Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 805: Thủ phủ Linh tộc

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Không hiểu vì lý do gì, Diệp Chu Tinh luôn cho tôi cảm giác rằng cô ấy không còn nhiều thời gian nữa. Ban đầu tôi không hỏi ngay trước mặt cô ấy, sau khi lên thuyền, cô ấy vẫn luôn đứng ở mũi thuyền, phụ trách tuyến đường cho chúng tôi.
Từ khi lên thuyền, tôi chú ý tới một chi tiết rằng hình như chỉ có Lý Tiêu Vũ chăm sóc cho Tử Long. Từ đầu đến cuối, cô ấy không đến gần Tử Long, giống như đã từ bỏ anh ấy vậy.
Khách quan mà nói, cả Lý Tiêu Vũ lẫn Diệp Chu Tinh đều không phải những cô gái tầm thường. Luận về nhan sắc, hai người một chín một mười, đều là mỹ nữ hiếm thấy. Luận về tài trí và mưu lược thì hai người cũng khó lòng phân cao thấp. Có thể nói rằng, nếu hai người này đứng trên lập trường đối địch, chắc chắn ngang tài ngang sức.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, từ sau khi lên thuyền, Lý Tiêu Vũ không nói lời nào, chỉ lặng lẽ chăm sóc Tử Long. Khi tôi nhìn về phía cô ta, Lý Tiêu Vũ cũng nhìn lại, nở nụ cười mệt mỏi rồi nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của tôi.
Từ ánh mắt của cô ta, tôi có thể nhận ra, khi tôi và lão quỷ rời đi, chắc chắn cô ta và Diệp Chu Tinh đã có một lần trao đổi rất sâu sắc, nếu không, với tính cách mạnh mẽ của hai người này, tuyệt đối không thể nào ở bên cạnh Tử Long một cách hòa hợp đến vậy.
Tôi nhìn Diệp Chu Tinh đứng trên mũi thuyền, ánh mắt đờ đẫn nhìn về mặt biển phía xa. Diệp Chu Tinh khá cao ráo, chí ít cũng phải tầm một mét bảy, vóc người cân đối, nhưng lúc này đây, bóng lưng của cô ấy trông rất cô độc, giống như bị đêm đen nuốt trọn.
Tôi thấy nghi hoặc nên sau một hồi do dự mới bước tới bên cạnh cô ấy. Diệp Chu Tinh ngoái đầu liếc nhìn tôi, mỉm cười điềm nhiên nhưng không nói gì, tiếp tục nhìn về đường chân trời ở phía xa.
Tôi ngập ngừng vài giây rồi mới hỏi: "Diệp Chu Tinh, có phải chị gặp chuyện gì rồi không? Nếu có, chị có thể nói ra, chúng tôi có thể..."
"Không có gì!" Tôi còn chưa nói dứt câu, Diệp Chu Tinh đã ngắt lời, "Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của tôi là đưa Tử Long tới ao máu Hồng Liên ở tận cùng của sông Minh Hà, những chuyện khác, tôi không có suy nghĩ nào cả. Chỉ cần nhìn anh ấy sống trong thanh tỉnh, tôi đã thấy mãn nguyện rồi."
Diệp Chu Tinh là một người phụ nữ kiên cường, tính cách cũng rất mạnh mẽ. Những lời nói của cô ấy dù rất mạnh mẽ, nhưng trong giọng điệu vẫn thoáng thấy sự bất lực. Tôi cũng hiểu được tính cách của cô ấy, chuyện mà cô ấy không muốn nói thì không ai hỏi ra được.
Tôi bật cười và nói: "Diệp Chu Tinh, nếu chị đứng về phía Tử Long thì chúng ta là người một nhà. Chị có chuyện gì, Lý Sơ Cửu này sẽ là người đầu tiên xuất hiện!"
Nghe thấy tôi nói vậy, Diệp Chu Tinh chỉ cười cười, "Tôi không sao đâu, các cậu cứ nghỉ ngơi đi. Phải mất một lúc nữa mới tới, tĩnh dưỡng bồi bổ tinh thần, người của Linh tộc rất hận cậu vì đã giết Linh Trường Sinh nên sẽ không bỏ qua đâu. Muốn tới sông Minh Hà vẫn còn một trận chiến gian khổ, cậu không thể ngã xuống được."
Diệp Chu Tinh nói xong thì quay mặt đi, hiển nhiên không muốn trò chuyện với tôi. Tôi cũng không tự rước mệt vào người nên ngả vào mạn thuyền, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết do mệt hay do buồn ngủ mà tôi ngả vào mạn thuyền rồi thiếp đi luôn. Lão quỷ cất tiếng gọi, tôi mới mở mắt ra, phát hiện con thuyền đã dừng lại rồi.
Tôi đứng lên, Diệp Chu Tinh chỉ vào hải vực trước mặt rồi nói: "Hang ổ của Linh tộc ở ngay chỗ này."
Khi cô ấy nói thì tôi phát hiện ra trời vẫn chưa sáng, bây giờ vẫn còn là lúc nữa đêm. Quả nhiên, tốc độ của chiếc thuyền này nhanh hơn thuyền cá của lão Trần không chỉ vài lần. Tôi quan sát hải vực phía trước mặt, trước kia lão Trần cũng từng đưa tôi tới đây, nhưng không có phát hiện gì.
Mặt biển vẫn tĩnh lặng như thường, sao trời trong đêm đen phản chiếu xuống dòng nước, đẹp đến kinh ngạc.
"Bây giờ vẫn còn khoảng hai canh giờ nữa trời mới sáng, tôi sẽ đưa mọi người tiến vào thủ phủ của Linh tộc." Lúc này, Diệp Chu Tinh bỗng quay đầu nói với chúng tôi.
"Hả?" Tôi thoáng sững sờ rồi mới hỏi: "Diệp Chu Tinh, lẽ nào chị không đi cùng chúng tôi?"
Diệp Chu Tinh không nói gì, trong ánh mắt thoáng qua vẻ cô đơn, cũng không đáp trả câu hỏi của tôi, cô ấy giơ tay vỗ lên cột cờ cắm ở mũi thuyền. Cột cỗ này vốn rỗng ruột, Diệp Chu Tinh vỗ lên đó, bên trong lập tức vang lên tiếng kêu "ong ong".
Âm thanh vọng lại này rất thanh thúy, cảm giác như có người đang thổi sáo trên mặt biển. Diệp Chu Tinh vỗ liền mấy cái, âm thanh càng lúc càng trong veo, bay đi rất xa.
Tôi chưa kịp phản ứng đã đột ngột cảm thấy con thuyền đang rung lắc. Ban đầu tôi nghĩ mình bị ảo giác, đợi khi nằm rạp xuống thuyền mà quan sát mới chú ý thấy trên mặt biển nổi lên rất nhiều gợn sóng, giống như mặt nước đang chấn động vậy.
Những gợn sóng nổi lên xung quanh lấy con thuyền này làm trung tâm, nhưng chúng không có điểm tận cùng mà không ngừng lan rộng ra bốn phương tám hướng. Vả lại, tần suất chấn động càng lúc càng dễ thấy.
Diệp Chu Tinh thấy chúng tôi ngạc nhiên thì điềm đạm giải thích: "Đây là cách duy nhất để tiến vào thủ phủ của Linh tộc, ngoài ra thì không còn cách nào cả."
Khi Diệp Chu Tinh nói những lời này, tôi nhận thấy rung động trên mặt biển đột nhiên kịch liệt hơn hẳn, nước biển như dậy sóng, giống như có vật khổng lồ nào đó dưới đáy biển sắp xuất hiện.
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người hướng mắt nhìn ra mặt biển đang chấn động, nhưng xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài tiếng sóng rất nhỏ ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Đợi khoảng chừng ba bốn phút gì đó, ở hải vực cách con thuyền chừng mười mét bỗng xuất hiện xoáy nước ngay tại nơi nước biển vốn yên lặng. Khi mới xuất hiện, xoáy nước kia không quá to, nhưng lâu dần, xoáy nước càng lúc càng mở rộng, đến cả nước biển xung quanh cũng cuộn trào, giống như sắp có sóng lớn.
"Mọi người nhìn xem, trong lòng biển có thứ gì kìa?" Khi đám đông đang chăm chú quan sát xoáy nước càng lúc càng dữ dội thì lão quỷ đột nhiên nằm rạp xuống, chỉ về phía xung quanh xoáy nước mà hô lên.
Ông ta chỉ tay như thế, tôi cũng chú ý tới điểm bất thường. Bên ngoài xoáy nước đó, ngay dưới lớp bọt biển đen ngòm bỗng xuất hiện hai bóng đen khổng lồ. Hai bóng đen này chí ít cũng phải dài tới mấy chục mét, thậm chí còn to hơn thuyền cá thông thường.
Nhìn từ góc độ của chúng tôi, chỉ có thể thấy được hai bóng đen khổng lồ, to đến mức ai cũng chấn động. Cho dù so sánh với hắc long của Vương Lỗi cũng không thua kém là bao.
Qua hình dáng mơ hồ của hai bóng đen thì hai con quái vật khổng lồ này trông khá giống cá voi, nhưng lại khác với cá voi ở chỗ vây của hai con quái vật này rất dài, trông qua như hai cái cánh đang rẽ nước.
Xung quanh hai con quái vật khổng lồ này là vô số cá voi và những loài cá khác mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhưng so với hai con quái vật khổng lồ này thì những loài cá không biết tên kia trông như một đàn nòng nọc vậy.
"Đây là thượng cổ thần thú nhỉ?" Lý Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này mà kinh ngạc hô lên.
Lão quỷ lắc đầu cười: "Nhóc Tiêu Vũ à, đây đúng là thượng cổ thần thú đấy, đã vậy còn là thượng cổ thần thú cực kỳ hiếm gặp cơ."
Câu nói của lão quỷ gợi lên hứng thú của chúng tôi, chỉ có Diệp Chu Tinh tỏ ra lãnh đạm, dường như không hứng thú gì với thứ này.
Tôi hỏi lão quỷ: "Lão quỷ, thứ này rốt cuộc là thượng cổ thần thú gì?"
Lão quỷ cười hề hề, không thẳng thừng giải thích cho chúng tôi mà lắc đầu đọc một bài thơ cổ: "Biển Bắc có cá, tên gọi là "côn". Côn lớn đến đâu, chắc phải vài nghìn dặm; khi hóa thành chim, tên gọi là "bằng". Lưng bằng đến đâu, chắc phải vài nghìn dặm; khi cất cánh bay, cánh như mây phủ khắp trời. Con chim này, khi gió lớn thổi qua mặt biển sẽ di trú về phương Nam. Biển Nam giống như cái hồ thiên nhiên khổng lồ."
Nghe thấy mấy câu thơ mà lão quỷ đọc, tôi mới biết hai con thượng cổ thần thú mà ông ta nói tới là côn. Đối với loại thần thú này, trước kia tôi cũng từng nghe sư phụ nhắc tới. Chúng là thượng cổ thần thú sống tại đáy biển sâu, tồn tại vào thời kỳ thượng cổ, nhưng sau này trong ghi chép của Đạo môn, theo dòng phát triển của lịch sử, loại thượng cổ thần thú này cũng dần biến mất trong thế giới loài người.
Lúc đó tôi tưởng rằng sư phụ kể chuyện cho tôi và Tử Long nghe thôi nên không coi là thật. Nhưng hôm nay tận mắt trông thấy, không ngờ có được cơ duyên nhìn ngắm thượng cổ thần thú này.
Tuy không hiếm như sư tử chín đầu của Thái Ất Chân Nhân, nhưng chắc chắn được liệt vào hàng hiếm có. So với truyền thuyết về rồng khổng lồ của Hoa Hạ thì truyền thuyết về côn thần bí hơn nhiều.
"Đúng vậy, hình như đúng là thượng cổ thần thú côn đấy!" Lý Tiêu Vũ đã hoàn hồn kinh ngạc thốt lên: "Mọi người nhìn kìa, xoáy nước trên mặt biển hình như là do chúng dẫn dắt đó. Cơ thể chúng quá khổng lồ, tốc độ càng nhanh thì xoáy nước sẽ càng mãnh liệt. Chẳng lẽ Linh tộc đã thuần hóa chúng, để chúng bảo vệ không gian của Linh tộc?"
Nói đến đây, Lý Tiêu Vũ hướng mắt nhìn Diệp Chu Tinh đứng trên mũi thuyền. Diệp Chu Tinh quay đầu nhìn Lý Tiêu Vĩ rồi gật đầu: "Linh tộc này không đơn giản như trong tưởng tượng của mọi người đâu, chắc hẳn cũng là một cổ tộc truyền thừa. Nhưng không biết vì lý do gì mà họ không thể rời khỏi nơi này. Chỉ có đêm trăng tròn ngày mười lăm hàng tháng, họ mới có cơ hội ra ngoài. Thế nhưng, họ lựa chọn hợp tác cùng Đoạt Phách, chắc chắn có âm mưu nào đó không thể nói ra. Tôi cũng từng thăm dò Đoạt Phách, nhưng hắn ta tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện này. Thế nên, sau khi vào trong, mọi người phải cẩn thận."
Gần như đồng thời, khi Diệp Chu Tinh vừa dứt câu, xoáy nước kia đột nhiên mạnh thêm, hai con thần thú bỗng lặn xuống. Nơi trung tâm của xoáy nước bỗng dâng lên hai cột nước khổng lồ.
Mỗi một cột nước to hơn thắt lưng của con người, tại điểm giao nhau của chúng dần dần xuất hiện một không gian bí mật. Không gian này dần dần to ra, trôi nổi ngay bên trên xoáy nước.
Chỉ trong vài phút, bên trên xoáy nước xuất hiện một thành phố dưới biển thần bí.

Bình Luận

0 Thảo luận