Khi chúng tôi đi về phía trấn nhỏ, mặc dù khoảng cách rất ngắn nhưng lại tôi lại có cảm giác như thể đang đi vào Âm tào Địa phủ! Lần đầu tiên tôi bước vào Âm tào Địa phủ, cảm giác rất bức bối, hơi thở tử vong lởn vởn bên người từng giây từng phút. Ngay cả trong không khí để thở dường như cũng chứa đựng làn hơi tử vong nồng nặc!
Cảm giác này rất tệ, càng đến gần trấn nhỏ, hơi thở bức bối đó càng phả mạnh hơn. Hơn nữa, thi thoảng có gió lạnh thổi tới, mang theo hơi lạnh ghê gợn, lạnh cóng đến mức da gà nổi rợn!
Cái lạnh này không phải kiểu rét lạnh vì mùa đông mà là kiểu lạnh căm căm lạnh thấu xương từ trên người của quỷ hồn mang đến!
Tôi quay đầu nhìn hai anh em Dương lão tam. Sắc mặt của hai người họ rất tệ, thỉnh thoảng, cơ thể lại run lên cầm cập.
"Lấy bùa trừ tà ra hộ thân, tránh để âm khí nhập thể!" Tôi nhắc nhở một tiếng. Hai anh em họ vội vàng lấy một lá bùa trừ tà ra dán lên người. Tiếp đó, tôi lại dẫn đầu đi trước.
Tôi không thấy loài động vật nào ở đây, ngay cả chim sải cánh cũng chẳng thấy. Tôi có cảm giác xung quanh chẳng hề có sự sống, giống như một tòa thành của quỷ.
"Anh Cửu, nơi này thật sự rất tà ma! Kỳ lạ thật, sao em cứ có cảm giác tuyệt vọng nặng nề ấy!" Dương lão thất vẫn còn trẻ, cũng không chịu nổi hơi thở tử vong này, cắn răng lầm bầm một câu.
Tôi lắc đầu, cười bảo: "Lão thất, đây chỉ là khởi đầu thôi. Chờ anh vào đến thôn Ma Câu, anh sẽ biết cái gì mới là khủng bố và tuyệt vọng thật sự! Lần này chỉ cần anh có thể sống sót thì sau này sẽ có tiến bộ vượt trội!"
Dương lão thất đáp một tiếng, rồi không nói gì nữa, vẻ mặt rất cẩn thận dè chừng.
Đoạn đường chỉ có vài phút ngắn ngủi mà chúng tôi cứ dò dẫm đi hơn mười mấy phút đồng hồ. Mãi đến khi nhìn thấy mấy cây đa lớn ở lối vào trấn nhỏ, tôi mới dừng lại. Đưa mắt nhìn sang, dường như toàn bộ trấn nhỏ đều có sương mù nhè nhẹ lượn lờ!
Nếu ai không biết rõ tình cảnh, khẳng định sẽ cho rằng đây là tiên cảnh nhân gian! Nhưng thực ra lại không phải, đây mới là địa ngục nhân gian thứ thiệt! Tôi luôn có một cảm giác không tốt, e rằng người trong trấn đã gặp phải chuyện không may rồi!
Khi tôi hoàn toàn phóng thích ý thức của mình ra ngoài, không cảm nhận được hơi thở của bất kỳ người sống nào. Ngược lại, âm khí chọc trời dồn dập xông vào ý thức của tôi, khiến tôi rất khó chịu!
Hết cách, tôi đành phải thu hồi ý thức. Đúng lúc này, Dương lão tam đột nhiên hô một câu: "Anh Cửu, nhìn kìa, phía trên có treo đèn lồng trắng!"
Tôi nhìn theo hướng Dương lão tam chỉ, thì thấy vô số đèn lồng trắng rất khó phát hiện ra trên những cây đa đó.
Đèn lồng không có ánh sáng, trên đó chỉ có một chữ in hoa viết bằng màu đỏ máu: TẾ!
Đèn lồng trắng này được cất giấu rất kĩ. Nếu không nhìn kĩ thì hoàn toàn không chú ý thấy đèn lồng được treo trên cây đa! Mà đèn lồng trắng này chính là đèn dẫn quỷ, cũng là đèn chiếu sáng chỉ đường cho người chết!
Vùng này âm khí chọc trời, hễ là lệ quỷ hay oán quỷ ở xung quanh đều sẽ bị thu hút đến đây! Mà cô hồn dã quỷ không tìm thấy đường, rõ ràng đã có người cố ý thắp đèn dẫn đường cho chúng, muốn chúng tìm được trấn nhỏ này!
Xem ra, chuyện này là do tôn chủ Linh tộc làm, để tụ tập nhiều quỷ hồn hơn về đây.
Cỏ cây trên mặt đất đều đã khô héo. Nhưng hiện tượng khô héo này rất kỳ lạ, không phải lá khô quắt trước mà là thân rễ khô héo trước.
Hiện tượng này rõ ràng rất bất thường!
Tôi ngồi xổm xuống, gạt bớt lớp tuyết trên cây cỏ, sau đó nhổ mạnh cái cây lên, ngay cả rễ cũng nhổ lên nốt! Nhưng vừa nhìn thấy rễ của cỏ khô này, tôi lập tức hít một hơi lạnh!
Vì phần rễ của cỏ khô đều đã khô héo đen thui, giống như nhiễm độc.
Dương lão tam thấy thế thì kinh ngạc không thôi, buột miệng hỏi: "Anh Cửu, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Tôi lắc đầu, tâm trạng nặng trĩu: "Nơi này đã bị quỷ hồn chiếm cứ hoàn toàn rồi, cũng có nghĩa là người sống trong trấn không phải người sống mà là người chết! Âm khí nặng nề, vạn vật khô héo! Chẳng bao lâu xung quanh trấn sẽ không còn một ngọn cỏ nào sống nổi! Không ngờ, tình hình đã chuyển biến xấu đến mức này!"
Thật ra tôi lo lắng nhất chính là những người trong trấn đều gặp phải chuyện không may!
Dương lão tam tiếp lời: "Phong thủy ở đây cũng không còn, gió bị âm khí cản trở, không thổi vào được, cũng không có hơi gió! Mà núi sông xung quanh cũng bị sương mù bao phủ, linh khí thiên địa không có cách nào phóng thích ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục thế này, ắt chẳng cần bao lâu nữa sẽ lan đến thôn trấn gần nhất. Đến khi đó, sẽ thu hút rất nhiều ác quỷ đến! Anh Cửu, chúng ta phải nghĩ cách để gió thổi vào được, để linh khí trời đất được phóng thích ra ngoài! Nếu không sẽ biến thành trấn quỷ đáng sợ nhất!"
"Ừ!" Tôi gật đầu nói: "Tạm thời không cần nghĩ nhiều đến thế, từng bước từng bước mà làm. Chúng ta vào trấn trước đã, nhớ kĩ phải cẩn thận!"
Tôi nhắc nhở xong thì dẫn đầu tiếp tục đi vào trấn! Ai ngờ vừa mới đặt chân vào trấn, đột nhiên từng trận gió âm lãnh từ trong trấn quét tới. Trận gió đó thổi vào chúng tôi, sương mù quỷ, lá khô và vô số tiền giấy che trời lấp đất ập tới!
Lúc này tôi mới chú ý mỗi gian nhà mà tôi có thể nhìn thấy, dưới xà nhà đều treo cặp đèn lồng trắng, gió thổi khiến đèn đong đưa.
Lúc này, trông trấn nhỏ không khác nào đã hoang phế mấy chục năm!
Sau khi cảm nhận được cơn gió âm lãnh này, tôi lập tức rút Thước Trấn Hồn ra, đặt ngang trước ngực. Ngay khoảnh khắc đó, cả Thước Trấn Hồn trong tay tôi cũng rung lên, hình như đã cảm nhận được sự bất an cực độ.
"Lui, lui trước rồi nói sau!" Tôi cảm nhận được dị tượng tà ma, vội vàng hét một câu, đồng thời rời khỏi trấn.
Chúng tôi vừa rời khỏi trấn, trận gió kỳ quái bỗng chốc biến mất. Những tiền giấy đang bay múa trong không trung lại rơi xuống trước cổng trấn.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn là, sau khi những đống tiền giấy đó rơi xuống lại xếp thành bốn chữ: "ĐI VÀO LÀ CHẾT!"
Nhìn thấy bốn chữ do tiền giấy xếp thành, tôi giật mình kinh ngạc, mày càng cau chặt hơn. Trong trấn nhỏ này rốt cuộc đang trú ngụ bao nhiêu oan hồn và ác quỷ đây?
Dương lão tam và Dương lão thất thấy thế cũng ngớ người tại chỗ. Tôi nghiến răng, giải thích với họ: "Tiền giấy này là đốt cho người chết, thứ bên trong đang cảnh cáo chúng ta, không cho chúng ta đi vào!"
Khi tôi giải thích, Dương lão tam độ ngột xông vào, vội vã nhặt một tờ tiền giấy trên mặt đất lên rồi nhanh chóng lùi về.
Tôi không hiểu rõ ý của anh ta, anh ta đã đưa tiền giấy đến trước mặt tôi: "Anh Cửu, cậu nhìn này, bên trên có chữ!"
Khi Dương lão tam nhắc nhở tôi, tôi mới phát giác ra điều này. Tiền giấy này không phải tiền âm phủ, nhưnng bên trên lại có bốn chữ in hoa NGÂN HÀNG THIÊN ĐỊA, đồng thời còn đóng ấn chương.
Quan sát kĩ sẽ thấy chữ trên ấn chương chính là ẤN THẦN THỔ ĐỊA!
Nhìn thấy mấy chữ trên giấy, tôi lại ngơ ngác. Dương lão tam thấy tôi không nói gì thì liên tục hỏi tôi: "Anh Cửu, rốt cuộc đây là thứ gì?"
Anh ta vừa hỏi, tôi mới hoàn hồn, mở miệng lẩm bẩm một câu: "Không đúng, sao lại có người tặng tiền cho oan hồn?"
Tôi lẩm bẩm, hai anh em Dương lão tam càng mờ mịt hơn! Họ nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc, muốn tôi giải thích cho họ rốt cuộc chuyện này là sao.
Tôi lắc đầu, giải thích: "Ở hai giới âm dương, có một nơi rất kỳ quái, đó chính là ngân hàng thiên địa. Ông chủ của ngân hàng thiên địa làm việc cho Âm tào Địa phủ! Hễ người sống ở dương gian sau khi chết, người nhà của họ sẽ đốt tiền giấy, đốt đồ vật cho họ, muốn họ ở Âm tào Địa phủ sống nở mày nở mặt một chút! Tiền âm phủ, tiền giấy hay đồ vật âm khác mà người nhà họ đốt, đều sẽ do người của ngân hàng thiên địa tự tay đưa đến Âm tào Địa phủ. Thông thường bên trên tiền âm phủ đều có ảnh đại diện của Ngọc Hoàng đại đế hoặc Diêm Vương, còn tiền giấy không đưa đến Âm tào Địa phủ giống loại này chỉ có thể là con dấu của Âm Thổ Địa Thần! Rất rõ ràng, có người đã tặng tiền cho oan hồn lệ quỷ của trấn nhỏ này!"
Rốt cuộc người đó là ai mà lại tặng tiền cho những oan hồn này! Chẳng lẽ những thứ này là tiền mua đường? Cũng có nghĩa là nơi này ngày thường đều có người sống đi qua, nên mới để người của ngân hàng thiên địa đưa tặng tiền tài cho bọn chúng!
Nhưng người bình thường căn bản không tìm được người của ngân hàng thiên địa, chứ đừng nói đến nhờ vả họ làm việc giúp mình.
Dương lão tam trầm mặc khoảng chừng mười mấy giây, rồi mới hỏi tôi: "Anh Cửu, thế giờ chúng ta phải làm sao?"
"Chờ!" Tôi cắn răng nói: "Ác quỷ oan hồn ở bên trong không cho chúng ta vào. Nếu cố tình xông vào, sẽ chọc giận bọn chúng! Chúng ta chờ đến tối xem sao. Tôi muốn biết rốt cuộc trong trấn này có bao nhiêu oan hồn lệ quỷ! Càng muốn biết trước đó trấn nhỏ này đã trải qua chuyện kinh khủng đáng sợ gì!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận