Chỉ mấy giây đó thôi, phần bụng của người thợ này càng lúc càng phồng to, như thể sắp nổ tung đến nơi. Nếu như không tống được quỷ khí trong người anh ta ra, chẳng sớm thì muộn anh ta cũng sẽ nổ tan xác mà chết.
Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nóc nhà, vừa hay nhìn thấy cái xà nang. Tôi không kịp nghĩ thêm gì nữa, tức thì nhảy lên, tay vung một cái, chân khí Huyền Chân được tôi ngưng tụ nơi bàn tay. Ngay sau đó tôi tóm lấy mắt cá chân của người thợ, nhấc bổng anh ta lên.
Mặt khác, tôi giơ chân ngoắc lấy sợi dây thừng trên mặt đất, quấn chặt lấy mắt cá chân anh ta, đầu kia bị tôi vắt qua xà ngang.
Xong xuôi, tôi nhảy xuống đất, dây thừng bị tôi kéo xuống theo, chỉ nháy mắt, người thợ kia đã bị tôi treo ngược lên.
Tôi bảo Dương lão tứ giữ chặt lấy dây thừng. Sau đó tôi rút Thước Trấn Hồn ra, nhảy lên vụt liên tiếp vào phần bụng căng phồng của người thợ.
Sau mấy cú đập bồm bộp của tôi, cái bụng của anh ta dần dần xẹp xuống. Tôi rơi xuống đất một cái rồi lại lấy đà nhảy lên lần nữa, lúc này tôi đá thẳng một phát vào bụng anh ta.
Tức thì, người thợ há to miệng ra, phần yết hầu trượt lên, nôn ra không ít thứ nước vàng tanh hôi. Miếng ngọc vụn mà anh ta nuốt vào cũng bị nôn ra theo. Lúc này, nó đã hoàn toàn biến thành màu đen xì. Đặc biệt là, nó còn tỏa ra thứ khí thể màu đen. Dương lão tam thấy thế, vội vàng dùng lá bùa bọc kín lấy nó.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên người thợ, anh ta đã lại hôn mê. Nhưng dấu bàn tay máu trên cổ và vai anh ta đã dần dần nhạt bớt, không còn màu đỏ tươi như ban nãy. Ngay cả mùi máu tanh tỏa ra từ dấu tay máu cũng giảm bớt không ít.
"Lão tứ, anh thả anh ta xuống đi. Quỷ khí trong người anh ta đã bị tống ra ngoài, sẽ không sao nữa đâu." Tôi báo cho Dương lão tứ một câu, anh ta mới từ từ tuột dây thừng, thả người thợ xuống đất.
Tôi kiểm tra hơi thở của thợ nâng quan, thấy đã ổn định hơn, chứng tỏ không sao nữa. Những người thợ nâng quan này bị quỷ khí nhập vào người, nếu là âm khí thì đã đuổi ra dễ hơn nhiều.
Quỷ khí phải sử dụng ngọc vụn mới có thể hút được quỷ khí ra. Chỉ có điều, quỷ khí này có gì đó bất thường, bởi nó có thể khiến cho người thợ nâng quan tài này dám nuốt ngược miếng ngọc vào trong bụng.
Nếu như tôi ra tay chậm chút thôi, người thợ đó sẽ bị trướng bụng tới mức nổ tung.
"Chàng trai, thân thủ khá đấy!" Bác Chung giơ ngón tay cái với tôi, nói tiếp: "Mấy đạo sĩ mà tôi quen biết cùng lắm cũng chỉ làm lễ cúng tế gì đó, còn đâu chưa có tý đạo hạnh gì hết. Chứng kiến đạo hạnh của cậu, tôi tin là tiệm quan tài Tam Thập Lý của chúng tôi được cứu rồi!"
Bác Chung là người trông coi cửa hàng quan tài này, nhưng thực tế lại không tiếp xúc gì với Đạo môn. Ông ấy không hề biết rằng, những cao thủ thực sự đều rất bình thường. Cũng giống như ông nội tôi vậy, không có ai biết rằng ông nội có đạo hạnh cao cường, tất cả đều chỉ cho rằng ông là một người thợ chuyên đi xây dựng, sửa sang mộ phần cho người chết mà thôi.
Không một ai biết rằng, khi ông đi sửa sang mộ phần cho người ta, ông còn âm thầm siêu độ cho không ít oán quỷ. Những ông thầy chuyên làm lễ ma chay mà bác Chung từng gặp hầu hết đều không có đạo hạnh gì, chỉ có thể làm lễ cúng bái đơn giản.
Trong cái thời đại này, đạo sĩ có bản lĩnh thật sự đã càng ngày càng ít.
Tôi cười khiêm tốn, nói: "Bác Chung, trong Đạo môn có không ít cao nhân. Nếu như bọn họ tới, e là chỉ cần họ nhúc nhích một ngón tay thôi là có thể giải quyết được quỷ khí trong người mấy người kia rồi."
Bác Chung là người thông minh, lập tức gật đầu phối hợp với tôi, sau đó mới hỏi thêm: "Nhưng mà bàn tay máu trên người bọn họ nên giải quyết thế nào đây? Tôi đã thử không ít cách mà vẫn không có tý hiệu quả nào."
"Hiện giờ tôi có thể chắc chắn rằng, ba đứa bé kia chính là hóa sinh của quỷ đòi nợ. Đây là ấn quỷ mà bọn chúng để lại, chỉ cần là người có ấn quỷ đó thì đều sẽ bị bọn chúng tới đòi nợ đòi mạng."
Tôi an ủi bác Chung: "Tuy rằng ấn quỷ này rất phức tạp, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết. Nếu không đánh tan ba con quỷ đòi nợ kia đi thì ấn quỷ sẽ lưu lại trên thân ngươi suốt cả đời. Hơn nữa, người có ấn quỷ dễ bị quỷ nhập vào người. Bác Chung, bác đi kiếm cho tôi ít máu gà và gạo nếp, ngay bây giờ."
"Được, tôi đi kiếm ngay đây!" Bác Chung quay người đi ngay.
Bác Chung vừa đi khỏi, Dương lão tam mới mở miệng xin lỗi tôi: "Anh Cửu, ngay lần đầu tiên trừ tà mà lại làm mất mặt cậu thế này, tôi xin lỗi. Tôi cứ tưởng lúc trước theo cậu học được không ít đạo thuật rồi, trông cũng đơn giản biết bao, không ngờ đến khi vận dụng mới thấy nó khó thế nào. Không có kinh nghiệm nhất định thì đúng là không cách nào ứng đối với những biến cố đột nhiên."
Tôi cười khích lệ: "Các anh làm được đến vậy đã là khá lắm rồi. Lần đầu tiên của tôi ấy à, tôi còn sợ tới đơ người cơ. Lão tam này, đúng như anh nói, có ai sinh ra là đã giỏi luôn đâu. Kinh nghiệm là thứ quý giá hơn rất nhiều so với tri thức viết trong sách vở. Mà thứ này thì phải tích lũy dần dần. Không có ai chỉ làm một lần là ăn được luôn. Chưa kể, con đường này chính là cửu tử nhất sinh. Lúc trước chúng tôi đã gặp phải những thứ còn khủng bố hơn gấp trăm lần. Nhưng chỉ cần anh cẩn thận, gan dạ thì sẽ tìm ra được con đường sống thôi."
"Đúng vậy." Bốn anh em nhà họ Dương cùng gật đầu, tán đồng: "Còn bốn người thợ nâng quan nữa, đợi lát nữa, các anh hãy làm theo đúng những gì tôi vừa làm. Nhớ đừng để họ nuốt quỷ khí vào người, còn nữa, cố gắng đừng chạm vào người bọn họ. Bị quỷ khí dính vào người là phiền phức lắm."
"Vâng, anh Cửu." Nghe tôi dặn dò xong, bọn họ bắt đầu chia nhau đi trừ tà cho những người thợ nâng quan khác. Lần này bọn họ rất cẩn thận. Có kinh nghiệm vừa học được ban nãy, bọn họ đã thực hiện trôi chảy hơn nhiều so với lần đầu.
Tôi đứng ở một bên canh chừng giúp cho bọn họ. Chờ khi bọn họ ép quỷ khí ra khỏi cơ thể người thứ hai rồi, bác Chung cũng bưng một bát máu gà đi vào, tay còn lại cầm theo một cái hộp sắt dựng đầy gạo nếp.
Tôi rót thẳng bát máu gà vào hộp gạo nếp, tiếp đó đốt cháy hai lá bùa, phần tro tàn của lá bùa cũng bị tôi đổ vào hỗn hợp gạo với máu ở trên, sau rồi tôi mới trộn đều. Quấy đều xong, tôi nắm lấy một nắm gạo nếp máu, ấn thẳng lên dấu bàn tay máu trên cổ người thợ. Tức thì, một tiếng xèo xèo vang lên, không khác gì tiếng rán thịt.
Tuy người thợ nâng quan này đang hôn mê, song vẫn có thể cảm nhận được đau đớn nên thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng. Gạo nếp máu này dùng đối phó với dấu tay máu rất có hiệu quả, chỉ chốc lát sau đã có máu loãng tanh hôi chảy ra. Còn gạo nếp trên tay tôi cũng dần dần biến thành màu đen.
Chờ đến khi không còn tiếng xèo xèo, tôi mới bỏ tay ra. Tôi xòe tay, gạo nếp trong tay tôi rơi cả xuống đất, còn dấu tay máu đã biến thành một vết sẹo màu đen.
Giải quyết xong dấu tay máu trên người anh ta, tôi quay sang nhìn bác Chung, nói: "Bác Chung, anh ta không sao nữa rồi. Những người thợ nâng quan này đều cao lớn khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba ngày là có thể đi lại được."
"Cảm ơn người anh em, cậu chính là ân nhân của tiệm quan tài Tam Thập Lý chúng tôi. Xin cậu nhận một lạy của lão hủ." Bác Chung cảm kích, cúi đầu trước tôi, tôi vội vã ngăn ông ấy lại, cười bảo: "Bác Chung à, đều là người cùng nghề cả. Nếu tôi gặp rắc rối, bác cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Cho nên, bác đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm."
"Ừ!" Bác Chung nhìn tôi, ánh mắt toát ra một thứ cảm xúc phức tạp, cuối cùng bác ý không nói gì, chỉ gật đầu mấy cái.
Tôi bảo bác Chung hỗ trợ cầm gạo nếp máu đi đắp lên dấu tay máu trên những người khác. Còn bốn anh em Dương lão tam đã tiến hành trừ tà cho người cuối cùng. Tôi vẫn khá lo lắng cho bọn họ, cho nên tôi vừa xử lý các dấu tay máu, vừa quan sát bọn họ.
"A! Anh Cửu..." Ngay lúc tôi quay đầu, Dương lão nhị đột ngột kêu thất thanh. Tôi quay đầu lại ngay.
Đập vào mắt tôi là cảnh, mu bàn tay của Dương lão nhị đã bị cắn mất một miếng thịt. Còn người thợ nâng quan bên cạnh anh ta thì đang nhai nhẩm miếng thịt vừa cắn được từ tay Dương lão nhị. Người đó nhai rất sung sướng, máu hòa lẫn với nước miếng của anh ta chảy ra khỏi miệng, rơi vào trong quan tài.
Người thợ nâng quan này bị bọn họ khống chế cho ngồi trong quan tài, vẻ mặt vừa ngây ngốc vừa âm trầm. Đặc biệt là trên khuôn mặt đỏ ngầu của anh ta, chẳng biết từ lúc nào đã hiện đầy vân máu.
Khi tôi quay đầu nhìn qua, anh ta há miệng, hô lên bốn chữ nghe không được rõ ràng lắm: "Tới cửa... đòi nợ..."
Tôi nhíu mày, bước lại gần, nói: "Chẳng phải tôi đã bảo mấy người là không được chạm vào người bọn họ sao?"
"Anh Cửu à, tôi đâu có!" Dương lão nhị bịt chặt miệng vết thương, cố gắng giải thích: "Anh Cửu, vừa rồi tôi định nhét ngọc vụn vào trong miệng anh ta. Nhưng không ngờ lúc anh ta mở miệng thì lại thè lưỡi ra. Mà trên đầu lưỡi anh ta, hình như... hình như có đầu của một đứa trẻ con."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận