Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 677: Cực kỳ ngang ngược

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Giải quyết được sự ràng buộc dưới chân, tôi cũng không dám chạm chân xuống đất nữa mà vọt thẳng lên phía trước, vọt mình lên không trung, lập tức giẫm lên trên quan tài hàn ngọc.
Chân tôi đang đi loại giày vải được chập từ nhiều lớp đế, đây là loại giày mà người tu đạo như chúng tôi vẫn luôn dùng! Loại giày nhiều lớp đế này vừa nhẹ vừa giữ ấm, nhưng khi tôi giẫm lên quan tài hàn ngọc, cảm giác lạnh lẽo thấu xương vẫn nhanh chóng lan từ lòng bàn chân tôi tới khắp cơ thể.
Tôi không kiềm chế được mà run lên, đến cả hàm răng cũng va vào nhau cầm cập. Thứ lạnh lẽo từ hàn ngọc nghìn năm lạnh quá đi mất!
Nhưng tôi không thể rơi xuống đất và đấu đá với họ được, nếu không, thuật ngũ hành của họ sẽ khống chế được tôi! Mà tôi vừa nhảy lên quan tài hàn ngọc, ngũ hành sứ giả lại bao vây xung quanh tôi rồi.
Không thể không thừa nhận, thuật ngũ hành mà họ sử dụng quả thực rất đặc thù, cũng rất khó đối phó. Nếu thực lực hay đạo hạnh mà yếu hơn một chút, căn bản không đủ sức đáp trả!
Chỉ cần xung quanh có yếu tố ngũ hành, họ sẽ có thể sử dụng nguyên tố ngũ hành để tiến hành tấn công. Bất kỳ loại nguyên tố ngũ hành nào được họ khống chế cũng trở thành sự uy hiếp mạnh mẽ và khó đối phó.
Tính đến hiện tại, chỉ có hành giả hệ Kim và hệ Thủy chưa ra tay.
Ban nãy tôi dùng thuật đạo hóa giải thuật ngũ hành của họ, nhưng chỗ cổ chân của tôi vẫn bị sợi dây leo có gai nhọn cào ra vô số vết thương. Máu tươi còn chưa kịp chảy xuống nền đất đã bị đông thành tinh thể băng vì hơi lạnh tỏa ra từ quan tài hàn ngọc.
Không có bất kỳ cơn đau đớn nào, chỉ thấy toàn thân lạnh như sắp chết, cảm giác xương sống cũng thẳng đơ vì bị đông cứng. Tôi xách thanh kiếm bằng tiền đồng của Bách Hiểu Sinh, không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm người có thực lực yếu nhất trong số họ để tấn công!
Mà năm người này cũng không vội ra tay, dường như đang hóng chuyện vậy, có vẻ họ muốn xem xem rốt cuộc tôi có thể kiên trì trong bao lâu trên cỗ quan tài hàn ngọc?
Họ không chủ động ra tay thì tôi sẽ chớp lấy thời cơ này. Tuy rằng hệ thần kinh toàn cơ thể đã căng cứng từ lâu rồi, nhưng đầu óc tôi vẫn tỉnh táo lạ thường. Họ dùng thuật ngũ hành, phối hợp với nhau, lấy ưu điểm của người này bổ khuyết cho nhược điểm của người kia.
Không những có thể trói buộc tôi mà họ có thể tiến hành tấn công bất cứ lúc nào. Nếu muốn đánh bại họ, tôi phải tìm ra được sứ giả đã liên kết thuật ngũ hành này.
Lòng tôi đã có mục tiêu đại khái, không phải là sứ giả hệ Mộc kia, mà chính là sứ giả hệ Hỏa! Ban nãy khi giao đấu vài chiêu với họ, tôi đã nhận ra địa vị của họ trong nhóm sứ giả Ngũ Hành.
Trong tất cả những lần tấn công, họ luôn có một người ra tay trước, sau đó các sứ giả Ngũ Hành khác mới có thể phối hợp mà tấn công!
Tôi không dám mạo hiểm, chỉ có thể lựa chọn thăm dò thêm lần nữa.
Trong lòng đã có quyết định nên cổ tay tôi rung lên, nhấc kiếm hướng lên trên. Trong khoảnh khắc đó, một luồng chân khí Huyền Chân ào ào phun ra, giống như kiếm khí tỏa ra từ thanh kiếm tiền đồng, vọt qua không trung nhắm thẳng vào sứ giả hệ Mộc!
Tôi đang tấn công theo kiểu thăm dò, quả nhiên, sứ giả hệ Kim ra tay rồi! Chỉ thấy thân mình màu vàng kim kia xẹt đến, nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt sứ giả hệ Mộc! Cơ thể người này đột ngột rung lên, giống như một pho tượng Kim Cương Bồ Tát, nghênh đón chân khí của tôi ngay từ phía chính diện!
Đùng!
Mà sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "đùng" lớn vang lên. Chân khí của tôi nổ tung trên cơ thể người này, tiếng nổ còn chưa hoàn toàn biến mất, chân khí của tôi đã lập tức hóa thành hư vô.
Nhìn lại sứ giả hệ Kim, hắn ta không chịu chút tổn thất nào, đến cả chiến bào màu vàng kim trên cơ thể cũng không chịu ảnh hưởng.
Hắn ta phủi phủi vạt áo ngay trước lồng ngực, động tác này mang theo vẻ khinh miệt và thách thức cực kỳ rõ rệt, "Hờ hờ... chân khí Huyền Chân, cũng chỉ đến thế!"
"Vậy sao?" Tôi không những không nổi giận mà còn bật cười, vặn hỏi hắn ta với vẻ bỡn cợt, "Cậu dám một mình tiếp chiêu của tôi không?"
"Có gì mà không dám?" Sứ giả hệ Kim thậm chí còn cười nhạo: "Đạo môn của Hoa Hạ đồn đãi rằng Lý Sơ Cửu là người khó đối phó nhất hả? Trước kia gặp nhau, tôi đã từng có ý định so tài với cậu rồi! Nếu không vì có thần nữ ngăn cản, e rằng cậu không thể sống sót mà rời khỏi Tần Lĩnh thần mộ đâu! Trong mắt chúng tôi, những nhân tài như Vương Lỗi hay Linh Trường Sinh mới được gọi là cao thủ, chứ Lý Sơ Cửu và Triệu Tử Long, chúng tôi chẳng coi ra gì!"
"Ha ha!" Tôi không hề bị chọc giận bởi lời nói của hắn ta, nhưng không ngờ tiếng Hán của hắn ta lại trôi chảy đến vậy! Nếu không phải vì cách ăn mặc của hắn, rất dễ nhầm tưởng hắn ta là người Hoa Hạ.
Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn ta rồi mỉm cười, "Cậu nói không sai, tôi và Triệu Tử Long, chúng tôi chỉ là người tu đạo bình thường trong Đạo giáo Hoa Hạ thôi, chưa từng dám tự xưng mình là cao thủ! Thuật đạo của Đạo môn còn khuyết thiếu, câu này cũng không sai! Nhưng có một thứ chưa từng mất đi, đó chính là lòng bất khuất và thiện chiến của người Hoa Hạ. Bất kể là ai, chỉ cần xâm phạm, con cháu Hoa Hạ nhất định sẽ dốc sức ngăn cản, dù có chết cũng phải vẻ vang! Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, có dám một mình tiếp chiêu của tôi không?"
"Hờ hờ!" Sứ giả hệ Kim là một người thông minh, hắn ta muốn chọc giận tôi. Tự bản thân hắn cũng hiểu rằng, tuy rằng hắn có kim cương hộ thân, đao kiếm không xâm nhập được, nhưng nếu tôi sử dụng hết toàn lực thì hắn ta cũng không đủ tự tin có thể ngăn chặn thành công. Vả lại, tổ sư gia Thuần Phong cũng từng nói rồi, khí phá vạn vật, tôi có đủ tự tin phá được tấm thân kim cương của hắn ta!
Hắn ta đang kích động tôi, tôi cũng đang kích động hắn ta. Chỉ cần đánh riêng thì tôi cũng chưa từng kiêng dè bất kỳ ai trong số năm người họ. Muốn đánh bại họ, tôi cũng phải tách họ ra.
Họ giống như một bức tranh ghép thần kỳ với năm mảnh, tách từng mảnh ra thì sức mạnh cũng không quá kinh khủng, nhưng nếu năm mảnh ghép này hợp lại với nhau, chắc chắn có thể phát huy được sức mạnh khủng khiếp gấp trăm lần.
Lòng tôi dự định như thế đấy, nếu sứ giả hệ Kim dám chấp nhận lời thách đấu của tôi thì đúng là mong còn chẳng kịp.
Tôi đang đợi vị sứ giả hệ Kim kia hồi đáp mình, tôi cũng có thể nhìn ra được, lúc này gương mặt của hắn ta có vẻ không bình tĩnh được nữa. Hắn ta không chọc giận được tôi, ngược lại còn bị tôi chọc giận.
Nhưng ngay khi tôi tưởng rằng hắn ta sắp đồng ý khiêu chiến với tôi thì sứ giả hệ Hỏa lập tức phá vỡ cục diện bế tắc này bằng cách gào lên, "Đừng đánh riêng với hắn, trời sắp sáng rồi, chúng ta nhanh chóng giải quyết hắn rồi về báo cáo với thần nữ! Nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ không tránh nổi bị trừng phạt!"
"Được!" Sứ giả hệ Kim là người đầu tiên gật đầu, lập tức nhìn về phía tôi rồi nói, "Lý Sơ Cửu, xem ra hai ta không có cơ hội này rồi! Đành thôi, đến lúc đó tôi sẽ an táng cậu tới nơi tới chốn!"
"Đừng nhiều lời nữa, tới đây đi!" Tôi biết kế hoạch của mình đã đổ bể, bỗng chốc cảm thấy bất lực. Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục sử dụng phương pháp trước đó, xử lý sứ giả Ngũ Hành cầm đầu của họ.
Nhân lúc họ còn chưa ra tay, lần này tôi chủ động tấn công trước. Bởi vì nếu cứ chần chờ mãi thì hai chân của tôi chắc chắn sẽ đông cứng vì cỗ quan tài hàn ngọc này.
Mục đích của tôi chính là sứ giả hệ Mộc, đôi chân đột ngột giẫm lên quan tài hàn ngọc, cơ thể nhảy vọt lên trên không, hai tay nắm chặt thanh kiếm bằng tiền đồng vừa dày vừa nặng của Bách Hiểu Sinh, cách một khoảng không, chém mạnh về phía sứ giả hệ Mộc!
Tôi và hắn ta cách nhau chừng hai mét, đòn tấn công cách một khoảng không này chắc chắn không thể nào tổn hại tới hắn ta! Nhưng khi thanh kiếm tiền đồng của tôi chém xuống, một luồng chân khí mạnh mẽ đột ngột phun ra, hóa ra kiếm khí mãnh liệt, xé gió lao về phía sứ giả hệ Mộc.
Tôi biết chắc chắn không thể giết được hắn ta một cách đơn giản như vậy, nên khi cơ thể vừa chạm đất, mũi chân của tôi đột ngột điểm nhẹ xuống đất, căn bản không dám tiếp xúc quá nhiều với nền đất.
Ngay khi mũi chân của tôi vừa chạm đất, nền đất dưới chân bắt đầu lộn tung lên. Khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn sứ giả hệ Mộc đã ra tay rồi. Nhưng tôi cũng không cho hắn ta cơ hội, mũi chân vừa chạm đất, tôi lập tức vọt lên, cơ thể lộn nhào giữa không trung, thanh kiếm tiền đồng trong tay cũng bị tôi huơ một vòng.
Chưa kịp ra tay đã nghe thấy tiếng "đùng" của thể khí khi phát nổ. Luồng kiếm khí trước đó lại bị sứ giả hệ Kim ngăn cản được, mà bây giờ khoảng cách của tôi và bọn họ e rằng chưa tới một mét đâu!
Thanh kiếm bằng tiền đồng vừa to vừa nặng trong tay tôi chém mạnh về đỉnh đầu của sứ giả hệ Kim. Khoảng cách này hoàn toàn đủ rồi, lần này có thể thực sự tấn công.
Nhưng sứ giả hệ Kim hình như không hề có ý định nhượng bộ, hai chân đồng thời hạ thấp xuống, tạo thành tư thế đứng tấn vững vàng như cọc gỗ. Hai tay hắn ta đặt ở vị trí bụng dưới, đẩy luồng hơi lên trên, hiển nhiên muốn bất chấp đỡ lấy đòn đánh của tôi!
Ban nãy tôi đã xoay người một vòng trên không trung, khỏi cần nghi ngờ, sức mạnh trên tay đã tăng thêm không ít. Nhát kiếm này chém xuống, chắc cũng đủ để mở núi san đường...
Nhưng sau khi tôi chém xuống, có cảm giác như chém vào tấm thép cực kỳ kiên cố. Chỉ nghe thấy một tiếng "binh" cực kỳ vang vọng, gan bàn tay tôi lập tức tê dại, đồng thời dần dần mất tri giác, như thể không cầm nổi thanh kiếm tiền đồng nữa!
Khi tôi nhìn lại sứ giả hệ Kim trước mặt mình mới thấy hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế đứng tấn! Thanh kiếm bằng tiền đồng của tôi vẫn còn cách đỉnh đầu của hắn ta do bị quầng sáng màu vàng kim rất dày trên đỉnh đầu ngăn cản, có thể nói rằng hắn không hề chịu tổn hại gì.
Hắn ta cũng ngước mắt nhìn tôi, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ điềm tĩnh! Nhưng lòng tôi đã gợn sóng từ lâu, sức mạnh của nhát chém ban nãy không chỉ là sức lực của riêng tôi mà còn huy động cả sức mạnh từ chân khí Huyền Chân nữa!
Đừng nói là hắn ta, cho dù Linh Trường Sinh và Vương Lỗi ở đây cũng không dám bất chấp đỡ nhát kiếm này của tôi! Nhưng sứ giả Ngũ Hành trước mặt cứ thế đỡ được nhát chém này, đã vậy còn không hề bị thương!
"Tôi hệ Kim, cứng rắn như đá tảng vậy! Cho dù cậu mạnh mẽ đến mức nào cũng không thể đả thương tôi dù chỉ một chút một ít. Ha ha... khụ khụ... phụt..." Ngay khi sứ giả Ngũ Hành này đang đắc ý cười như điên thì đột nhiên ho dữ dội, như thể khí tức trong cơ thể bị hỗn loạn, một búng máu lập tức phun ra khỏi miệng!

Bình Luận

0 Thảo luận