Bởi vì nghĩ ra được cách nên lòng tôi tức khắc vui vẻ hẳn lên. Cảm giác kích động này còn vui hơn cả đánh bại được đối thủ. Chỉ tiếc rằng hiện giờ bên cạnh tôi chẳng có một ai, nên không thể tìm được một người để tâm sự.
Điều tôi hi vọng nhất là Tử Long ở bên cạnh tôi, sau đó tôi sẽ nói cách này cho anh ấy, để anh ấy cũng cùng tu luyện. Tuy Tử Long là người phái Phù Lục, giờ tu chân khí Huyền Chân thì cũng đã muộn, nhưng anh ấy có thể tu luyện dương khí trong cơ thể, giống như cách tu luyện của Linh tộc vậy.
Chỉ cần Tử Long có thể chuyển hóa dương khí trong cơ thể thành thực thể tấn công, vậy thì anh ấy có thể đơn độc khiêu chiến bất kỳ hộ pháp nào của Linh tộc. Đợi tìm được họ rồi, nhất định tôi sẽ nói phương pháp này cho anh ấy biết.
Tôi cố nén lại cơn kích động trong lòng, lật tay kết ấn, sau đó hòa thành một đạo chỉ. Thân thể chợt chấn động, khí tức vùng đan điền đột ngột bốc lên. Chân khí Huyền Chân sau khi vận hành trọn một vòng các huyệt vị khác thì xông thẳng lên huyệt Bách Hội, rồi thoát ra ngoài.
Ngón tay tôi chỉ về phía trước, một luồng chân khí Huyền Chân dày đặc bỗng bắn ra ngoài. Tôi không ngưng tụ chân khí Huyền Chân thành pháp khí mà để nó dao động trong khí tức xung quanh.
Ngau sau đó, từng tia linh khí đất trời từ từ bị chân khí Huyền Chân kéo ra. So ra thì còn mạnh hơn gấp trăm lần với tia linh khí đất trời vừa nãy tôi phí bao công sức để hấp thu!
Tôi không dừng lại mà cứ thế dùng chân khí Huyền Chân hút linh khí đất trời trong không khí. Mãi cho đến khi chân khí Huyền Chân của tôi sắp không khống chế được nữa, tôi mới móc ngón tay lại, chân khí Huyền Chân bấy giờ đã lẫn với linh khí đất trời, vèo một cái liền quay trở về trong cơ thể tôi.
Khoảnh khắc chân khí tiến vào trong cơ thể từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, tôi lại chia tách chân khí Huyền Chân trong cơ thể một lần nữa, để nó phong bế cơ thể tôi, rồi lại rơi vào trạng thái ngủ đông.
Sau khi các bộ phận trong cơ thể ngừng trao đổi, chân khí Huyền Chân liền mang theo linh khí đất trời vận hành một vòng trong người tôi, rồi chìm xuống vị trí trung đan điền.
Tôi cảm nhận một chút, phát hiện ra vốn chân khí còn không tới một phần ba, sau khi hấp thu được luồng linh khí đất trời này đã vượt quá một phần ba rồi.
Cứ giữ tốc độ như thế này, chẳng mấy chốc là tôi có thể lấp kín trung đan điền, sau đó phá vỡ đan điền cuối cùng.
Tôi dựa theo phương pháp này tiếp tục hấp thu linh khí đất trời xung quanh. Nhưng sau khi hấp thu liên tục mấy lần như thế, tôi phát hiện thân thể của tôi không chịu nổi nữa. Nhất là sau khi tôi phong bế bên trong cơ thể mình, cơ thể tôi như bị đóng băng, lạnh đến mức cả người phả ra hơi lạnh, ngay cả tóc với lông mi đều kết một tầng sương băng.
Mà cái kiểu lạnh buốt này cũng là quá sức chịu đựng đối với cơ thể đầy vết thương của tôi lúc này. Không riêng gì cơ thể, ngay cả máu cũng như đóng băng luôn. Máu không thể lưu thông, phản ứng của tôi sẽ chậm đi nhiều, đương nhiên sẽ làm mất một vài tia linh khí đất trời.
Lúc trước tôi không ý thức được vấn đề này, sau đó mới hiểu ra, có lẽ bởi vì chân khí Huyền Chân của tôi đã cắn nuốt âm cổ của Tiên Linh Bà ở trại Cổ Miêu, mà âm cổ là vật thuần âm, nên lạnh buốt là điều đương nhiên. Chỉ cần tôi phong bế cơ thể mình, cảm giác khốn đốn đó sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Liên tục hấp thu như vậy khiến khả năng chịu đựng của cơ thể tôi đến cực hạn. Nhưng chỉ mới lấp đầy được hai phần ba trung đan điền, nếu muốn đột phá thì còn cần vài canh giờ nữa.
Ý thức được vấn đề này xong, tôi liền lựa chọn một phương pháp to gan. Tôi rút ra dương hỏa trên bả vai và đỉnh đầu ra để chúng bay lượn lờ xung quanh cơ thể tôi, dùng nhiệt độ của dương hỏa để xua tan cái lạnh của âm cổ.
Làm vậy có hiệu quả, nhưng giờ tôi gần như không còn dương khí nữa. Nếu như có hồn ma xuất hiện, chắc chắn sẽ nhập vào người tôi. Bây giờ tôi vẫn đang ở trong trạng thái thiền, không thể tỉnh lại, càng không thể bày bố trận pháp bảo vệ cơ thể mình.
Sở dĩ tôi lựa chọn cách làm này là bởi vì tôi tin tưởng Bồ Tát Man có thần uy của Già Lam Bồ Tát, bình thường hồn ma tuyệt đối không dám bén mảng tới. Giờ tôi đang đánh cuộc và cũng đang đùa với tính mạng mình.
Có dương hỏa bảo vệ cơ thể, cái rét vừa rồi cũng tiêu tan không ít. Tôi tiếp tục hấp thu linh khí đất trời ở xung quanh, cứ hấp thu mãi mà không biết mệt, không phát giác ra sự thay đổi của thời gian.
...
Cũng không biết đã bao lâu, trong lần cuối cùng tôi hấp thu linh khí đất trời, tôi cảm giác lỗ mũi nóng lên, sau đó thì chảy máu. Không chỉ có vậy, ngay cả mắt cả tai tôi cũng bắt đầu chảy máu.
Cảm nhận được sự thay đổi này, tôi lập tức dừng lại việc hấp thu, mở choàng hai mắt. Khoảnh khắc mở ra, hai con mắt tôi như bị mù vậy, đau nhói như bị kim châm, đau đến mức khiến tôi kêu lên thành tiếng.
Tôi lau máu tươi đi xong lúc bấy giờ mới phát hiện ra một vấn đề. Sau nhiều ngày hấp thu linh khí như vậy, cơ thể tôi đã đến cực hạn. Nếu như cứ tiếp tục thì cơ thể sẽ nổ tung mà chết, chuyện chảy máu này mới chỉ là khúc nhạc dạo đầu mà thôi.
Tôi cũng không tham lam nữa, nên từ bỏ việc tiếp tục hấp thu. Tôi quay sang cảm nhận một chút đan điền trong cơ thể, trung đan điền đã đầy nhưng vẫn không đả thông được đan điền cuối cùng. Giống như nước trong bình đầy rồi, nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ tràn ra.
Rốt cuộc nguyên nhân là do cơ thể tôi hay là do tôi gặp phải giai đoạn bình cảnh* rồi nhỉ?
(*) Bình cảnh: Giai đoạn không có bước tiến triển, có thể nói là giậm chân tại chỗ, gặp khó khăn.
Nếu như là giai đoạn bình cảnh, vậy thì toi rồi. Người tu đạo đều sẽ gặp phải giai đoạn bình cảnh, nếu như không có cách đột phá thì cả đời sẽ chỉ giẫm chân tại chỗ. Tôi còn muốn tranh thủ khoảng thời gian này để cố gắng đả thông đan điền thứ ba, như vậy mới có thể đối đầu với tôn chủ Linh tộc!
Tôi không hiểu, nên cũng không tiếp tục nghĩ nữa. Tôi vừa cảm nhận một chút sức mạnh chân khí trong cơ thể, dường như tăng lên không chỉ gấp đôi. Hiện giờ nếu như đơn độc chạm mặt với hộ pháp của Linh tộc, tôi cực kỳ có lòng tin mình có thể giết được họ.
Hơn nữa, tôi nhận ra thân thể mình cũng đã nhẹ đi không ít. Thần thức của tôi cũng đã tăng lên kha khá. Trong cự ly một dặm xung quanh đây, chỉ cần có người thở một hơi là tôi có thể nhận ra được ngay.
Bất kể là hơi thở của người hay âm khí của hồn ma, thậm chí là hơi thở của sơn tinh thủy quái đều không thoát khỏi thần thức của tôi, trừ phi là chúng giấu giếm hơi thở của mình.
Sau khi cảm nhận được sự thay đổi của mình, tôi cho dương hỏa quay về vị trí cũ, thả lỏng tâm trạng. Mà khi vừa mới buông lỏng, tôi bỗng có cảm giác mình như mấy ngày rồi không được ăn cơm, cơn đói ập tới, bụng kêu ùng ục liên tục.
Khi mở mắt ra lần thứ hai, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật bắn cả mình, tôi ngay lập tức rút Thước Trấn Hồn ra theo bản năng, nhảy dựng lên rồi cảnh giác với nguy hiểm xung quanh.
Bởi vì lúc tôi mở mắt ra, tôi phát hiện ngồi bên cạnh mình có đến chừng mười người tu đạo. Họ ngồi khoanh chân, kiếm kim tiền cắm ở phía trước mặt, giống như đang bày trận.
Lúc tôi phản ứng lại, tất cả bọn họ đều đừng lên, tôi nhướng mày, hỏi: "Các cậu là ai?"
"Anh Cửu!" Bọn họ đồng loạt gật đầu, đồng thanh gọi tên tôi.
Tôi ngây ra, nhưng nhìn dáng vẻ của họ không giống như có ý định ra tay với tôi. Nếu như phải ra tay thì cũng chẳng phải đợi đến bây giờ, chỉ cần nhân lúc tôi nhập định, dùng một đao là có thể kết liễu được tôi rồi.
Tôi đếm thử, vừa tròn mười bốn người. Cách ăn mặc không giống nhau, mỗi người một phong cách, có lẽ không phải đệ tử của gia tộc Đạo môn hay Đạo quan. Có điều bọn họ ăn mặc rất rách rưới, mặt mày bụi bặm mỏi mệt, hẳn là dọc đường chịu không ít khổ!
Nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất là sao họ tìm được tôi?
"Anh Cửu, anh tỉnh rồi ạ?" Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong phòng đi ra. Trên tay cậu ta còn đang cầm một con gà trống vừa mới vặt lông xong, trên cổ còn mang theo khăn quàng, rõ ràng là tạo hình muốn xuống bếp.
Nhìn thấy cậu ta mà tôi giật cả mình. Một giây sau mới phản ứng lại, kích động hỏi: "Kỳ Bằng, sao cậu tìm được tôi vậy?"
Người đó chính là Vương Kỳ Bằng, sau khi Diệp Đường bán đứng tôi, tôi rời khỏi nhà họ Diệp xong sau cũng không gặp lại cậu ta nữa. Không ngờ tên nhóc này lại xuất hiện vào lúc này.
Vương Kỳ Bằng cười đáp: "Anh Cửu, từ khi nhà họ Diệp bán đứng anh, em liền mang theo những anh em này rời khỏi nhà họ Diệp, một mực tìm anh trong âm thầm nhưng không có manh mối. Em cũng không dám lộ diện, vì Diệp Đường cũng muốn giết em, nên em mới âm thầm trốn đi. Sau đó các anh em còn ở lại nhà họ Diệp lén lút báo cho em biết, rằng Diệp Đường nhận được mệnh lệnh của Linh tộc, muốn tới núi Tề Vân bắt anh. Sau khi biết được tung tích của anh, em liền mang theo đám anh em này vội vã chạy đến ngay lập tức. Không ngờ vừa mới tìm được anh, anh đã đang ngồi thiền nhập định rồi. Em thấy dương khí trên người anh yếu quá, nên bảo họ dùng cơ thể để bảo vệ cho anh, phòng trường hợp bị hồn ma nhập! Nhưng không ngờ anh lại ngồi thiền nhập định mất đến ba ngày mới tỉnh lại!"
Nghe Vương Kỳ Bằng giải thích xong tôi mới hiểu, hóa ra bọn họ vây xung quanh là vì sợ ác ma nhập lên người tôi. Mà tôi cũng không ngờ rằng ngồi thiền nhập định lại mất đến ba ngày. Bảo sao lúc tôi mở mắt ra lại thấy đói đến thế.
Vương Kỳ Bằng mặc dù trẻ tuổi, nhưng lòng dạ can đảm, lại trọng tình nghĩa. Lúc trước khi dẫn theo cậu ta, tôi cũng rất thích nhân phẩm của Vương Kỳ Bằng. Mà điều tôi không ngờ đến là cậu ta lại rời khỏi nhà họ Diệp, lựa chọn đi theo tôi. Điều này khiến tôi thật sự rất cảm động.
Nhìn mười bốn người xung quanh phong trần mệt mỏi, quần áo rách rưới, tôi thầm xúc động, rồi gật đầu cảm kích với họ: "Hiện giờ Linh tộc và người của Đạo môn đều sẽ không tha cho tôi, nên Lý Sơ Cửu tôi không dám lộ diện, cũng không có nhà để về. Nhưng các cậu vẫn dứt khoát đến tìm tôi, Lý Sơ Cửu tôi xin vĩnh viễn khắc ghi điều này trong lòng!"
"Sinh ra vì Đạo, chết đi vì đời! Thiên đạo bất công, chó dữ ngang ngược! Bọn em thề sống chết đi theo anh Cửu, trả lại thái bình cho Đạo môn!" Tôi vừa dứt lời, bọn họ liền đồng loạt giơ kiếm kim tiền trong tay lên hô lớn.
Tôi rất cảm động, hóa ra không phải tôi đang chiến đấu một mình! Dù cho hiện giờ tôi rất nhếch nhác, nhưng họ cũng không bỏ rơi tôi. Tôi nhìn họ, gật đầu rồi hét lớn: "Thiên đạo bất công, vậy chúng ta sẽ đạp phá Thiên đạo! Chó dữ ngang ngược, chúng ta sẽ giết hết đám chó bắt nạt ta trong thiên hạ! Dứt bỏ sinh tử, chỉ vì muốn cầu xin công đạo!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận