Quyết định xong, chúng tôi vội vã đi suốt đêm về hướng bến đò Thái Bình. Cũng may lộ trình không xa lắm, với tốc độ của chúng tôi thì chưa đầy nửa tiếng đồng hồ là có thể tới nơi.
Lúc men theo bờ sông đi dần xuống, tôi phát hiện lòng sông ngày càng rộng, mà cũng bắt đầu chảy xiết hơn. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nước từ nhánh sông đổ vào con sông này.
Sau khoảng mười phút đi bộ, chúng tôi nhìn thấy cách chừng hai cây số về phía trước có một con đập lớn. Con đập đó xây rất cao, còn có thể nhìn thấy thuyền đánh cá đang bắt cá trên sông.
Bên trên đập còn có một cây cầu lớn, ít nhất cũng phải cao cả mấy chục mét. Hai bên cầu có khá nhiều ngôi nhà xây dọc theo bờ sông, từ đây có thể trông thấy phía đó có lác đác ánh đèn.
Đây có lẽ chính là bến đò Thái Bình mà chúng tôi muốn tìm.
Vì xây con đập lớn kia ở phía hạ lưu sông nên bờ sông không còn dễ đi nữa. Đâu đâu cũng có đá vụn vương vãi, nước sông đánh lên nên đường cực kỳ trơn, đi trên đó rất dễ bị trượt chân.
Tôi nhìn lên trên, định tìm một con đường dẫn đến bến đò Thái Bình ở phía trên để tránh nguy hiểm. Hà thiên sư nghe xong ý kiến của tôi cũng đồng ý, hắn có chứng sợ độ cao, sợ rơi xuống sông.
Đường rất khó đi, trên mặt đất đều là cỏ dại và cây lê gai nhọn. Hơn nữa dốc đất này đều là đất cát, không chịu được sức nặng là bao.
Chúng tôi vừa giẫm chân lên đó, đất cát đã sườn sượt trôi xuống, còn có một ít đá lớn hơn một chút cũng lăn lông lốc rơi xuống sông.
Tôi bảo Hà thiên sư cẩn thận một chút, hai người lò dò từng tí một bò lên trên. Mất không ít sức lực Hà thiên sư mới nhìn thấy phía trước có một con đường nhỏ, nói: "Đạo huynh, phía trước có đường rồi!"
"Ừ." Tôi gật đầu, ra hiệu bảo hắn mau đi lên. Hà thiên sư lên được đến nơi xong, tôi cũng bò lên theo. Có vẻ con đường này không có nhiều người đi lắm, vì cỏ dại đã mọc dài đến gần đầu gối.
Con đường quanh co khúc khuỷu, nhìn chẳng thấy đầu. Tôi quay đầu nhìn lại con đường mà chúng tôi vừa đi qua mới phát hiện vùng đất này rõ ràng là hai kiểu địa chất khác hẳn nhau.
Bắt đầu từ chỗ đường ven bờ sông xuất hiện, vùng đất phía sau là rừng sâu núi thẳm. Mà chỗ hướng về phía con đập lớn lại là dốc toàn đất cát.
Hiện tại chúng tôi đang ở trên dốc đất, nhìn xuống dưới có thể nhìn thấy toàn cảnh bến đò Thái Bình. Một con sông lớn chia tách bến đò Thái Bình ra làm đôi, nhà cửa hai bên đều xây bên sông và nối giữa là cây cầu đồ sộ đó.
Từ hướng chúng tôi nhìn sang, xa xa còn có thể nhìn thấy gò núi đối diện có một con đường cái uốn lượn. Xem ra con đường cái đó mới là nơi ra vào bến đò Thái Bình.
Còn nơi hiện giờ chúng tôi đang đứng hoàn toàn là băng qua từ núi Tề Vân đến đây. Tôi không biết nơi này thuộc vùng nào, nhưng nhìn địa thế dãy núi thì có lẽ là nối liền với núi Tề Vân.
Hà thiên sư quét đèn pin nhìn một vòng rồi nói: "Đạo huynh, chúng ta đi theo con đường nhỏ này xuống dốc núi đi, có lẽ không bao lâu nữa là có thể xuống đến bến đò Thái Bình rồi."
"Được!" Tôi gật đầu, đoạn nói: "Vậy chúng ta xuống trước, trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta cần tìm một chỗ để ở lại."
Tôi thì dự tính thế này, bây giờ cũng đã muộn quá rồi, không thể đi dò tìm tung tích của bác Diệp được, chỉ có thể tìm một chỗ yên ổn trước đã, rồi từ từ hỏi thăm sau.
Ban nãy tôi cũng đã nhìn thấy toàn cảnh bến đò Thái Bình, chẳng biết đây là thôn hay là trấn, nhưng không có nhiều hộ gia đình cho lắm. So với trấn Ngưu Gia thì không cùng một đẳng cấp. Cùng lắm thì bến đò Thái Bình này cũng chỉ được coi là một trấn nhỏ thôi.
"Chờ mỗi câu nói này của đạo huynh thôi đấy, chứ cứ vật vã thế này thì bộ xương già này của tôi sẽ phải chôn ở đây mất!" Hà thiên sư nhăn mặt oán thán như lại muốn tố khổ với tôi.
Tôi lườm hắn một cái: "Nếu như ngươi bớt ăn chơi chè chén, bớt chạm vào phụ nữ thì sức khỏe yếu đi được chắc? Đi mau lên, nếu như để mất dấu người kia là sau này ngươi còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa đấy!"
"Chao ôi!" Hà thiên sư bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhưng cũng không phản bác, chỉ đành cắn răng đi xuống dốc núi, hướng về phía bến đò Thái Bình.
Hai bên đường đi còn có hoa màu, nhưng không tốt lắm, có lẽ là do thổ nhưỡng ở đây. Sau khi chúng tôi men theo đường nhỏ, rẽ qua một khúc ngoặt, phía trước bỗng hiện ra một vùng đất bằng, phía sau là một rừng cây nhỏ.
Trên trời không có mặt trăng, xung quanh cũng tĩnh lặng đến mức đáng sợ, mà chúng tôi cũng không nhìn thấy bến đò Thái Bình bên dưới nữa.
Hà thiên sư dừng bước, nói: "Đạo huynh, để tôi đi xem xem phải đi xuống như thế nào đã."
Nói xong, hắn bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, chốc chốc quay đầu lại nhìn đường, chốc chốc lại nhìn về phía dưới con dốc núi. Chắc hắn đang so thử, sợ đi nhầm rồi là không thể nào xuống được đến bến đò Thái Bình.
Quan sát chừng dăm ba phút, Hà thiên sư mới xác định: "Đạo huynh, băng qua khu rừng nhỏ kia có lẽ là có thể đi thẳng xuống!"
"Ừ." Tôi đáp lại, không nói gì, để cho hắn tiếp tục dẫn đường. Lúc đi tới khu đất bằng mới phát hiện ra đó là một mảnh ruộng, băng qua là đến khu rừng nhỏ.
"Í a... Í a..."
Thế nhưng vừa mới bước vào trong rừng, chúng tôi bỗng nghe thấy phía trước vọng lại tiếng gọi "í a", tiếng gọi kia khàn khàn gần như lạc cả giọng, mà nghe lại giống như đang hát hí khúc.
Cả tôi và Hà thiên sư đều giật mình. Vẻ mặt Hà thiên sư còn quái dị hơn, hắn nhìn tôi, mắt trợn trừng lên, hoảng hốt nói: "Đạo huynh, hình như âm thanh này vọng từ phía trước tới!"
Tôi "ừm" một tiếng, nhìn về phía âm thanh vọng đến, lờ mờ trông thấy phía trước lóe lên ánh sáng. Nửa đêm nửa hôm rồi còn làm gì ở đây vậy?
Tôi sinh nghi nên bảo Hà thiên sư qua đó xem sao. Dù sao Hà thiên sư cũng là người nuôi quỷ, tất nhiên không phải kẻ nhát gan. Hắn tắt phụt đèn pin rồi men theo hướng ánh sáng phát ra.
Chờ đến khi chúng tôi đi ra khỏi cánh rừng nhỏ đó, tôi mới khiếp sợ bởi cảnh tượng trước mắt.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một ngôi miếu đổ nát, mà lúc này đây, ngay trước cửa lớn của ngôi miếu lại có người dựng sân khấu kịch, hát hí khúc. Bên dưới sân khấu xếp không ít ghế nhỏ.
Trên hàng ghế nhỏ lẻ loi kia có một nam một nữ, họ an vị ở ngay chính giữa, tập trung tình thần xem biểu diễn trên sân khấu. Lúc xem đến đoạn đặc sắc còn không quên vỗ tay reo hò khen hay.
Chúng tôi hiện đang đứng cách đó khoảng chừng mấy chục mét, nãy giờ Hà thiên sư vẫn híp mắt quan sát, miệng lẩm bẩm, "Đây có lẽ là buổi biểu diễn dân gian, hát dã kịch! Hồi nhỏ quê tôi cũng hay có các gánh hát lưu động đến hát hí khúc, mấy chục năm không thấy rồi, không ngờ hôm nay vẫn còn có thể nhìn thấy!"
Tôi cũng biết kiểu gánh hát mà Hà thiên sư nói. Hồi tôi còn ở thôn Ma Câu thường xuyên có gánh hát đến thôn tôi biễu diễn.
Chỉ là về sau gánh hát kiểu lưu diễn này ngày một ít. Nhưng giờ đã hơn nửa đêm rồi, tự dưng lại đi hát ở trước cửa miếu đổ nát, rõ ràng là không bình thường!
"Hà thiên sư, chúng ta lén lại gần đó xem thử đi!" Tôi nhỏ giọng gọi, Hà thiên sư vội vã đi tới. Xem ra có vẻ hắn rất thích nghe hát kịch.
Lúc này, một nam một nữ ngồi xem kịch vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi. Trên sân khấu chỉ có bốn người hát hí khúc, có một nhân vật trông khác hoàn toàn với ba người còn lại.
Vóc dáng của y rất to cao, ít nhất cũng phải một mét tám, trông vạm vỡ. Hóa trang trên mặt rất đậm, chỉ chừa lại mỗi phần trán. Hóa trang cũng rất thật, râu dài hai thước, khuôn mặt đỏ gay, môi đỏ như son, mắt phượng mày ngài, uy phong lẫm liệt, đại đao trong tay lại càng lộ rõ vẻ oai hùng.
Tôi nhìn phát là nhận ra ngay người này đang đóng vai Quan Công. Tôi còn đang suy nghĩ xem bọn họ đang hát vở kịch nào thì thấy Quan Công trên sân khấu bỗng nhấc một chân lên, đại đao trong tay đột nhiên để ra sau lưng, tức giận nhìn ba người còn lại trên sân khấu, sau đó phẫn nộ quát: "Tên trộm to gan, hôm nay Quan mỗ ta đơn đao dự hội, người cản giết người, Phật chặn giết Phật!"
Y hét lên đầy thô bạo, hét đến mức tôi cũng choáng cả người. Cùng lúc đó, ba con hát còn lại cũng phối hợp cất giọng hát: "Sông dài lồng lộng gió, đẩy thuyền nhẹ lướt mau. Bồng bềnh sóng dạt dào, nam nhi chí khí thêm ngất cao. Hang hùm miệng sói xá chi đâu, dạn dày chinh chiến muôn rừng gươm đao. Riêng có mình ta xem thường đám anh hào, để lại cho đời trang Xuân Thu ngời sáng. Chẳng phụ lòng ai, trọng nghĩa như Thái Sơn, lòng trung trinh coi tử sinh như gió thoảng. Hẹn ước vườn đào kết giao huynh đệ. Đã lập lời thề đem tấm thân bảy thước, một ngọn đao Thanh Long dâng hiến cho muôn dân!"
Nghe vậy tôi mới biết bọn họ hát đoạn kịch nào, chính là đoạn Quan Công đơn đao dự hội! Tôi sửng sốt, khiếp sợ không thôi, không ngờ lại gặp cảnh này ở đây!
Ấy thế mà Hà thiên sư lại không nhìn ra, đã vậy còn vỗ tay khen hay hùa theo. Tôi vội vỗ hắn một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Ngươi cũng vô tư thật, thế mà không nhìn ra à! Tự dưng đi hát hí khúc ở giữa rừng sâu núi thẳm này, cũng chẳng có chiêng trống đệm nhạc, rõ là sợ làm kinh động đến ma quỷ! Gánh hát này hát kịch ma, không phải để cho người sống xem, mà là cho người chết!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận