Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 749: Đấu pháp đè nghiến

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Nếu như đây là pháp thuật mạnh nhất của Âm Dương đạo thì đúng là tôi đã hơi đánh giá cao họ rồi thì phải. Đối với Đạo giáo Trung Hoa mà nói, tuy hiện giờ Lâm Tiêu đang sử dụng bùa chú mời thần, nhưng vẫn chưa phải là pháp thuật lợi hại nhất, kinh khủng nhất.
Nếu bàn về sự bác đại tinh thâm của pháp thuật thì chắc chắn Âm Dương đạo sẽ thua về khoản này, hay nói cách khác, họ còn không bằng Vu giáo ở Đông Nam Á. Vu thuật của Đông Nam Á quỷ quái, khủng bố lại biến hóa khôn lường, cho dù dùng đạo thuật để đối phó thì cũng rất phiền phức.
Nhưng điều này cũng chứng minh cho câu chuyện trước đây mà Trình Tùng và Lâm Tiêu kể, rằng những pháp thuật mà Âm Dương đạo học được đều là do Từ Phúc vân du sang phía Đông truyền thừa lại. Cho nên chuyện đấu pháp Trung - Nhật, tôi tự tin rằng Đạo giáo Trung Hoa sẽ tất thắng.
Cùng với tiếng hét "Aaaaaa" sôi trào của nhân mã hai bên, thức thần mà Âm Dương sư triệu hoán và thiên binh thiên tướng mà đệ tử Đạo giáo gọi ra tức thì đều xông về phía đối phương. Đội ngũ hai bên xông lên chém giết nhau ở ngay giữa cầu thang bằng băng, tuy không có thực thể nhưng vẫn có thể nghe được tiếng binh khí va vào nhau.
Nói là thức thần, thật ra chỉ là vật quỷ tà mà thôi, nào phải đối thủ của thiên binh thiên tướng. Chưa qua được vài chiêu mà thức thần do Âm Dương sư gọi ra đã rơi vào thế hạ phong.
Những thức thần ngay sau khi bị thiên binh thiên tướng đánh bại đã tan biến thành mây khói. Nhưng số lượng của họ cũng không ít, muốn giải quyết gọn ghẽ cho xong cũng phải tốn kha khá thời gian. Mà thiên binh thiên tướng do đệ tử Đạo giáo triệu hoán ra cũng bị tổn thất ít nhiều.
Nhưng nhìn chung thì vẫn là chúng tôi trên cơ. Chỉ cần toàn bộ thức thần biến mất thì họ sẽ bị phản phệ, đến lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng tôi xông lên.
Mạnh Doanh và A Cẩu ở bên cạnh tôi vì quá sốt ruột mà đã rút luôn cả vũ khí ra chờ đấu pháp kết thúc. Mạnh Doanh phẫn hận trừng Thạch Minh Thánh Hàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn tự tay lấy đầu cô, để báo thù rửa hận cho Tiểu Thiết!"
Thân thể của tôi từ từ hồi phục được kha khá, bản thân tôi cũng đang chờ họ đấu pháp xong. Thế nhưng đúng vào lúc này, tôi phát hiện Thạch Minh Thánh Hàm đã lại biến mất một lần nữa. Tôi vội nhìn lên cổng cung Ngọc Hư, bên đó đột nhiên vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
Thạch Minh Thánh Hàm không ngốc, cô ta biết bây giờ mình không còn nhiều thời gian, chỉ có thể mau chóng mở cổng cung Ngọc Hư, tìm vị trí long mạch. Nhiệm vụ của cô ta chính là chặt đứt long mạch Trung Hoa, e là cho dù cô ta có phải hi sinh tính mạng của mình cũng sẽ không chối từ.
Giờ hai quân đang giao chiến, tôi không thể nào vượt qua để ngăn cản Thạch Minh Thánh Hàm, chỉ có thể chờ đấu pháp kết thúc.
Mà đúng lúc này, Y Y bỗng kéo tay tôi một cái. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Y Y chỉ về một pho tượng ở bên cạnh, nói: "Anh Cửu, sao em có cảm giác pho tượng này giống anh Vương Lỗi thế nhỉ?"
Nghe thấy Y Y nhắc đến tên Vương Lỗi, tôi cũng thầm giật nảy mình, bèn định thần nhìn kỹ lại. Quả thật pho tượng đó rất giống Vương Lỗi, mà hai hàng tượng xung quanh đây đều là tượng người, lại còn xếp xen kẽ với nhau. Tôi nhận ra được một vài pho tượng, đó là các cao nhân từng được đứng hàng tiên ban trước đây.
Lúc trước tôi còn từng nghĩ, lẽ nào các vị cao nhân đứng hàng tiên ban thời cổ đại đều phi thăng thành tiên ở cung Ngọc Hư hết ư? Những pho tượng này chính là tượng trưng cho việc họ đứng hàng tiên ban đấy thôi.
Tôi không lên tiếng, một mực quan sát cẩn thận, càng xem càng cảm thấy hốt hoảng. Bởi vì pho tượng này chính là Vương Lỗi! Tôi làm sao quên được dáng vẻ của anh ta, chỉ có điều khác ở chỗ tóc ở pho tượng kia là màu trắng, khác hoàn toàn với mái tóc đen như mực của Vương Lỗi, nên lúc ấy tôi mới không liên tưởng pho tượng với anh ta.
Sau khi xác định pho tượng kia chính là Vương Lỗi, tôi kinh hoàng thốt lên: "Pho tượng kia quả đúng là Lỗi gia, chẳng lẽ anh ta đã đứng vào hàng tiên ban rồi ư? Hay là cung Ngọc Hư này chính là nhà của anh ta?"
Sở dĩ tôi dám suy đoán như vậy là bởi vì trước đây Vương Lỗi từng nói cho tôi biết bí mật nằm sau tín vật chưởng môn của ba đại giáo phái chính là nhà của anh ta. Mà bí mật đó lại chính là cung Ngọc Hư.
Vậy thì xem ra cung Ngọc Hư này rất có khả năng chính là nhà của Vương Lỗi, hay nói cách khác, anh ta bấy lâu nay vẫn sống một mình cô độc ở trong cung Ngọc Hư này.
Chỉ có điều tôi nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao anh ta phải rời cung Ngọc Hư để đi tìm tôi và Tử Long? Anh ta còn gánh vác bí mật như thế nào nữa? Rốt cuộc thân phận của anh ta là gì?
Mặc dù hiện giờ tôi chưa nghĩ ra, nhưng tôi cảm giác đây mới là lúc tôi đến gần với anh ta nhất. Tôi tin rằng chỉ cần Vương Lỗi đến, thì chắc chắn tôi sẽ biết được tất cả những gì liên quan đến anh ta.
Lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, Y Y bỗng gọi tôi: "Anh Cửu, anh xem này, đám Lâm đại ca sắp thắng rồi!"
Tôi hồi hồn lại, lập tức đưa mắt về nơi họ đang đấu pháp. Đúng như dự đoán, thức thần mà Âm Dương sư triệu hoán ra ngày càng ít, giờ họ đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Trông thấy cảnh này, bản thân tôi cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Âm Dương sư thất bại chỉ là vấn đề thời gian, chúng tôi cũng đang chờ đấu pháp kết thúc, tiến hành cuộc quyết chiến sinh tử cuối cùng.
Các thức thần mà Âm Dương sư triệu hóa ra, sau khi cầm cự được một khắc cuối cùng thì chỉ còn sót lại một bộ phận nhỏ, nhưng rồi cũng bị thiên binh thiên tướng đánh tan.
Thức thần vừa bị đánh tan, trận pháp đã bị phá vỡ ngay lập tức. Tất cả Âm Dương sư đều bị phản phệ, miệng phun ra máu tươi. Còn Lâm Tiêu thì đứng phắt dậy, hô lớn: "Các anh em, theo tôi xông lên giết chết đám trộm cắp xâm lược này!"
Dứt lời, Lâm Tiêu vung thẳng kiếm lên trời, các đệ tử phía sau cũng kích động hô to, ùn ùn rút kiếm xông lên. Nhưng họ vừa mới xông lên cầu thang bằng băng thì sứ giả Ngũ Hành bỗng vọt lên, tay kết thủ ấn, trên bậc thang bằng băng tức thì mọc ra vô số dây leo, quấn chặt lấy mấy đệ tử đi đầu.
Mấy đệ tử đó còn chưa phản ứng lại thì dưới mặt đất lại đột nhiên nhô lên vô số gai băng sắc bén, xuyên thẳng qua thân thể họ. Họ đến cả một tiếng kêu gào đau đớn còn chưa kịp thốt ra đã ngay lập tức mất mạng.
Tôi hiểu rõ, nếu như sứ giả Ngũ Hành ra tay, người của tôi nhất định sẽ tổn thất nhiều, nhưng Lâm Tiêu vẫn còn đang dẫn đội xông về phía trước chém giết. Đây là khí thế chiến đấu, mà khí thế thì tuyệt đối không thể yếu được!
Nhận ra được điều này, tôi bèn để Y Y đợi ở dưới, còn mình thì nhanh chóng xông lên phía trước đội ngũ. Trong lúc chạy lên cầu thang bằng băng, trong đầu tôi cũng nhẩm đếm số bậc, vừa vặn đủ chín chín tám mươi mốt bước.
Cửu cửu quy nhất, chính là thang trời thành tiên của Đạo giáo. Vậy thì xem ra, cung Ngọc Hư này chính là con đường nhất định phải đi qua để đến với tiên ban, hay nói cách khác chính là người muốn đứng vào hàng tiên ban thì nhất định phải đến cung Ngọc Hư để đăng tiên.
Ngay khi ý nghĩ ngắn ngủi đó lóe lên trong đầu, tôi đã xông đến đầu cầu thang bằng băng. Sứ giả Ngũ Hành lập tức chặn tôi lại, tôi cười lạnh, đoạn bảo: "Đối thủ của các người là tôi, tôi ngược lại muốn xem xem lần này các vị có thể đánh thắng được tôi không?"
"Hừ!" Sứ giả hệ Kim khinh thường hừ lạnh một tiếng, cất giọng giễu cợt: "Bại tướng dưới tay mà cũng dám nói khoác không biết ngượng! Được, chúng ta sẽ tác thành cho cậu, giết cậu trước, rồi đi giải quyết hết đám hề nhãi nhép kia của cậu!"
Tôi đã có dự định sẵn trong đầu, chỉ cần tôi có thể chặn sứ giả Ngũ Hành lại thì đám Lâm Tiêu có thể xông lên, mà vừa khéo tôi cũng có thể giết năm tên sứ giả Ngũ Hành này.
"Muốn giết tôi thì phải xem các người có bản lĩnh hay không đã!" Dứt lời, tôi đề khí nhảy bật lên, bay qua đỉnh đầu Âm Dương sư.
Tôi không dừng lại mà chạy thẳng một mạch về phía bên trái của cung Ngọc Hư, sứ giả Ngũ Hành bèn ngay lập tức đuổi theo.
Tôi chạy đến chỗ cuối cùng của bên trái cung Ngọc Hư rồi mới ngừng lại. Tôi cúi đầu nhìn xuống, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng. Mà cung Ngọc Hư này được xây dựng trên vách đá cheo leo của hốc Côn Lôn. Kiệt tác tuyệt vời hoàn mỹ như vậy, chắc chắn không phải do người phàm làm ra!
Trong khi tôi dẫn dụ sứ giả Ngũ Hành đến đây, những Âm Dương sư sau khi gặp phản phệ cũng đã lấy vũ khí ra, xông xuống phía dưới cầu thang băng. Mà đang ở vị trí chính giữa cầu thang lại là đám Lâm Tiêu đang chém giết để xông lên. Số lượng người hai bên đều không khác nhau là mấy, chỉ có điều bên phía chúng tôi khí thế hừng hực, rõ ràng đang chiếm ưu thế. Tuy nhiên, như vậy cũng chẳng thể ngăn được một cuộc ác chiến máu chảy thành sông.
Tôi thuận đà liếc mắt nhìn vị trí cổng cung Ngọc Hư, chỉ thấy Thạch Minh Thánh Hàm đang đứng trước cổng cung Ngọc Hư, nhìn hoa văn trên cổng vô cùng chăm chú, hiển nhiên là đang suy nghĩ cách để mở cổng cung ra.
Trong tay cô ta còn đang giữ tín vật chưởng môn của ba đại giáo phái. Giờ tôi không thể nào đi ngăn cản cô ta, chỉ có thể giải quyết sứ giả Ngũ Hành trước mặt mới có cơ hội đi đối phó cô ta.
Sứ giả Ngũ Hành bao vây lấy tôi ở bên mép vách núi, tôi cười khinh khỉnh: "Trước khi ra tay, tôi muốn hỏi các người một chuyện."
"Nói đi!" Sứ giả hệ kim bực bội hỏi.
"Tôi nhớ lão quỷ đầu và Đông Tử vẫn còn ở trong tay các ngươi. Nhưng nay lại không nhìn thấy họ, các người mau nói tôi biết, có phải các người đã giết họ rồi không?" Càng nói ngữ điệu của tôi càng tăng thêm, đến sau cùng còn quát hẳn ra.
Sứ giả hệ Kim định mở miệng nhưng lại bị sứ giả hệ Mộc ngăn lại, hắn đáp: "Lý Sơ Cửu, bọn ta không có giết họ! Trước khi bọn ta tới, thần nữ đã thả họ đi, bởi vì thần nữ biết cô ta không thể dùng họ để uy hiếp cậu. Dù sao thì cậu cũng đã từng vì Đạo môn mà có thể hi sinh cả vợ của mình. Mà thần nữ cũng không giết họ, là bởi vì nể mặt cậu và Vương Lỗi!"
"Được lắm!" Nghe thấy đáp án như vậy, tôi mừng thầm gật đầu, rồi lại lạnh lùng nói: "Nể mặt các vị không giết họ, vậy hôm nay tôi cũng sẽ cho các vị một cái chết tôn nghiêm, coi như là để báo thù cho Bách Hiểu Sinh!"
Sứ giả hệ Kim nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, đoạn ngoắc tay về phía tôi ra vẻ khiêu khích: "Lý Sơ Cửu, đến đây! Ta muốn cho cậu biết, khi không có một ai giúp cậu, cậu chính là một thằng giẻ rách!"

Bình Luận

0 Thảo luận