Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 243: Đi ba bước dập đầu một cái

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vương Kiệt vừa nghe tôi bảo sẽ mang theo gã đi lên núi, gã lập tức trốn ra sau lưng mẹ mình, nói: "Tao sẽ không đi với mày. Nếu mày giết tao lúc ở trên núi, vậy chẳng phải tao chết quá oan rồi sao? Tao không phải thằng ngốc, muốn đi thì mày đi mình đi! Mày đừng hòng bắt tao đi với mày, mày đưa mẹ tao đi cũng được!"
Vương Kiệt nói xong lại còn đẩy mẹ mình ra. Nhưng vợ của Vương Kiến Vỹ quả thật đã quá nuông chiều gã, bà ta nhìn tôi hỏi thử: "Đạo trưởng, hay là tôi đi với cậu? Để con trai tôi ở lại nhà trưởng làng."
"Không được!" Tôi lạnh lùng nhìn Vương Kiệt, mắng: "Cậu phải đi với chúng tôi. Nếu cậu không đi, chúng tôi không thể cứu được cha cậu! Nếu cậu không muốn ông ta chết, tốt nhất là theo tôi đi ngay lập tức."
Nghe tôi nói thế, Vương Kiệt tức thì hoảng loạn, vội vàng lùi về sau, nói: "Không, tao sẽ không bao giờ đi với mày. Cha tao đã chết rồi, đừng đem ông ấy ra dọa tao. Tao muốn đi, tao muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Vương Kiệt nói xong thì lao về phía cổng nhà ông trưởng làng, tôi lập tức đuổi theo, vỗ nhẹ vào lưng gã, cười nói: "Đi, theo tôi lên núi mộ phần!"
"Ừ!" Vương Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, vợ của Vương Kiến Vỹ còn chưa kịp phản ứng, tôi đã trừng mắt nhìn bà ta, "Bà đừng đi theo, Vương Kỳ Bằng, cậu đi với tôi!"
Cuối cùng, ba chúng tôi đi lên núi. Tôi đã dán một lá bùa trấn hồn lên lưng của Vương Kiệt. Trấn giữ ba hồn của gã, bây giờ gã không còn nhiều ý thức, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của tôi.
Lên tới núi mộ phần, Vương Kỳ Bằng mới hỏi tôi: "Anh Cửu, thằng nhóc này nhát gan. Nếu lát nữa thật sự có cái gì quỷ quái xuất hiện, có khi nào sẽ làm cho gã sợ quá mà chết không?"
Tôi cười bảo: "Nếu gã bị tổ tiên của mình dọa cho vỡ mật mà chết thì cũng đáng đời! Chúng ta đi mau lên, đã có người bắt đầu ra tay rồi. Đó chắc chắn chính là kẻ đang đứng sau giở trò!"
"Vâng, anh Cửu!"
Ánh trăng rất sáng, chúng tôi không dùng đèn pin, cả ba chạy lên núi bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Trên đường đi, rất nhiều cô hồn dã quỷ đã đi theo bóng của chúng tôi.
Vương Kỳ Bằng ở lại sau cùng, liên tục ném tiền giấy mua đường mới có thể thoát khỏi đám cô hồn dã quỷ đó. Khi chúng tôi đến gần ngôi mộ tổ của nhà Vương Kiến Vỹ, chúng tôi thấy xung quanh đó đã bị sương mù dày đặc bao trùm.
Chúng tôi không đi theo đường lớn mà đi vòng sang phía bên sườn theo lối đường mòn. Ngay khi bước vào phạm vi của sương mù, tôi vội vàng lấy thước Trấn Hồn ra. Thước Trấn Hồn vừa xuất hiện, lớp sương mù ma quái xung quanh mộ bắt đầu dần biến mất.
Nhưng khi chúng tôi đến gần được ngôi mộ tổ của nhà Vương Kiến Vỹ thì lại không nhìn thấy bất cứ ai. Huyệt mộ bị chúng tôi đào lên lúc chiều cũng đã được lấp lại.
"Anh Cửu, đúng là có người đã giở trò với ngôi mộ này. Ban ngày chúng ta đào lên, bây giờ lại được lấp kín như cũ!" Vương Kỳ Bằng cũng khá là kinh ngạc.
"Ừ!" Tôi gật đầu giải thích, "Tôi cũng đã nhận ra ngay từ đầu. Bọn bác Diệp là vì nghe thấy tiếng cóc kêu nên mới xảy ra chuyện. Nói cách khác, thật ra họ đã đào đến quan tài nên mới nhìn thấy được con cóc. Nhưng khi chúng ta đến, ngôi mộ chỉ chừa lại một kẽ hở. Rõ ràng là có người đã giở trò. Nhưng đáng tiếc, chúng ta vẫn đến muộn một bước. Người lấp kín huyệt mộ chắc đã đi rồi!"
Vương Kỳ Bằng trầm ngâm một hồi, sau đó mới hỏi tôi: "Anh Cửu, anh nói xem người này có khi nào là người trong làng không?"
Tôi lắc đầu, cười khổ nói: "Bây giờ tôi cũng chưa biết rõ, nhưng chuyện này không đơn giản đâu. Tôi không sợ những thứ trong mộ mà là sợ có người giở trò sau lưng. Khó lòng phòng bị mới là đáng sợ nhất!"
Điều tôi thật sự lo lắng là Long Dương và Thần Tiêu môn đằng sau gã. Người của Thần Tiêu môn cũng đã đến đây, bọn họ lại đang đối đầu với nhà họ Diệp. Tôi lo bọn họ sẽ nhân cơ hội này để ra tay.
Tôi ngừng lại một lát, nói: "Bọn bác Diệp đã mất tích hai ngày, chúng ta nhất định phải tìm cho ra họ càng sớm càng tốt. Nếu không, thời gian càng lâu, bọn họ sẽ càng gặp nguy hiểm!"
"Anh Cửu, anh định làm gì?" Vương Kỳ Bằng hỏi tôi.
"Bây giờ chắc chắn không thể đào mộ lại được. Muốn đào cũng phải ban ngày mới được. Chỉ có tìm ra được người đang ngấm ngầm giở trò sau lưng, chúng ta mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra với bọn bác Diệp. Người này rất cẩn thận, chúng ta phải tìm cách dụ hắn ta ra ngoài." Tôi nhìn ngôi mộ, nói ra kế sách của mình.
Vương Kỳ Bằng cũng không nói gì. Sau khi quan sát xung quanh ngôi mộ, cậu ta nghi hoặc, hỏi tôi: "Anh Cửu, anh nói xem, tại sao ngôi mộ này không lấp hết hoàn toàn, mà để lại một chỗ hở này?"
Vương Kỳ Bằng chỉ vào một cái lỗ trên ngôi mộ, cảm thấy khó hiểu không thôi. Tôi cũng đang tự hỏi, tại sao ngôi mộ này lại để lại một cái lỗ như vậy? Cái lỗ không lớn lắm, có kích thước chỉ bằng một cái đầu. Bên trong tối thui, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Trong lòng tôi cũng thấy thắc mắc nên bước lại gần cái lỗ để quan sát, và lúc này tôi mới nhìn ra vấn đề. Cái lỗ này không được đào từ bên ngoài, vì khoảng trống bên trong lỗ trông rộng hơn miệng lỗ.
Bình thường nếu xuất hiện tình trạng này có nghĩa là cái lỗ này được đào từ bên trong ra. Nếu miệng lỗ lớn, bên trong hẹp thì có nghĩa là nó được đào từ bên ngoài vào. Nếu không quan sát cẩn thận thì sẽ không nhận thấy điều này.
Nhận ra điều này, tôi vội vàng gọi Vương Kỳ Bằng, "Kỳ Bằng, cậu xem cái hang này có gì khác lạ không?"
"Hử?" Vương Kỳ Bằng thoáng sửng sốt, cũng không trả lời tôi ngay lập tức mà ngồi xổm xuống để quan sát cái lỗ một cách cẩn thận. Sau khi quan sát một lúc, cậu ta bất ngờ nhướng mày đứng dậy, nói với giọng ngạc nhiên: "Anh Cửu, cái lỗ này được đào từ bên trong ra, không phải đào từ bên ngoài vào. Điều đó có nghĩa là cái lỗ này không phải do cố ý để lại, mà là cũng đã được lấp kín. Và cái lỗ này là do thứ bên trong đào, nhưng trong ngôi mộ cũ này chỉ có xác chết! Chẳng lẽ sự thật là?"
Vương Kỳ Bằng nói xong, mặt mày cũng trắng bệch, vô thức lùi lại sau hai bước. Tôi mỉm cười bảo cậu ta đừng hoảng sợ. Sau đó tôi bước đến bên Vương Kiệt, xé lá bùa trấn hồn đã dán trên lưng gã.
Bùa trấn hồn vừa xé xuống, Vương Kiệt rùng mình một cái, tỉnh táo lại, "Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại đến mộ tổ của nhà tôi rồi?"
Nhưng sau khi nhìn thấy chúng tôi, gã lập tức cảnh giác, chỉ tay vào chúng tôi: "Là bọn mày đã sử dụng yêu thuật gì? Bọn mày muốn hại chết tao đúng không?"
"Tôi muốn đối phó với cậu thì cũng không cần dùng tới cách này!" Bị tôi lườm, gã sợ hãi run rẩy, giận mà không dám nói. Gã cũng rất khôn ngoan, biết bây giờ nơi này chỉ có ba chúng tôi. Nếu gã dám ăn nói không biết lựa lời, chúng tôi chắc chắn sẽ khiến gã nếm mùi đau khổ.
Tôi thấy gã định bỏ chạy, bèn mở miệng nói trước: "Vương Kiệt, cậu có muốn cứu cha cậu không?"
Vương Kiệt đắn đo, nói: "Miễn là tao không gặp nguy hiểm, tao có thể cân nhắc. Nhưng nếu tao gặp nguy hiểm, cho dù bọn mày có giết tao, tao cũng sẽ không làm! Tao không thể chết được, nhà tao có rất nhiều tiền. Nếu tao chết thì lấy ai thừa kế? Cha tao sống đủ rồi, chết cũng không đáng tiếc!"
"Khốn kiếp!" Nghe được mấy lời của Vương Kiệt, Vương Kỳ Bằng tức giận chửi thẳng: "Cái thứ bất hiếu, nếu cha mày biết mày nghĩ như vậy, cho dù ông ta chết rồi cũng phải đội mồ sống dậy!"
"Đúng vậy! Cái tôi muốn đúng là để cho Vương Kiến Vỹ đội mồ sống dậy!" Vương Kỳ Bằng nói xong, tôi liền tiếp lời cậu ta, nheo mắt mỉm cười nhìn Vương Kiệt.
Ngay khi nhìn thấy nụ cười của tôi, Vương Kiệt nhăn nhó mặt mày. Sau khi phản ứng lại, cậu ta tức thì quay đầu bỏ chạy. Tôi tóm lấy vai gã, nhấc bổng cả người gã lên, ném thẳng xuống bên cạnh ngôi mộ, giận dữ nói: "Quỳ xuống!"
Nghe tôi quát, Vương Kiệt không dám đứng dậy. Vương Kỳ Bằng không hiểu ý của tôi, hỏi lại: "Anh Cửu, có phải anh đã nhìn ra được cái gì không?"
"Ừ!" Tôi gật đầu, cũng không nói tiếp. Tôi lấy ra ba cây nhang từ trong túi càn khôn, thắp lên rồi bảo Vương Kiệt cầm chặt. Lúc này Vương Kiệt đã bị tôi dọa sợ, chỉ đành phải nhắm mắt nhắm mũi quỳ xuống trước ngôi mộ.
Tôi lại lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế giao cho Vương Kiệt, "Lát nữa cậu đi theo tôi, không được đứng dậy, ba bước dập đầu một cái, phải thật chân thành! Nếu còn dám chạy, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cậu!"
Vương Kiệt cắn răng không nói. Tôi coi như cậu ta đã ngầm đồng ý, thế là tôi cầm thước Trấn Hồn đi vòng quanh mộ theo bộ pháp thất tinh. Mỗi bước tôi sẽ thả một đồng tiền Ngũ Đế xuống, giẫm mạnh xuống bùn, đồng thời quát to: "Vương Kiệt, quỳ!"
Vương Kiệt quỳ ở phía sau tôi, nghe thấy tôi quát lập tức dập mạnh đầu ba cái. Ba bước quỳ một cái, ba bước dập đầu một cái. Thất tinh bộ của tôi, một bước tương đương cậu ta quỳ lết đi ba bước.
Sau khi đi quanh ngôi mộ một vòng, Vương Kiệt đã dập đầu đến xước da chảy máu, trên trán gã dính đầy bùn đất và máu tươi. Tôi không cho gã đứng dậy, bắt gã quỳ trước bia mộ.
Sau đó, tôi mới cắm thước Trấn Hồn lên mộ, hét to: "Tôi là chưởng môn phái Huyền Trân, pháp khí chứng minh thân phận của tôi! Không muốn chết không toàn thây thì mau mau thả người sống ra cho tôi!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận