Ở trong phòng rất tối. Sau khi ngọn nến trắng bị thổi tắt, trước mắt tôi càng tối đen, là kiểu đưa tay lên mà không thấy được năm ngón.
Lúc ngửi được mùi máu tanh gay mũi kia, tôi lập tức lui ra khỏi phòng. Đến lúc lui ra khỏi phòng, tôi mới phát hiện nến trắng trong tất cả căn phòng đều đã bị thổi tắt.
Trong phút chốc, thôn quỷ này lại rơi vào ảo cảnh tối tăm. Tôi lùi rất xa, mãi đến khi lùi đến một khoảng cách an toàn ở bên ngoài, tôi mới bắt đầu tìm những người khác.
Vừa tìm, tôi liền phát hiện rất nhiều người đều tụ tập lại ở chính giữa.
Tôi sợ bại lộ thân phận nên cũng chạy về phía bọn họ. Tôi vừa qua đó, Lâm Tiêu liền đốt hai cây nến trắng. Có ánh sáng, sự hoảng sợ trên mặt bọn họ mới biến mất không ít.
Lâm Tiêu lướt nhìn mọi người, hỏi: "Về hết cả chưa?"
Ông ta vừa hỏi, những đệ tử Thiên Tự môn kia bắt đầu quan sát lẫn nhau. Tôi cúi đầu, cố gắng không cho bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của mình. Mà tôi vừa cúi đầu xuống liền thấy những đệ tử còn nằm hôn mê trên đất.
Làn da của bọn họ trắng đến đáng sợ, giống như người bị chết đuối vậy, là màu trắng bệch sau khi trương phồng. Nhất là ánh sáng phát ra từ nến sáp ong chiếu lên mặt bọn họ, khiến người nhìn càng cảm thấy sợ hãi!
"Lâm sư huynh, hình như thiếu một vài người!" Lúc này, có đệ tử cất tiếng nói.
Lâm Tiêu nhíu mày, lập tức cho chúng tôi tập hợp lại, sau đó bắt đầu kiểm kê nhân số. Chỉ trong phút chốc đã mất khoảng mười người, lại cộng thêm những người bị quỷ giẫm cái bóng, nhảy xuống sông ngay cầu đá thì vừa vặn đã ít đi mười lăm người!
"Mười người biến mất này chắc đã biến mất vào lúc nến trắng trong phòng bị thổi tắt! Trong thôn quỷ có thứ gì đó đang ẩn nấp gần chúng ta!" Lâm Tiêu bắt đầu phân tích, sau đó cũng đã nghĩ ra biện pháp: "Chúng ta không thể ở lại thôn quỷ này mãi được, nếu không thì thế nào cũng sẽ gặp chuyện. Chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, phải chủ động ra tay! Vậy năm người trong các cậu hãy tự nguyện đứng ra, đi tìm hiểu tình hình trong thôn quỷ này cùng ta! Còn các đệ tử khác thì ở lại kết trận, bảo vệ những đệ tử hôn mê này!"
Những đệ tử Thiên Tự môn này phần lớn đều sợ sệt, nhưng vẫn có người to gan chủ động đứng dậy. Tôi muốn giúp đỡ Lâm Tiêu nên cũng chủ động đứng dậy.
"Được, vậy năm người các cậu đi! Đi, chúng ta lần lượt tìm trong từng căn phòng. Đi hết theo tôi, tuyệt đối đừng tụt lại phía sau!" Sau khi sắp xếp xong, Lâm Tiêu bắt đầu dẫn chúng tôi đi tìm kiếm trong các phòng.
Phần lớn đệ tử và những thầy đồng kia của Đại Thần môn đều ở lại chăm sóc những đệ tử hôn mê kia. Lúc tôi quay đầu lại nhìn bọn họ, bọn họ đã kết xong Thái Cực Bát quái trận.
Tuy rằng đạo hạnh của bọn họ bình thường nhưng pháp khí lại không tệ, hơn nữa còn là Trận Thái Cực Bát Quáido nhiều người như vậy kết ra. Trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải là ác quỷ thuộc cấp bậc như Quỷ Vương, Quỷ Đế thì chắc bọn họ sẽ không xảy ra chuyện.
Lâm Tiêu một tay cầm nến trắng, một tay cầm kiếm đồng tiền đột nhiên đá bay cửa nhà ở trước chúng tôi. Cửa nhà vừa bị đá bay, Lâm Tiêu liền xông vào trước, đồng thời đốt nến trắng trên bàn thờ lên.
Thế nhưng nói đến cũng lạ, trong nhà này cũng không có thứ gì quỷ quái, chỉ là một căn nhà cũ bình thường. Chỉ là không có ai đây trong thời gian dài nên có thể ngửi được mùi mốc của gỗ trong không khí.
Chúng tôi lại tìm kiếm trên lầu hai và nhà bếp, vẫn không tìm ra được gì! Không ngừng tìm kiếm trong mấy căn nhà khác, tất cả đều có cấu trúc giống nhau, chẳng phát hiện ra điều gì.
Lâm Tiêu bảo chúng tôi dừng lại, hỏi: "Lúc nãy khi nến trắng bị thổi tắt, các cậu có ngửi được mùi gì không?"
"Mùi máu tanh!" Lâm Tiêu vừa hỏi, lập tức có đệ tử trả lời: "Tôi nhớ rất rõ, cây nến trắng đó bị một luồng gió tà thổi tắt. Mà mùi máu tanh gay mũi kia cũng thổi đến cùng với gió tà!"
"Không sai! Mùi máu tanh đó rất tươi, giống như là máu tươi vừa chảy ra khỏi cơ thể vậy!" Một đệ tử khác cũng tiếp lời bổ sung.
Tôi không rõ ý đồ của Lâm Tiêu, chỉ thấy ông ta cười cười, nói: "Các cậu nhìn đi, cửa sổ trong phòng này còn khóa lại, tất cả đều được khóa kỹ. Nói cách khác, cơn gió tà kia thổi đến từ bên ngoài. Mà mùi máu tanh kia cũng thổi đến từ bên ngoài!"
Đây mới là trọng điểm mà Lâm Tiêu muốn nói đến. Ông ta vừa nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều hiểu ra, không kìm lòng được mà nhìn về phía tòa tháp ở chính giữa.
"Lâm sư huynh, ý của anh là mùi máu tanh và cơn gió tà kia được thổi đến từ tòa tháp đó?" Một đệ tử trong đó phản ứng nhanh, lập tức hiểu rõ ý trong lời của Lâm Tiêu.
"Ừ!" Lâm Tiêu gật đầu, nói: "Đây là thôn quỷ, sẽ không có gió tà thổi tới. Mà lúc nãy các cậu đều cảm nhận được cơn gió tà kia, cũng ngửi thấy được mùi máu tanh. Vậy hiển nhiên chỉ có tòa tháp kia mới có thể thổi gió tà vào trong phòng! Nói cách khác, chủ nhân của thôn quỷ này sẽ ở trong tòa tháp đó!"
"Chủ nhân của thôn quỷ?" Lời này quả thật đã khiến tôi hồ đồ. Trong nhận thức và những điều được nghe nói đến của tôi thì thôn quỷ không có chủ nhân, mà là sau khi người sống trong cả làng đều chết, oán khí sâu nặng, không muốn rời khỏi nhà mình nên sẽ hình thành một loại hiện tượng siêu tự nhiên.
Những oan hồn kia không thể rời khỏi thôn quỷ, sẽ cùng xuất hiện và biến mất với thôn quỷ. Sau đó chúng sẽ xuất hiện rồi lại biến mất, cứ lặp đi lặp lại như vậy một cách vô hạn! Nhưng chỉ cần là người tiến vào thôn quỷ, không thể ra khỏi nơi đây trước khi gà gáy thì sẽ mãi mãi ở lại trong thôn quỷ này.
Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất. Hơn nữa tôi cũng không biết bây giờ là mấy giờ. Tôi muốn hỏi Lâm Tiêu nhưng lại không thể lên tiếng. Bây giờ chỉ có mấy người, một khi tôi mở miệng thì nhất định sẽ bị bọn họ nhận ra!
Có điều may mắn là có người hỏi ra giúp tôi rồi: "Lâm sư huynh, anh nói thôn quỷ này có chủ nhân? Chuyện này là sao chứ? Tôi nhớ sư phụ đã nói, thôn quỷ là hiện tượng siêu tự nhiên. Chỉ cần vào nhầm thì gần như rất ít người có thể sống sót bước ra!"
"Sư phụ cậu nói không sai, nhưng cái thôn quỷ này không giống như vậy!" Lâm Tiêu lắc đầu, giải thích: "Trước khi đến đây, tôi đã từng hỏi bà ba Hoàng, bà ta nói nhóm người thứ nhất đã vào trong đây được một ngày một đêm. Ngươi nói cũng không sai, nếu gặp phải thôn quỷ thật sự thì sau khi gà gáy sẽ không ra được nữa. Nhưng bọn họ không biến mất thì chứng đó đây không phải là thôn quỷ thật! Bóng quỷ và âm binh mà chúng ta gặp trước đó ở ngoài..."
Lúc nói đến đây, sắc mặt của Lâm Tiêu trở nên nghiêm nghị. Tuy rằng không nhìn ra nhưng trong lòng tôi cũng đoán được một chút. Thứ lần này chúng tôi gặp phải e rằng còn khó đối phó hơn thôn quỷ nữa!
Mà Lâm Tiêu đột nhiên dừng lại như thế cũng khiến mấy đệ tử kia sợ đến mức không dám thở mạnh, nhao nhao nhìn Lâm Tiêu, không nói một lời! Hiện tại bọn họ đều không có chủ kiến, Lâm Tiêu chính là hi vọng của tất cả mọi người.
Lâm Tiêu thầm thở dài một hơi, cất tiếng: "Nói thật tôi cũng không rõ thứ này rốt cuộc là thứ gì? Tôi chỉ biết một điều, thứ này chắc chắn đến từ cõi âm, tuyệt đối không phải là đồ trên dương gian. Với bản lĩnh cao cường của Lý Tiêu Vũ, cô ta có thể sử dụng vật như vậy để bảo vệ phái Luyện Đan cũng không khó! Thật ra chúng ta cũng nghĩ thông được mà, phái Luyện Đan cấu kết với Âm Dương đạo, dẫn đến Đạo môn cô lập cô ta. Cô ta không thể mượn dùng sức mạnh dương gian, vậy thì chỉ có mượn dùng sức mạnh cõi âm!"
Tôi tán thành quan điểm của Lâm Tiêu, trước đó lúc gặp âm binh ở dưới cầu đá, tôi đã chú ý đến điều này! Người bình thường chẳng thể mượn được âm binh, trừ phi là có người ở Địa phủ giúp cô ta.
Nếu không, tự ý mượn dùng âm binh thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng.
Thế nhưng điều kỳ lạ là rốt cuộc chủ nhân của thôn quỷ này ở đâu? Không có linh hồn, chỉ là một toà thành quỷ trống rỗng mà thôi.
Dựa theo biện pháp của Lâm Tiêu, mục tiêu chủ yếu của chúng tôi vẫn là tòa tháp ba tầng ở chính giữa. Sau khi thương lượng xong xuôi, chúng tôi lại đi thăm dò tình hình trong tòa tháp kia.
Tiến vào tầng thứ nhất của tòa tháp, vẫn trống rỗng, không có gì cả. Đợi đến khi tiến vào tầng thứ hai, ngoại trừ không gian ở phía trên nhỏ hơn một chút thì vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Nhưng khi chúng tôi đi lên tầng thứ ba, Lâm Tiêu đang đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại, nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận một chút, trên đất rất ẩm ướt, coi chừng bị trơn!"
Ông ta vừa nhắc nhở liền có đệ tử hạ cây nến trắng trong tay xuống, rọi sáng tình hình ngay cầu thang. Vừa chiếu liền thấy được cầu thang này ướt nhẹp và dinh dính, có màu trắng vẩn đục chứ không phải là màu máu.
Lúc đạp lên đó còn thấy hơi dính.
Chúng tôi đều không nhìn ra được cái gì, Lâm Tiêu tiếp tục đi về phía trên. Thế nhưng vừa đi đến cửa cầu thang, ông ta lập tức sững sờ ở tại chỗ. Tôi đứng phia sau cùng nên không thấy tình hình phía trên.
Nhưng tôi thấy được vẻ mặt của Lâm Tiêu vô cùng khiếp sợ...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận