Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 415: Trộm âm mệnh

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Trên đất có rất nhiều dấu chân để lại, nhưng chỉ có một dấu chân là để lại gần đây nhất, chắc là người đến lấy cành cây gỗ đào đánh lén tôi.
Tôi giẫm chân mình xuống, so hai dấu chân với nhau thì hiển nhiên dấu chân của tôi sâu hơn một chút. Nhìn từ kích cỡ của dấu chân, có thể kết luận là dấu chân của đàn ông, hơn nữa là một người đàn ông đi giày vải.
Nói cách khác, dấu chân này chắc chắn là của một người lớn tuổi, bởi vì so sánh với trọng lượng của chúng tôi thì trọng lượng ông ta nhẹ hơn nhiều, dấu chân để lại trên đất cũng nông hơn. Tôi đã có đáp án trong lòng, ông thầy đồng thích đi giày vải.
Chính ông ta cũng thừa nhận rằng mình có đi đến gò núi nhỏ đã xảy ra chuyện, đúng lúc cành gỗ đào đánh lén tôi được lấy từ gò núi nhỏ này. Để xem lần này ông thầy đồng định giải thích với tôi thế nào?
Sau khi xác định đúng là ông thầy đồng, tôi đi thẳng về phía trước, muốn nhìn xem trong gò núi nhỏ đào ra được xác của ba đứa trẻ rốt cuộc còn để lại manh mối gì hay không.
Nhưng nào ngờ, đợi đến lúc tôi vòng đến đó lại phát hiện ra chiếc quan tài đồng tử để trong hố đã bị người ta đốt thành than. Tôi nhảy xuống xem thử, đưa tay xem nhiệt độ của đống tro tàn, thấy nó vẫn chưa hoàn toàn lạnh hẳn.
Nói cách khác, hẳn là vào một tiếng trước chiếc quan tài đồng tử này đã bị người ta đốt. Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ ra tại sao ông thầy đồng lại phải thiêu hủy chiếc quan tài đồng tử này?
Chẳng lẽ là vì muốn bảo vệ quỷ đòi nợ?
"Chờ chút! Có thứ gì!" Ngay vào lúc đang quan sát kỹ chiếc quan tài đồng tử đã biến thành tro, tôi chợt phát hiện bên dưới đống tro tàn có thứ gì đó. Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống, dùng Thước Trấn Hồn hất đống tro tàn lên.
Phần đất ở phía dưới đã bị đốt đến nứt ra. Cũng chính ở trong vết nứt này, tôi thấy được một tấm thẻ bằng gỗ hơi lóe sáng. Đèn pin của tôi vừa vặn chiếu lên đó nên có thể nhìn thấy rất rõ. Tôi xốc đống đất đã được đốt khô lên bằng Thước Trấn Hồn, sau đó lập tức nhìn thấy bên dưới lại chôn một tấm linh vị!
Tôi cầm lên xem thử, lau bùn đất dính trên đó đi. Lúc này tôi mới phát hiện tấm linh vị này được làm từ gỗ đào, cùng một chất liệu với cành gỗ đào trước đó, hơn nữa trên tấm linh vị có viết không ít chữ!
Có một số chữ đã mờ, nhưng vẫn thấy được. Trên tấm linh vị viết: "Ba đứa con trai của cha, người cha này không có năng lực, chỉ có thể mượn âm thọ của con mới có thể nối dõi tông đường! Mong con cha dưới suối vàng mà biết cũng có thể thông cảm cho người cha này! Mượn âm mệnh để sinh sôi nảy nở! Người cha này chôn các con ở đây, nơi này chính là vị trí chôn có phong thủy rất tốt, kiếp sau tất nhiên sẽ có thể trở thành rồng phượng trong loài người!"
Trên tấm linh vị này không để lại bất kỳ một cái tên nào, chỉ viết xuống một câu khiến tôi không thể tưởng tượng nổi. Xem ra con người nhẫn tâm kia muốn mượn âm mệnh của ba đứa con trai để nối dõi tông đường.
Mượn âm mệnh này có nghĩa là người sống mượn âm thọ của người chết. Loại tà thuật này đối nghịch với ông trời, chắc chắn sẽ chịu báo ứng! Nhưng tôi nhớ bí thư chi bộ thôn đã nói ông thầy đồng và mẹ của ông ấy không muốn có con, nói cách khác là không để lại bất kỳ đứa con nối dõi nào ở đây.
Như vậy chắc là có liên quan đến chuyện lúc trước của ông thầy đồng. Ông ta là người bên ngoài, chắc là từ Tứ Xuyên lẩn trốn đến Hồ Nam. Xem ra trước kia ông ta tuyệt đối không phải là một ông thầy đồng bình thường!
Bây giờ tôi chỉ đang suy đoán thôi, lúc về mới có thể hai mặt một lời với ông ta. Sau khi quyết ý, tôi bèn cất tấm linh vị đi, đi thẳng về nhà của bí thư chi bộ thôn.
Đợi tôi chạy đến cửa nhà bí thư chi bộ thôn, tôi thấy Dương lão tam đang trông coi ở bên ngoài, cửa lớn thì đóng chặt. Vừa nhìn thấy là tôi, Dương lão tam liền chạy đến, hỏi tôi: "Anh Cửu, sao rồi? Có phải là có phát hiện gì rồi không?"
"Ừ, vào nhà trước rồi nói!" Tôi khẽ gật đầu, nhưng không nói ngay cho Dương lão tam biết mà đi lên đẩy cửa lớn ra trước.
Vừa đẩy cửa lớn ra, tôi thấy tất cả người dân trong thôn đều đang tập hợp trong sân của bí thư chi bộ thôn. Nhìn qua thì có hơn trăm người, nam nữ già trẻ đều có. Cũng may sân nhà bí thư chi bộ thôn rất lớn, đủ để chứa nhiều người như vậy.
Sau khi thấy tôi vào trong, Trình Vũ Phi bèn đi về phía tôi, nhỏ giọng nói: "Lý Sơ Cửu, tôi đã dàn xếp xong người dân ở đây rồi. Tôi nói với bọn họ rằng ai cũng có hiềm nghi trong chuyện này, phải tập trung bọn họ ở đây trước. Đợi lúc điều tra xong xuôi thì họ mới có thể về nhà!"
"Tốt!" Cách này của Trình Vũ Phi không tệ. Tuy rằng người dân trong thôn đã đoán được điều gì đó, thế nhưng không tận mất nhìn thấy ba con quỷ đòi nợ kia thì cũng chỉ hoài nghi thôi. Người dân trong thôn không tin tôi, nhưng mà họ tin cảnh sát.
Tôi nhỏ giọng nói một câu bên tai Trình Vũ Phi: "Cô ở lại trông coi những người này, tôi có chuyện cần làm!"
"Ừ." Trình Vũ Phi gật đầu, không hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nhớ phòng của ông thầy đồng nên đi thẳng đến phòng của ông ta. Tôi không hề gõ cửa mà xông vào phòng một cách bất thình lình. Điều khiến tôi không ngờ là phòng của ông thầy đồng hoàn toàn không khóa.
Tôi xông vào như vậy khiến cả người bổ nhào vào trong. Sau khi lảo đảo mấy bước, lúc này tôi mới đứng vững được.
Vừa đứng vững lại, tôi vội vàng bật đèn pin lên, chiếu một lượt căn phòng này, sau đó liền há hốc mồm, bởi vì trong phòng ông thầy đồng lại không có ai cả. Tôi bật đèn, cả căn phòng sáng bừng lên. Thế nhưng trong căn phòng này đâu có bóng dáng của ông ta?
"Lão thất, anh đang ở đâu? Ra đây!" Không tìm được ông thầy đồng, tôi hô lên một tiếng ra ngoài cửa.
Tôi vừa hô lên, cửa sổ lập tức bị người bên ngoài kéo ra, Dương lão thất cũng nhảy vào trong. Lúc đầu anh ta chưa kịp phản ứng lại, nhưng cũng nhanh chóng phát hiện rằng không có ông thầy đồng ở trong phòng. Dương lão thất kinh ngạc hỏi tôi: "Anh Cửu, sao không thấy ông thầy đồng đâu cả? Rõ ràng tôi trông coi ở ngoài cửa sổ, nếu ông ta muốn trốn đi từ phía cửa sổ thì chắc chắn tôi sẽ phát hiện ra ngay!"
Tôi khẽ lắc đầu nhưng không nói gì, nhanh chóng động não. Xem ra ông thầy đồng đã biết tôi điều tra ra được thân phận của ông ta, trốn đi trước rồi.
Trong lúc tôi trầm tư, Dương lão thất đã bắt đầu tìm kiếm trong phòng. Được một lúc thì anh ta lắc đầu, nói: "Anh Cửu, trong phòng này không có đường ra nào khác, nhưng sao ông ta có thể trốn thoát trước tầm mắt của tôi?"
Tôi bất đắc dĩ cười cười, đáp: "Lão thất, trước đó ông ta chưa hề tiến vào phòng! Lúc ông ta trở về cùng hai người đã phát hiện ra tôi đang nghi ngờ ông ta. Chúng ta đều cho rằng ông ta trở lại phòng của mình, thật ra không phải như thế. Hẳn là ông ta trốn đi từ cửa sau!"
"Hóa ra là như vậy!" Dương lão thất lầm bầm, sau đó mới hỏi tôi: "Anh Cửu, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi cũng không biết!" Tôi cười khổ nói: "Nếu ông ta dẫn quỷ đòi nợ đi thì chắc chắn chúng ta không thể tìm ra được bọn họ, trừ phi là đợi bọn họ chủ động xuất hiện! Nếu không cũng không còn cách nào khác! Có điều chúng ta không thể lơ là được. Nếu ông ta đoán được ý nghĩ hiện tại của chúng ta, e rằng sẽ thầm sai quỷ đòi nợ đến hại người. Vì vậy chúng ta phải giả vờ không biết việc này! Sau đó chờ đợi bọn họ xuất hiện. Một quỷ đòi nợ trong đó đã bị trọng thương, nhất định phải hút máu người, nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục lại được."
Nói xong, tôi vỗ vai Dương lão thất, bắt đầu sắp xếp: "Lão thất, anh nấp đi, nhưng phải nấp xa một chút, luôn chú ý tình hình xung quanh, cố gắng đừng để bọn họ phát hiện. Nếu gặp chuyện thì lập tức đến tìm tôi!"
"Vâng, anh Cửu, vậy tôi đi đây!" Sau khi lên tiếng đồng ý, Dương lão thất lại lộn ra ngoài cửa sổ.
Tôi đóng kỹ cửa sổ, sau đó mới ra khỏi phòng ông thầy đồng. Trong sân có khá nhiều người, hiện tại tôi không có tâm trạng chào hỏi bọn họ, chỉ có thể gọi bí thư chi bộ thôn đến.
Tôi hỏi: "Bí thư chi bộ thôn, gần đây có thôn xóm khác không?"
"Không có!" Bí thư chi bộ thôn lắc đầu, đáp: "Gần nhất là cửa tiệm quan tài Tam Thập Lý, thị trấn gần chỗ chúng ta nhất cũng không gần đây. Lý đạo trưởng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có gì, tôi chỉ hỏi thăm tình huống xung quanh một chút thôi!" Tôi cười cười, không kể cho ông ta nghe chuyện của ông thầy đồng. Dù sao ông thầy đồng cũng là cha dượng của ông ấy, hơn nữa tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt.
Nếu tôi nói cho bí thư chi bộ thôn nghe, ông ta có tin hay không là một chuyện, tôi chỉ sợ ông ta sẽ tiết lộ tin tức này ra ngoài, vậy cho nên mới quyết định giấu ông ta.
Bí thư chi bộ thôn không hỏi nhiều, tôi bảo ông ta tiếp tục giữ bình tĩnh cho người dân trong thôn. Sau đó tôi lại ra khỏi nhà bí thư chi bộ thôn, đi tìm Dương lão tam đang trông coi ở bên ngoài.
Sau khi tôi kể ra phát hiện trước đó của mình, Dương lão tam nhíu mày nói: "Anh Cửu, hiện tại ông thầy đồng đã chạy mất, e là ông ta đã đưa hai con quỷ đòi nợ kia trốn rồi. Bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Ở lại hay đuổi theo ông thầy đồng?"
"Không cần!" Tôi cười cười, trong lòng đã có đáp án. Tôi nói: "Lúc nãy tôi đã hỏi thăm bí thư chi bộ thôn về tình hình xung quanh. Ngoại trừ tiệm quan tài Tam Thập Lý, thị trấn gần nhất cũng cách nơi này mấy cây số! Một con quỷ đòi nợ đã bị tôi đánh bị thương, cần phải hút máu người. Lão nhị và lão tứ ở tiệm quan tài Tam Thập Lý, lại có thêm bác Chung nên bọn họ không to gan đến mức chạy đến đó đâu! Khả năng duy nhất là bọn họ vẫn đang ở trong thôn này, chờ hút máu của người sống! Bây giờ đã tụ tập hết thảy người dân trong thôn lại, có tôi ở đây, bọn chúng không thể ra tay được, chỉ có thể tìm cơ hội khác!"
Tôi nói ra suy nghĩ của mình, Dương lão tam lập tức hiểu ý, nở nụ cười gian xảo, đáp: "Anh Cửu, cậu muốn dụ rắn ra khỏi hang?"
"Không sai!" Tôi gật đầu, nói: "Bọn chúng không ra thì chúng ta phải chủ động dụ bọn chúng ra. Dù sao quỷ đòi nợ không phải người sống, sức chịu đựng và sự quyết đoán không tốt được bằng người sống! Chỉ cần dùng máu tươi thì nhất định có thể dụ bọn chúng ra!"

Bình Luận

0 Thảo luận