Lúc này Lâm Tiêu căn bản không kịp phản ứng lại, e là ông ta cũng không ngờ tới, những đệ tử Thiên Tự môn này lại xuống tay với mình!
Ông ta vẫn đang nhắm mắt trầm ngâm, còn bốn đệ tử này thì đã hoàn toàn vây quanh, đang từng bước đến gần. Lúc chuẩn bị ra tay, bọn họ còn không ngừng nháy mắt với tôi, ý bảo tôi lên cùng nhau hỗ trợ giết Lâm Tiêu!
Tôi cười gật đầu, chủ động đi lại gần bọn họ. Bốn người kia gật đầu, đồng loạt rút dao găm ra! Nhưng cả đám còn chưa kịp hành động, cơ thể tôi đã rung lên dữ dội, chân khí Huyền Chân trong cơ thể bộc phát ra trong nháy mắt, trực tiếp đánh bay con dao găm trong tay bọn họ.
Cả đám bọn họ ngã nhào ra đất, còn chưa kịp đứng lên thì Lâm Tiêu đã kịp thời phản ứng lại. Sau khi nhìn thấy dao găm trên đất, lúc này ông ta cũng kinh hãi, lại nhìn sang tôi, chân mày lập tức nhíu chặt.
Tôi mỉm cười bảo: "Bọn họ định giết anh, hay là anh nên giải quyết bọn họ trước đi!"
Lâm Tiêu ừ một tiếng, ra tay nhanh như chớp, chỉ mấy hiệp đã đánh tất cả bọn họ bò lăn bò toài.
Lâm Tiêu quét mắt nhìn đám kia, lắc đầu cười khổ: "Tôi biết các người muốn giết tôi, từ lúc lão tổ phái tôi đi, tôi đã biết rồi! Nhưng tôi không ngờ, các người lại ra tay vào ngay thời điểm quan trọng này! Giết tôi, các người thực sự có thể ra ngoài được ư?"
"Cho dù ra ngoài được hay không, chúng tôi cũng phải giết anh! Đây là nhiệm vụ lão tổ giao cho Thiên Tự môn chúng tôi, hiện giờ đã chết nhiều huynh đệ như vậy rồi, nếu còn không ra tay giết anh thì thật sự không còn cơ nào nữa!" Một đệ tử trong đó hằn học nói.
Lâm Tiêu cười bất đắc dĩ: "Tôi vốn không có lòng mưu phản, là do lão tổ quá đa nghi, luôn sợ tôi phản lão ta. Lão cố ý bảo tôi dẫn các người theo, thật ra là muốn âm thầm trừ khử tôi! Thành thật mà nói, lúc đi qua cây cầu vòm đá, tôi đã biết rồi! Nhóm người đầu tiên, bọn họ không gặp phải quỷ ảnh với âm binh, nhưng chúng ta lại gặp, hiển nhiên là trong các cậu có người ném đồ xuống dưới cây cầu vòm đá đó! Không chỉ các người, e rằng lão tổ cũng đã nói với nhóm bà ba Hoàng, lần này nhất định phải diệt trừ tôi! Tôi nói có đúng không?"
"Đúng vậy!" Một đệ tử trong số đó gật đầu, cắn răng nói: "Anh có uy danh lớn trong Đạo giáo, hơn nữa đệ tử Địa Tử Môn các người chưa bao giờ nghe lệnh của các sư thúc bá khác. Loại bỏ các người, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Anh cũng đừng trách chúng tôi, muốn trách thì trách lúc trước anh lên chiến trường lại kháng lệnh, âm thầm trợ giúp Lý Sơ Cửu! Khoan đã... Anh... anh là Lý Sơ Cửu?!"
Gã này vẫn nhìn tôi suốt nhưng mới đầu không nhận ra! Đến khi nhắc đến tên tôi thì mới nhận ra người. Tôi bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, cười nói: "Đúng vậy, tôi là Lý Sơ Cửu mà các người đang tìm!"
"Sao lại là anh được? Người trong Đạo môn đều nói anh chết rồi, lúc đó anh bị thương nặng như vậy, tuyệt đối không có khả năng sống sót!" Đệ tử này còn đang khiếp sợ, có lẽ nằm mơ cũng không ngờ được, tôi lại trà trộn ngay trong đội ngũ của bọn họ.
Tôi cười nhạt đáp: "Giờ Diêm Vương còn chưa muốn lấy cái mạng của tôi, cho nên mới thả về. Lần này về, chính là để tìm các người báo thù đây!"
Tôi vừa dứt lời, đệ tử này đã quay sang nhắm vào tôi, lại chỉ Lâm Tiêu quát to: "Lâm Tiêu, bây giờ anh vẫn là người của Đạo giáo! Lý Sơ Cửu này là kẻ phản đồ của Đạo giáo chúng ta, người người muốn giết. Tốt nhất bây giờ anh hãy giết chết ông ta, mang đầu ông ta về gặp lão tổ, nói không chừng lão tổ sẽ tha cho anh một con đường sống!"
"Đủ rồi!" Lâm Tiêu nở nụ cười nhạt, trong nụ cười kia tràn ngập mất mát cùng nguội lạnh. Đồng thời, ông ta cũng khom lưng nhặt con dao găm trên mặt đất lên, tung một cái rồi vững vàng bắt lấy, sau đó đột nhiên chuyển đề tài, lạnh lùng trừng mắt nhìn bốn đệ tử Thiên Tự môn kia: "Mặc kệ ông ta có phải phản đồ của Đạo giáo hay không, nhưng việc tôi muốn làm bây giờ, chính là giết sạch đám sâu mọt Đạo môn các người!"
Lâm Tiêu này cũng là người sát phạt quyết đoán, lời còn chưa dứt, dao găm trong tay đã đâm tới.
Tôi thấy thế, bèn nhanh chân trước một bước, nắm lấy cổ tay ông ta cản lại: "Lâm đại ca, bây giờ chưa phải lúc giết bọn họ, để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi!"
Lâm Tiêu không hiểu ý đồ của tôi, ngẩn người tại chỗ. Nhưng sau khi thấy tôi nở nụ cười đầy tự tin, vẫn gật đầu, nói: "Được rồi, hôm nay Lý Sơ Cửu đã mở lời, vậy thì tôi sẽ tha cho các người!"
Bốn đệ tử Thiên Tự môn kia vừa nghe thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ rõ vẻ thả lỏng sau cơn hoạn nạn.
Nhưng Lâm Tiêu lúc này lại có vẻ mất mát cùng phiền muộn, tựa như người lạc lối không tìm ra phương hướng. Tôi hiểu được cảm giác của ông ta, ông ta đã hết lòng trung thành tận tụy với Đạo môn!
Thế nhưng lão tổ Diệp gia chẳng những không mến tài, mà ngược lại còn sinh lòng đố kỵ nghi ngờ, luôn cảm thấy Lâm Tiêu sẽ mưu phản, cho nên mới tìm cơ hội loại bỏ ông ta.
Cách hành xử như vậy, quả thật khiến lòng người ta nguội lạnh. Giống như lúc trước tôi một lòng vì Đạo môn, những cũng bị bọn họ phản bội vậy!
"Lâm đại ca, có thể dời bước nói chuyện một lát được không?" Tôi đưa tay làm động tác mời, Lâm Tiêu gật đầu, cũng ra dấu đáp lại.
Tôi không khách sáo, dẫn Lâm Tiêu đi về phía một gian phòng người chết ở bên cạnh. Lâm Tiêu không đoán được ý đồ của tôi, nhưng cũng không hỏi nhiều. Đến khi chúng tôi tiến vào phòng, Lâm Tiêu mới lập tức ôm quyền cảm kích nói: "Lý Sơ Cửu, cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu tôi! Lâm Tiêu tôi nợ cậu một mạng, chỉ cần mạng của tôi còn, cậu có thể lấy bất cứ lúc nào, tôi tuyệt không chối từ!"
Tôi đè tay Lâm Tiêu lại, cười bảo: "Lâm đại ca, anh khách sáo quá rồi. Lúc ấy ở núi Miêu Vương, nếu không nhờ anh giúp thì tôi đã chết trên núi Miêu Vương từ lâu rồi! Nói ra, tôi còn nợ anh nhiều hơn ấy!"
Lâm Tiêu cười bất đắc dĩ: "Lý Sơ Cửu, lúc ấy không hẳn là tôi muốn giúp cậu! Chỉ là tôi không vừa mắt với cách làm của bọn họ mà thôi, dùng thủ đoạn như thế, cho dù thắng cũng không anh hùng, cũng quá mất mặt người tu đạo chúng ta!"
"Dù thế nào đi nữa, chung quy vẫn là anh đã cứu tôi, đúng không nào?" Lâm Tiêu là người tương đối chính trực, không thể dùng cách thức cứng nhắc trao đổi với ông ta, nếu không sẽ rất nhàm chán.
Cuối cùng Lâm Tiêu vẫn cười thừa nhận, sau đó hỏi tôi làm sao trà trộn vào được.
Tôi nói cho ông ta biết mục đích lần này mình trở về, chẳng những muốn báo thù, mà còn phải lấy lại Đạo môn thuộc về tôi, khiến Đạo môn hoàn toàn thay máu, đi đúng hướng.
Ai ngờ, Lâm Tiêu nghe xong quả thật trầm xuống. Lúc tôi nhìn sang, thậm chí ông ta còn có chút tránh né, chỉ đáp một câu có lệ: "Cậu khác với bọn họ, cậu có tinh thần mà người tu đạo nên có! Tôi tin, Đạo môn ở trong tay cậu, sẽ ngày càng tốt hơn!"
"Ha ha..." Nghe Lâm Tiêu nói như vậy, tôi không nhịn không được bật cười. Sau khi cười xong, mới nhìn ông ta bằng ánh mắt sáng quắc hỏi: "Lâm đại ca, nếu một ngày nào đó Lý Sơ Cửu tôi đoạt lại Đạo môn, anh có bằng lòng theo tôi thống nhất Đạo môn Nam - Bắc hay không? Cùng tôi kéo Đạo môn quay về con đường đúng đắn?"
Lúc nói những lời này tôi cất cao giọng, từng chữ sang sảng, ánh mắt càng không hề tránh né!
Vẻ mặt Lâm Tiêu cũng dần trở nên kích động. Tôi lại nhìn thấy ánh sáng hy vọng trong đôi mắt đen láy kia.
"Anh Cửu, Lâm Tiêu tôi tùy cậu sai bảo!" Lâm Tiêu ngẩn ra mấy giây, rồi đột nhiên ôm quyền định quỳ xuống.
Tôi nhông tay lẹ mắt đỡ lấy ông ta, cười nói: "Lâm đại ca, anh lớn hơn tôi nhiều, cứ gọi tôi Sơ Cửu là được rồi! Từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã rất thích anh! Tôi cần anh trợ giúp, để đoạt lại Đạo môn!"
Tôi vừa nói như vậy, Lâm Tiêu lại lần nữa ôm quyền, nói: "Sơ Cửu, cậu đánh giá tôi quá cao rồi! Nhưng chỉ cần là chuyện của Đạo môn, chỉ cần là minh quân, Lâm mỗ tôi nhất định cúc cung tận tụy, liều chết không từ!"
Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự không ngờ lại tóm được viên đại tướng Lâm Tiêu này, hoàn toàn là trong họa được phúc. Nếu lão tổ Diệp gia không nhỏ nhen hạn hẹp, ghanh ghét đố kỵ thì e rằng tôi căn bản không có cách nào khiến Lâm Tiêu đầu quân vào phe mình được.
Lâm Tiêu chẳng những chính trực, mà còn là một người rất mực trung thành. Nếu không, đã chẳng hết lòng đi theo lão tổ Diệp gia.
Khi tôi còn đang kích động, Lâm Tiêu lại hỏi: "Sơ Cửu, hiện tại chúng ta bị mắc kẹt trong thôn quỷ này, cậu có cách rời khỏi nơi quái quỷ này không?"
Tôi mỉm cười bảo: "Lâm đại ca đừng vội, vở kịch hay bắt sắp bắt đầu rồi! Bốn người vừa rồi, chính là chìa khóa để chúng ta rời khỏi nơi đây!"
Lúc nghe tôi nói, Lâm Tiêu cũng nhìn ra cửa sổ. Vừa nhìn thì thấy bốn đệ tử Thiên Tự môn kia chật vật đứng lên.
Mà ngay lúc bọn họ vừa đứng dậy, tôi cũng thầm mỉm cười. Bởi vì những đệ tử hôn mê bất tỉnh trên mặt đất cũng bắt đầu động đậy!
Lâm Tiêu trông thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, bật thốt lên: "Hóa ra là những đệ tử này có vấn đề!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận