Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 474: Trận chiến sinh tử

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Có hóa thành tro tôi cũng không thể quên được âm thanh vừa đột ngột vang lên này. Giọng nói này không phải của ai khác, chính là giọng của tôn chủ Linh tộc!
Sau khi nhận ra giọng nói này, tôi trông thấy ở phía đầu thôn có vài người đang khiêng một chiếc kiệu đi đến, người ngồi bên trên chính là tôn chủ Linh tộc.
Mà sau lưng ông ta là cả một đoàn người khổng lồ, không chỉ có riêng Linh tộc bọn họ mà còn có cả những gia tộc Đạo môn đang nương nhờ vào Linh tộc. Một đoàn người đông nghìn nghịt, thoạt nhìn cũng phải có đến ba trăm người trở lên.
Xem ra Linh tộc có vẻ muốn dốc toàn lực vào trận chiến này. Trong khi bên họ bước tới, tôi bèn vội vàng bảo người bên chúng tôi lùi về. Chỉ trong thoáng chốc, thôn Ma Câu đã chất chứa năm sáu trăm người.
Đây có lẽ là lần huyên náo nhất của thôn Ma Câu từ trước đến nay, nhưng tôi hiểu rằng, đây cũng sẽ là lần khốc liệt nhất.
Tôi nhanh chóng đánh giá đội hình bên phe mình, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc. Nhưng điều đáng mừng là không ai lộ ra vẻ sợ sệt cả.
Những dũng sĩ người Miêu mà Lâm Y Y đưa đến, cộng thêm thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa nữa, tất cả bọn họ đều là những thanh niên trai tráng mạnh bạo, tính tình cương nghị. Trên mặt họ không những không có vẻ sợ sệt, ngược lại còn có vẻ hơi phấn khích là đằng khác.
Gió âm xung quanh vẫn đang thổi ào ào, sương quỷ từ bên ngoài thôn Ma Câu đã dần dần lan vào. Nếu như sương quỷ đã có thể lan vào đến trong thôn, vậy có nghĩa là trận pháp của thôn Ma Câu đã sắp bị phá.
Sương quỷ được gió âm thổi vào, nên chẳng mấy chốc đã bao phủ hết lên chúng tôi. Tôi không nhìn thấy rõ đội hình bên họ, chỉ có thể nhìn thấy những cái đầu người mờ mờ ảo ảo bên trong màn sương.
Sương quỷ ảnh hưởng đến tầm nhìn nên chắc chắn khả năng chiến đấu của chúng tôi sẽ gặp bất lợi. Nhưng giờ không còn cách nào khác, chúng tôi và Linh tộc nhất định phải phân định được thắng bại.
Chúng tôi đại diện cho Đạo môn, và cũng đại diện cho chính đạo. Nếu như chúng tôi thua thì Đạo môn sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Nhân lúc này, tôi vội vàng đánh tiếng cho anh em Dương lão tam, "Lão Tam, lão Thất, lát nữa các anh đừng tham gia vào trận chiến. Hãy để lão thợ làm vàng mã dẫn đường, đợi khi sương quỷ tan đi thì ngay lập tức đưa thôn dân trong nhà văn hóa thôn sang sông. Chỉ cần họ an toàn thì tôi sẽ không phải lo lắng gì nữa."
"Anh Cửu, để những người khác đi đi, hai anh em chúng tôi sẽ ở lại chiến đấu cùng cậu." Dương Lão Tam không chịu rời đi. Thấy vậy, tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lão tam, nhiệm vụ này rất quan trọng, nhất định phải hoàn thành cho tôi. Đây có thể là nhiệm vụ cuối cùng tôi giao cho các anh, hai người có thể hoàn thành được hay không?"
Hai anh em họ vẫn còn muốn dùng dằng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cương quyết của tôi, cả hai chỉ đành gật đầu một cái đầy trịnh trọng: "Anh Cửu, cậu yên tâm, chúng tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Chờ chúng tôi hộ tống thôn dân đến nơi an toàn sẽ ngay lập tức quay về hỗ trợ!"
"Được." Tôi đồng ý, đoạn nói: "Đi đi, đưa cả lão tiên sinh đi cùng nữa. Có ông ta, các anh mới có thể sang sông bình yên vô sự."
Trong lúc tôi dặn dò hai anh em Dương lão tam, người của Linh tộc đã đưa Thanh Long và đám lâu la đến. Tôi trông thấy Thanh Long cúi đầu nói với tôn chủ vài câu, sau đó tôn chủ phất tay, ra hiệu cho hắn lui xuống.
Sau đó tôn chủ mới từ từ bước xuống kiệu. Tôi đứng cách ông ta chừng mười mét, ông ta cứ nhìn tôi chòng chọc, vừa cười khẩy vừa nói: "Lý Sơ Cửu, năm đó ngươi là người duy nhất có thể chạy thoát khỏi thôn Ma Câu. Không thể khiến cho toàn bộ thôn dân thôn Ma Câu phải trả giá là thất bại của ta. Bây giờ ngươi thống lĩnh đám tôm tép này của Đạo môn để đối đầu với Linh tộc ta, còn giết chết mất một hộ pháp của ta, tính ra năm đó ta để ngươi sống sót đúng là thất sách!"
"Ha ha ha!" Tôi cười lạnh, bước về phía trước vài bước, nâng giọng lên mắng trả lại: "Nói thẳng ra, để chờ ngày này, tôi đã phải chờ đợi những mười năm! Tất cả những gì ông làm, mỗi một món nợ, tôi đều ghi tạc vào trong đầu cả đấy! Về công về tư, cả ông và tôi trong ngày hôm nay nhất định phải có một kết thúc! Bất luận là thù hận giữa ông với tôi, hay là ân oán của Linh tộc với Đạo môn, chỉ cần Lý Sơ Cửu tôi còn thở ngày nào thì ngày đó tôi chắc chắn vẫn sẽ không cho ông được sống dễ chịu!"
"Ha ha ha!" Tôn chủ cất giọng cười nhạo, "Ngươi đúng là có khí phách hơn so với Long Ngạo Thiên cha ngươi đấy. Có điều thực lực vẫn còn cách hắn ta xa lắm! Lần này ta sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi thôn Ma Câu được. Mười năm trước ngươi chạy trốn, mười năm sau ta xem ngươi có còn bản lĩnh đó hay không! Còn những người khác..."
Nói tới đây, tôn chủ quét mắt liếc những người bên phía tôi ra chiều khinh bỉ, ông ta lắc đầu giễu cợt: "Thật ra ta không phải là người thích chém giết, ta đã mất hứng rồi. Chỉ có điều người Đạo môn các ngươi tự cho mình là thanh cao lỗi lạc, không biết khi đối diện với cái chết, liệu các ngươi có còn lẫm liệt giương cao ngọn cờ đại nghĩa như hôm nay hay không? Giờ ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, nếu như muốn giữ được mạng thì bước đến phía ta mà quỳ xuống!"
Trong giọng nói của tôn chủ chất chứa một vẻ uy nghiêm không thể làm trái, một vẻ cao cao tại thượng tựa như tử thần nắm giữ vận mệnh người khác trong tay. Hiện tôi vẫn chưa mở lời khuyên nhủ, thay vào đó là quan sát nhất cử nhất động của họ.
Nếu như những người này có thể vứt bỏ cả tôn nghiêm để sống tiếp, vậy thì tôi cần họ có tác dụng gì?
Tử Long cũng đang quan sát những đệ tử sau lưng mình, hiển nhiên vẫn có đệ tử đang lưỡng lự. Bọn họ hiểu rõ thế cục bây giờ, người Linh tộc đông hơn so với chúng tôi, mà lại chẳng có ai là đối thủ của tôn chủ cả.
Nếu như cãi lời Linh tộc, vậy thì kết cục chắc chắn chính là cái chết. Nhưng mừng thay, phần lớn các đệ tử đều vô cùng kiên định, thậm chí trong mắt còn bừng lên ngọn lửa tức giận.
Khi mà tất cả mọi người còn chưa tỏ rõ thái độ, không ngờ một dũng sĩ của Miêu tộc đã đứng ra. Người này biết nói tiếng phổ thông, anh ta trừng tôn chủ một cái rồi hét lên với giọng ồm ồm: "Mấy trăm năm qua, người Hán các ông vẫn luôn kỳ thị người Miêu chúng tôi, nói rằng người Miêu chúng tôi là bọn dã man đáng sợ! Thực tế thì thứ đáng sợ nhất chính là những người Hán tâm thuật bất chính, lừa gạt người khác như các ông! Vì lợi ích của bản thân mà có thể làm hại người bên cạnh, e là trong tim các ông từ lâu đã chẳng còn tình nghĩa với tín nhiệm gì nữa. Nhưng người Miêu chúng tôi thì khác, người Miêu của cửu động thập trại chúng tôi tuy không được ăn học đàng hoàng, nhưng chúng tôi trọng tình trọng nghĩa. Chúng tôi sợ đám người Hán gian dối như các ông, không dám qua lại cùng là bởi vì các ông quá vô tình! Thế nhưng sự xuất hiện của Lý Sơ Cửu đã thay đổi cái nhìn của cửu động thập trại đối với người Hán các ông. Cậu ta tiếp nhận chúng tôi, thay đổi mối quan hệ giữa người Miêu của cửu động thập trại với người Hán. Trong mắt tất cả đấng nam nhi của Miêu tộc, Lý Sơ Cửu mới là đại trượng phu chân chính! Người của cửu động thập trại chúng tôi đều không phải loại nhát gan sợ chết, nếu ông muốn giết cậu ta, thì phải bước qua xác của chúng tôi trước đã!"
Giọng của dũng sĩ người Miêu này rất lớn, vừa dứt lời đã tức thì rút loan đao bên hông ra. Mà những dũng sĩ người Miêu phía sau anh ta cũng đồng loạt tuốt loan đao ra, từng tiếng tuốt đao ra khỏi vỏ "keng keng" đầy dứt khoát như chẳng có ai sợ sệt.
Tôi biết tính cách của họ, rất thẳng thắn, nói một là một mà hai là hai, nên sau khi nghe được những lời anh ta vừa nói, trong lòng tôi cảm động mãi không thôi, nhìn anh ta gật đầu một cái thật trịnh trọng.
Dũng sĩ người Miêu này cũng nở một cười hào sảng, lộ ra hàm răng trắng lóa. Tình nghĩa giữa đám đàn ông như chúng tôi thật ra chẳng cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười là đã bao hàm tất cả.
Sau đó, Mạnh Doanh cũng đi về phía trước vài bước, hô to: "Các thầy phép ở thôn Tiểu Nghĩa chúng ta, lúc đầu cũng tồn tại như một loại tà đạo trong mắt Đạo môn, chỉ thiếu điều đuổi tận giết tuyệt chúng ta! Thế nhưng Lý Sơ Cửu không như thế, họ không hề coi chúng tôi như tà đạo, mà là coi như người mình. Đây mới khí phách của vương giả! Người của thôn Tiểu Nghĩa thề cùng sống cùng chết với Lý Sơ Cửu!"
Mạnh Doanh vừa đứng ra, tất cả mọi người đều tiến lên phía trước một bước, đồng loạt rút vũ khí của mình ra. Tình thế đã rất rõ ràng, giờ đây chúng tôi mới là bên chủ động tuyên chiến.
Tôi cảm kích xoay người bái họ một cái, đoạn nói: "Cảm ơn mọi người! Đây chính là trận chiến sinh tử giữa chúng ta với Linh tộc, chúng ta không vì mình, mà là vì chính đạo chúng ta theo đuổi trong tim! Sát sinh để chứng thực Đạo, đây chính là trách nhiệm của người tu đạo chúng ta. Dù cho đánh đến người cuối cùng cũng tuyệt đối không lùi bước!"
"Giết!" Tôi vừa dứt lời, bọn họ đã đồng thanh reo hò theo, khí thế mãnh liệt cuồn cuộn như sóng, mãi không tiêu tan.
"Đúng là không biết tự lượng sức!" Tôn chủ cười khẩy, "Cho các ngươi cơ hội mà còn không biết đường quý trọng. Vậy thì ta sẽ tác thành cho các ngươi, ta muốn Đạo môn biến mất mãi mãi! Đạo sau này chỉ có thể là Đạo của Linh tộc chúng ta! Tượng thần mà sau này họ cung phụng, cũng chỉ có thể tà thần của Linh tộc!"
Lúc này, tôn chủ đã hoàn toàn nổi giận, ông ta vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: "Các đệ tử Linh tộc nghe lệnh, giết toàn bộ người trong thôn này cho ta! Để cho bọn chúng biết, tà thuật của Linh tộc kinh khủng đến mức nào! Ta muốn để chọn bọn chúng xuống âm tào địa phủ rồi vẫn phải bị ác mộng quấn thân! Ra tay đi!"
Mệnh lệnh mà tôn chủ Linh tộc vừa đưa ra cũng đồng nghĩa với việc trận đại chiến sinh tử giữa hai đạo chính - tà của chúng tôi đã chính thức nổ ra.

Bình Luận

0 Thảo luận