay cùng lúc, đương nhiên sức mạnh vô cùng đáng sợ. Kiếm Thất tinh ngưng tụ từ chân khí của tôi căn bản không thể chống đỡ nổi, lập tức bị đánh tan. Nhưng cũng chỉ có thể hóa giải được một phần sức mạnh mà thôi, phần còn lại đánh vào ngực tôi.
Trong phút chốc, vị trí ngực bị đánh trúng mất đi cảm giác, còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, cơ thể đã bị đánh bay ngược ra ngoài. Thân thể còn đang lơ lửng giữa không trung, miệng đã phụt ra một ngụm máu tươi, sau đó tôi mới cảm nhận được nỗi đau bỏng rát ở ngực.
Đến khi nặng nề rơi xuống đất, tôi vội vã xé rách áo trước ngực. Áo vừa bị xé ra đã thấy ngay năm dấu bàn tay chồng lên nhau in hằn trên ngực.
Năm dấu bàn tay này giống như ngưng tụ từ băng tuyết, qua một lúc lâu sau mới biến mất. Khí tức trong cơ thể tôi bị bọn họ làm rối loạn, khí huyết cuồn cuộn, khóe miệng cũng không ngừng rỉ máu. Cũng may có chân khí hộ thân, nếu không chắc chắn tôi đã bị một chưởng này của bọn họ đánh chết rồi.
Tôi lau vệt máu tươi trên khóe miệng, chầm chậm đứng lên, bước chân có phần loạng choạng, lảo đảo vài bước mới đứng vững được. Nhưng tôi vừa đứng vững lại, năm người bọn họ đã tiến tới trước mặt tôi.
Đại pháp sư cầm đầu cười nhạt nói: "Nếu như năm người bọn ta đơn độc đánh với ngươi, có thể không đánh lại được. Nhưng nếu cả năm hợp lại, thì chắc chắn ngươi không phải đối thủ của bọn ta. Nhận thua đi, Lý Sơ Cửu!"
"Phi!" Tôi lạnh lùng nhổ một bãi nước bọt, nghiêm giọng nói: "Trong từ điển của Lý Sơ Cửu này, không có hai chữ nhận thua. Muốn tôi nhận thua, trừ phi tôi chết!"
Nói xong, tôi hít một hơi thật sau, hai tay đồng thời chuyển động kết ấn Phiên Thiên. Sau đó tay phải lật lại, đập mạnh một chưởng xuống đất. Chỉ trong chớp mắt, trên đầu năm người bọn họ đột nhiên xuất hiện một ấn bàn tay cực lớn.
Lúc ấn bàn tay kia đè xuống phía dưới chỗ bọn họ, giống như trời sập. Còn chưa rơi xuống người, bụi đất và đá vụn đã bị bay lên.
Năm người bọn họ cũng cảm nhận được sức mạnh của ấn Phiên Thiên, muốn trốn cũng đã muộn. Bọn họ đồng loạt đánh một chưởng hướng lên trên, thế mà lại thực sự đỡ được ấn Phiên Thiên của tôi.
Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn trông thấy bọn họ bị ép xuống, phiến đá dưới chân đã nứt ra thành hai nửa. Áo bào đen trên người bọn họ cũng đã bị sức mạnh kinh khủng của ấn Phiên Thiên xé rách tả tơi.
Mỗi một người tu đạo sử dụng không nhiều đạo thuật, nhưng đạo hạnh càng cao, uy lực phát ra lại càng khủng khiếp. Cũng giống như mấy vị tiền bối Đạo môn từng nói, đạo hạnh càng cao, phương thức tấn công càng đơn giản, nhưng uy lực lại càng đáng sợ.
Vốn dĩ tôi chưa từng nghĩ có thể dùng ấn Phiên Thiên để đánh bại bọn họ, chỉ là muốn tạm thời giữ chân đối phương mà thôi. Lúc này tôi cần tranh thủ thời gian để sử dụng sức mạnh không gian. Với đạo hạnh hiện giờ của tôi, vẫn chưa thể tùy ý sử dụng sức mạnh không gian được, chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần.
Lần trước tôi lợi dụng sức mạnh không gian giết chết Câu Hồn, nhưng bản thân cũng bị suy nhược đến cực điểm. Bây giờ tôi không thể nào lo nghĩ đến chuyện sau này, chỉ đành liều mạng một phen thôi.
Nhân lúc ấn Phiên Thiên đè ép bọn họ, tôi lần nữa thay đổi ấn tay, hai tay tạo thành hình chữ thập, đồng thời chập lại, tập hợp toàn bộ chân khí Huyền Chân trong cơ thể lên ngón tay.
Có điều hiện giờ chân khí của tôi vẫn chưa thể sử dụng được sức mạnh không gian, phải vận hành đan điền để hấp thụ linh khí trời đất xung quanh. Cảm giác này rất tệ, mỗi lần cưỡng ép hấp thụ linh khí trời đất, cơ thể tôi đều cảm nhận được nỗi khó chịu lạ thường, toàn thân đau đớn giống như bị kim châm.
Cũng may qua lần thử trước, bây giờ đã quen với cảm giác đau đớn đó rồi. Linh khí trời đất trong không gian này phần nhiều là âm khí, khí thuần dương rất ít. May mắn là cơ thể tôi có âm cổ hộ thể, hoàn toàn có thể hấp thụ được loại linh khí trời đất lạnh lẽo này.
Chân khí ngưng tụ trên ngón tay tôi càng lúc càng mạnh, cho đến khi sắp không khống chế được nữa, tôi mới chỉ về phía năm tên pháp sư. Tôi không dùng sức mạnh này tấn công bọn họ, vì tôi biết bọn họ có âm khí hộ thể, không giết được đối phương.
Thế nên, tôi lựa chọn dùng luồng sức mạnh này đánh lên ấn Phiên Thiên to lớn kia. Luồng chân khí vừa đánh lên ấn Phiên Thiên, chỉ nghe thấy một tiếng ầm lớn vang lên, ấn Phiên Thiên lập tức bị đánh tan.
Sức mạnh bộc phát ra từ ấn Phiên Thiên cộng thêm sức mạnh chân khí khiến cho không gian bị xé ra thành một đường rộng bằng ba ngón tay. Khe hở không gian vừa xuất hiện, bụi đất và đá vụn xung quanh lập tức bị hút vào trong.
Năm Đại pháp sư cũng bị ảnh hưởng, toàn bộ đều bị hút vào gần khe hở đó. Sức mạnh không gian quả thật đáng sợ, đủ để xé bọn họ ra thành những mảnh nhỏ. Nhưng đáng tiếc, tôi không thể sử dụng sức mạnh không gian mạnh mẽ ấy, chỉ có thể lợi dụng loại sức mạnh này để ngăn chặn bọn họ mà thôi.
Nếu có được đạo hạnh như của Vương Lỗi, thì tôi có thể lợi dụng sức mạnh không gian giết chết bọn họ. Năm tên này cũng không phải dạng thường, khi sắp bị hút vào trong khe hở, lập tức tập trung sức mạnh, cưỡng chế lại sức hút của khe hở không gian.
Trong lúc bọn họ chống chọi với sức mạnh không gian, từ hướng phòng đá đột nhiên lại xuất hiện một luồng âm khí ngút trời! Tôi vừa mới phản ứng lại đã trông thấy luồng âm khí đó tăng tốc lan tới chỗ năm người bọn họ.
Cơ thể bọn họ giống như một cái lốc xoáy, hút toàn bộ số âm khí mạnh mẽ đó vào. Sau khi năm người kia hấp thụ luồng âm khí dữ dội kia, khí tức bỗng nhiên tăng vọt lên gấp mấy lần, đóng lại khe hở một cách dễ dàng.
Khe hở không gian vừa đóng lại, tôi lập tức bị phản phệ dữ dội, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên mất hết sức lực, nháy mắt quỵ xuống đất, muốn đứng lên nhưng không còn chút sức lực nào.
"Lý Sơ Cửu, ta nói rồi, trên đảo Trường Sinh này, không ai có thể đánh bại được bọn ta cả. Cho dù phân thân của Ma Vương tới đây thì cũng phải ngoan ngoãn ở lại!" Thấy tôi quỵ xuống, Đại pháp sư cầm đầu cười lớn.
Trước đó tôi không tin bọn họ có thực lực như vậy, cho tới lúc này tôi mới hiểu được nguyên lý này. Sở dĩ bọn họ có được sức mạnh như thế, đều là nhờ sức mạnh thủy triều của hàng ngàn hàng vạn quỷ hồn.
Chỉ cần ở trong phạm vi của đảo Trường Sinh, bọn họ có thể hấp thụ liên tục sức mạnh của hàng nghìn quỷ hồn. Sức mạnh mà hàng nghìn quỷ hồn hóa thành, cho dù là người thuộc vào hàng tiên cũng khó mà chống đỡ.
Có thể nói, sức mạnh thủy triều của hàng nghìn oan hồn chính là trạm tiếp tế cho bọn họ. Vì thế bọn họ mới dám mạnh miệng tuyên bố, kể cả phân thân của Ma Vương có tới đây cũng chưa chắc đã đối phó được.
Nhưng nếu như là ở thế giới bên ngoài tôi tuyệt đối có thể liều với bọn họ một trận. Khi nào sức mạnh thủy triều kia còn chưa biến mất, thì tôi vĩnh viễn sẽ không thể đấu lại bọn họ.
"Được bại dưới tay bọn ta cũng không phải là điều sỉ nhục với ngươi. Được chết trong tay bọn ta, tính ra cũng là vinh dự!" Đại pháp sư cầm đầu chầm chậm đi tới chỗ tôi, mỉm cười ngạo mạn.
Tôi cố gắng hít một hơi đứng dậy, cơ thể không vững, phải vịn vào pho tượng phía sau mới miễn cưỡng đứng lên được, sau đó mỉm cười yếu ớt nói: "Từ trước đến nay tà không thắng được chính, chỉ đáng tiếc tôi không có người giúp đỡ. Nếu đệ tử Đạo giáo tôi tới được đây, chắc chắn sẽ ngăn chặn được sức mạnh thủy triều của hàng nghìn oan hồn. Nhưng giờ đã bại dưới tay các ông, tôi cũng không còn gì để nói. Muốn chém muốn giết thì tùy, chỉ có điều, trước khi chết, có thể để tôi nói vài lời không?"
"Được!" Đại pháp sư cầm đầu đáp: "Linh tộc bọn ta trước giờ đều tôn trọng cao thủ, ngươi cũng coi như là nhân tài hiếm có, ta cho ngươi cơ hội này!"
Tôi cắn răng nói: "Tôi biết năm người các ông đều là vì huyết mạch của Linh tộc, cũng là người công bằng. Điều tôi muốn nói là, Thanh Long không phản bội các ông. Tôi thật sự muốn hắn giúp mình, nhưng hắn đã từ chối, nói rằng hắn là người của Linh tộc, quyết không thể làm phản đồ của Linh tộc. Tôi mong các ông có thể tha cho hắn một con đường sống, được không? Hắn luôn luôn trung thành với Linh tộc, chỉ là có người không chấp nhận hắn, muốn nhân cơ hội này diệt trừ hắn mà thôi. Nếu Thanh Long thật sự có ý đồ khác, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn theo cả trăm đệ tử Linh tộc cùng quay về đảo Trường Sinh này. Với thực lực và đạo hạnh của hắn, ở lại thế giới ngoài kia nhất định cũng sẽ làm nên nghiệp lớn!"
Thanh Long vì tôi mà bị hại, tôi tuyệt đối không thể liên lụy đến hắn ta. Tôi nợ hắn đủ rồi, nếu không nhờ hắn, có lẽ tôi đã thành đống xương trắng từ lâu.
Đại pháp sư cầm đầu không trả lời tôi, ông ta im lặng chốc lát rồi lắc đầu nói: "Việc của Thanh Long, không phải chuyện một mình ta nói là được. Hắn có sống tiếp được hay không phải xem ý kiến của mọi người. Nhưng nếu hắn thật sự không hài lòng, ta tuyệt đối sẽ không giết nhầm hắn."
"Được, hy vọng ông giữ lời!" Tôi nhấn mạnh, sau đó mới to gan nói tiếp: "Đại pháp sư, tôi biết ông muốn đưa người tộc mình rời khỏi nơi địa ngục này. Nhưng việc ông hợp tác với phân thân của Ma Vương chẳng khác gì tự chơi với lửa. Tôi không thể ngăn cản các ông, nhưng tôi muốn thương lượng với các ông một điều kiện."
Đại pháp sư cầm đầu nghe tôi nói vậy thì chau mày: "Điều kiện gì? Nói nghe xem!"
Tôi nghe ông ta nói vậy là biết có hy vọng, mấy người này đã sống hơn trăm tuổi, đều là cáo già cả. Đương nhiên bọn họ cũng biết kết cục của việc hợp tác với phân thân Ma Vương như thế nào. Nếu Ma Vương có một chút thiện tâm, có lẽ sẽ cho bọn họ một nơi sinh sống. Nhưng Ma Vương vô tình vô nghĩa, trong lòng chỉ có ác niệm, sao có thể cho bọn họ một nơi an cư?
Tôi nghĩ được tới đó, thì đương nhiên bọn họ cũng đã nghĩ đến. Cho nên có thể nói, bọn họ cũng đang đánh cược một ván với tương lai không xác định.
Đây cũng là cơ hội của tôi, nhất định phải tranh thủ nắm lấy. Tôi chân thành nhìn Đại pháp sư, dõng dạc nói: "Đại pháp sư, nếu ông bằng lòng cho chúng tôi cơ hội đối phó với phân thân của Ma Vương, tại đây Lý Sơ Cửu xin bảo đảm, tôi sẽ giúp các ông bảo vệ sức mạnh thủy triều của hàng ngàn vạn oan hồn, ông dẫn theo toàn bộ người của tộc mình rời khỏi nơi này! Thế nào?!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận