Hiển nhiên là bí thư chi bộ thôn và vợ ông ta đã chấp nhận sự thật về cái chết của ông thầy đồng. Tuy rằng bí thư chi bộ thôn trông rất tiều tụy, thế nhưng tâm trạng của ông ta cũng không tệ lắm, còn bảo vợ mình lấy chai rượu cất hơn mười năm ra uống.
Sau khi rót một chén, bí thư chi bộ thôn chủ động nâng chén lên, nói: "Lần này cũng nhờ có Lý đạo trưởng ra tay giúp đỡ! Nếu không tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng thôn này sẽ ra sao nữa! Tôi làm việc cho nhà nước cả đời, thành thật kiên định, làm việc vì người dân. Cả đời tôi chỉ khâm phục mấy người, nhưng Lý đạo trưởng là người tôi khâm phục nhất! Tuổi còn trẻ nhưng rất chính trực, kiên cường bất khuất, đây chính là thứ mà những người trẻ tuổi thời đại mới luôn thiếu. Nếu con cháu của chúng ta đều có tình cảm thế này thì sao nước chúng ta không mạnh được? Một chén này, chúng tôi kính Lý đạo trưởng!"
Tôi không giỏi xã giao trong những tình huống như thế này, cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể chủ động nâng chén uống.
Uống xong chén đầu tiên, bí thư chi bộ thôn lại bắt đầu rót rượu, nói tiếp: "Chén rượu thứ hai này tôi muốn kính mỗi một người đang ngồi ở đây. Sự trợ giúp của mọi người là khởi đầu mới cho thôn của chúng tôi. Tuy rằng đã hy sinh khá nhiều người, nhưng may là giờ mọi chuyện cũng đã kết thúc. Nếu muốn làm cách mạng thì phải có hy sinh. Gạt bỏ muôn vàn khó khăn mới có thể phát triển tốt hơn! Tôi tin rằng ba năm sau, thôn của chúng tôi nhất định sẽ thay đổi rất nhiều!"
Bí thư chi bộ thôn càng nói càng kích động, cá nhân tôi cũng rất thích con người của ông ta. Bởi vì bây giờ đã không còn nhiều nhân viên nhà nước tốt như ông ta nữa!
Sau khi uống liên tục mấy chén, tôi bắt đầu không chịu nổi nữa. Cảm giác say từ rượu lâu năm rất mạnh, tôi sợ mình sẽ uống say nên lặng lẽ dùng chân khí Huyền Chân bài xuất ra!
Ai nấy đều rất vui vẻ, uống không ít rượu. Uống đến lúc cuối cùng, tất cả đều nằm nhoài trên bàn ngủ say như chết. Vợ của bí thư chi bộ thôn rất tốt, sau khi dọn dẹp đồ trên bàn thì đi quét tước sân!
Đợi đến lúc xế chiều, mọi người mới dần tỉnh lại. Bấy giờ, vợ của bí thư chi bộ thôn cũng đã làm xong cơm chiều. Lúc ăn cơm, tôi bèn hỏi chủ thầu: "Anh định chừng nào khởi công lại?"
Chủ thầu cười cười, trả lời: "Lý đạo trưởng, tôi đã thông báo cho công nhân rồi, chắc là trong mấy ngày tới họ sẽ chạy về đây. Đợi họ đến hết thì chúng tôi sẽ tiếp tục khởi công!"
"Tốt!" Tôi gật đầu, nói: "Trước khi anh khởi công, tôi sẽ cho lão tam và lão thất đến công trường của anh làm bảy lần pháp sự! Đợi sau khi hoàn toàn siêu độ hết sát khí trong thôn, anh có thể yên tâm khởi công rồi!"
Tôi chủ động giúp anh ta cũng là vì anh ta đã xử lý tốt chuyện của người thân những công nhân kia. Nếu không thì tôi cũng chẳng lãng phí thời gian của mình vào việc này!
Trong thôn này đã chết khá nhiều người, nhất định phải làm bảy lần pháp sự mới có thể hóa giải oán khí của những oan hồn kia. Nếu không thì sau này vẫn có thể xảy ra những chuyện kỳ quái kia.
Tôi đồng ý giúp đỡ, chủ thầu đương nhiên rất cảm kích. Sau khi ăn xong, tôi bèn bảo hai anh em Dương lão tam đến công trường làm pháp sự. Làm pháp sự cũng có quy tắc riêng, không thể làm hết trong một lần mà phải chia ra bảy ngày!
Điểm quan trọng nhất là còn phải tránh những ngày đặc biệt, vì vậy sau khi làm xong bảy lần pháp sự này, tính cả trước cả sau thì gần như đã tốn mười hai ngày! Trong mười hai ngày này, người trong thôn càng ngày càng nhiều, không chỉ có Chính phủ mà còn có rất nhiều nhà đầu tư!
Trong phút chốc, cả thôn trở nên rất náo nhiệt. Có những nhà nông tinh mắt đã mở những quán cơm nhà nông và nhà trọ bình dân, từ đó gia tăng thu nhập của bản thân!
Lần này chúng tôi đã nán lại khoảng một tháng, bây giờ đã là cuối tháng mười, cách ngày hẹn ở thôn Ma Câu chỉ còn mấy tháng ngắn ngủi. Mà bây giờ chúng tôi còn đang ở khu vực Hồ Nam, muốn trở lại thành phố Kiềm thì ít nhất còn đi hơn một tháng nữa!
Dựa theo tính toán của tôi, lúc đến được thành phố Kiềm chắc là tháng mười hai. Muốn chạy về thôn Ma Câu trước mùa xuân thì vẫn có nhiều thời gian!
Lúc chào từ biệt mọi người, chủ thầu đưa cho tôi không ít tiền, tôi chỉ cầm một khoản nhỏ, nghĩ trên đường đi có nhiều chỗ cần phải chi. Tiền thừa thì để anh ta cầm làm thêm chuyện tốt khác! Cuối cùng anh ta còn muốn lái xe đưa chúng tôi đi nhưng bị tôi từ chối, tôi vẫn muốn đi bộ trở về.
Kinh nghiệm của hai anh em Dương lão tam không đủ, tôi muốn cho họ tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn. Mặc dù tôi làm vậy có vẻ hơi ngược đãi họ, thế nhưng họ càng chịu khổ nhiều thì kinh nghiệm tích lũy được sẽ càng nhiều hơn, sau này mới có nhiều cơ hội sống sót hơn!
Vợ của bí thư chi bộ thôn chuẩn bị cho chúng tôi một ít lương khô, bảo chúng tôi có thời gian rảnh thì có thể về đây thăm! Sau đó, chúng tôi mới rời khỏi cái thôn mà mình đã nán lại hơn một tháng!
Đến tháng mười một, trời càng lúc càng lạnh, như sắp có tuyết luôn rồi! Nhưng tôi vẫn bảo Dương lão tam và Dương lão thất mặc đồ mỏng. Tuy rằng trên đường đi rất khó khăn, thế nhưng tôi cũng nói cho họ biết đây là con đường khổ tu mà người tu đạo nhất định phải trải qua!
Chỉ khi trải qua những điều này thì mới không bị xã hội coi trọng vật chất mê hoặc! Cái chết của lão tứ và lão nhị cũng kích thích họ, khiến họ cũng trở nên kiên định hơn khi bước lên con đường tu đạo này!
Trên đường về thành phố Kiềm, chúng tôi đều qua lại trên núi, lần này thật sự không gặp phải chuyện quỷ quái gì nữa. Đến tháng mười hai, cuối cùng chúng tôi cũng đến được nơi tiếp giáp giữa Hồ Nam và Quý Châu.
Đây là khu vực Tương Tây, cách thập vạn đại sơn của trại Cổ Miêu không xa. Tôi lo lắng cho Lâm Y Y, muốn xem thử cô ấy có dẫn người Miêu của cửu động thập trại về không.
Thế nhưng khi chúng tôi đến trại Cổ Miêu thì nó đã bị đốt mất. Trận lửa lớn này nhất định là do người của Linh tộc làm. May mà Lâm Y Y và những người còn lại vẫn chưa về đây, chứng tỏ họ vẫn còn an toàn!
Trên đường đi, chúng tôi cũng thầm tìm hiểu tình hình của Đạo môn lúc này. Hiện tại Linh tộc chia thành hai phe, một phe tìm thần mộ của Thái Ất Chân Nhân ở núi Tần Lĩnh! Nhưng tôi không ngờ đã nửa năm rồi mà bọn họ vẫn chưa tìm ra được! Xem ra thần mộ của Thái Ất Chân Nhân được giấu rất kỹ!
Mà một phe khác là do Bạch Hổ và Huyền Vũ của Linh tộc dẫn đầu, đang tìm kiếm tung tích của chúng tôi ở khắp nơi. Một đám tìm tôi, một đám thì tìm mấy người Tử Long!
Bây giờ thế lực Đạo môn ở vùng Tây Nam đều đã nương nhờ vào Linh tộc, chỉ có núi Thanh Vân ở Tứ Xuyên là còn đang chống lại! Sau đó tôi lại hỏi thăm thì mới biết được rằng Tử Long đã dẫn theo đệ tử của phái Phù Lục phản kháng lại!
Chúng tôi ở những nơi khác nhau, vừa hay lại kiềm chế thế lực của Linh tộc, cũng tranh thủ đủ thời gian cho mình!
Đợi chúng tôi đến được khu vực Khải Lý thì gặp phải trận tuyết lớn đầu tiên của phía nam. Trong một đêm, cả thế giới đều bao phủ bởi một lớp áo bạc! Đây đã là địa bàn của nhà họ Diệp, chúng tôi chỉ có thể trốn trong một quán trọ nhỏ, chờ tuyết lớn tan đi rồi tiếp tục đi về thành phố Kiềm!
"Anh Cửu, tôi đã nghiên cứu xong bản đồ, muốn về đến thôn Ma Câu quê anh thì nhất định phải đi qua thành phố Kiềm! Bây giờ thành phố Kiềm là do nhà họ Diệp và Thần Tiêu môn phụ trách, chắc chắn có rất nhiều người để ý! Hiện tại, thế lực của Linh tộc đã bị kiềm chế, hay là chúng ta nhân cơ hội này làm chút chuyện, diệt uy phong của bọn họ. Tiện thể tuyên bố cho bọn họ biết rằng anh Cửu đã trở về!" Lúc ở trong phòng, Dương lão thất chủ động nói.
Tôi cũng có ý này. Vương Kỳ Bằng cầm đại ấn Huyền Chân của tôi đi triệu tập người, chắc cũng đang chờ sự xuất hiện của tôi. Còn những thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa trốn vào trong núi sâu cũng đang đợi tôi quay về.
Những người này tôi đều không lo, người tôi lo nhất là Vương Lỗi. Anh ta đã rời đi lâu như vậy mà vẫn chẳng có chút tin tức nào, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi?
Tôi suy nghĩ một lúc mới nói: "Giờ vẫn chưa ra tay được, đợi đến thành phố Kiềm thì tùy cơ ứng biến vậy! Hiện tại, bọn họ đang tìm chúng ta khắp nơi, nhưng lại không biết chúng ta đang ở ngay dưới mắt bọn họ! Đợi đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ ra tay từ nhà họ Diệp. Đến khi chuyện của tôi được truyền ra ngoài thì bọn họ sẽ đến tìm tôi! Tất cả đều chờ tôn chủ Linh tộc đến thôn Ma Câu! Trận chiến này nhất định là một sống một chết!"
"Ừm." Dương lão tam và Dương lão thất gật đầu thật mạnh. Dừng lại một lúc, Dương lão tam tự dưng hỏi tôi: "Anh Cửu, cậu quyết định ra tay với nhà họ Diệp trước, chẳng lẽ là vì người phụ nữ Diệp Đường kia?"
"Đừng nói bừa!" Tôi lườm anh ta, Dương lão tam xấu hổ cười, rồi lại cợt nhả nhìn tôi.
Tôi cười khổ lắc đầu, giải thích: "Tôi chọn ra tay với nhà họ Diệp là vì hai lý do! Một là bọn họ bán đứng tôi, suýt chút nữa đã hại chết tôi! Hai là bọn họ lợi dụng các thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa! Mấy người kia mặc dù là thầy phép nhưng ai nấy đều là đại anh hùng đội trời đạp đất. Vợ của Mạnh Doanh, Tuyết Mai vì muốn cứu đệ tử nhà họ Diệp mà hy sinh chính mình. Những thầy phép khác vì muốn tranh thủ cơ hội cho bọn họ đã dùng thân thể của mình để ngăn cản đại quân Linh tộc! Tất cả những việc họ làm không phải là vì nhà họ Diệp, mà là vì tôi! Trước khi lưu vong, tôi đã từng thề độc trước mộ của họ rằng nhất định sẽ lấy lại công bằng cho họ! Vì vậy nhà họ Diệp nhất định phải biến mất! Còn Thần Tiêu môn, môn chủ của bọn họ là Diệp Thiếu Khanh đã tha cho tôi một lần ở Bồ Tát Man. Đến lúc đó tôi sẽ cho hắn một cơ hội, để tự hắn lựa chọn!"
Nghe tôi giải thích xong, hai người họ mới hiểu ra. Sau khi tuyết tan, chúng tôi mới khởi hành về thành phố Kiềm. Mất khoảng một tuần, cuối cùng chúng tôi mới trở lại được thành phố Kiềm!
Giây phút một lần nữa trở lại thành phố Kiềm, trong lòng tôi chợt nổi lên cảm giác thổn thức cảm khái khó nói thành lời. Quanh đi quẩn lại, tôi vẫn trở về điểm bắt đầu!
Có điều lần này trở về tôi sẽ khiến thành phố này đổi chủ, Đạo môn đổi thay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận