Giọng nói này truyền đến từ bốn phương tám hướng chứ không phải truyền đến từ một hướng nhất định nào đó, thế nên khiến người ta không thể nào phán đoán được vị trí chính xác.
Nhưng người có được đạo hạnh như vậy, chứng minh đó phải là một cao nhân, có thể sử dụng đạo thuật để khuếch tán tiếng nói của mình. Thế nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói này, càng không có chút ấn tượng nào trong đầu cả!
Nghe độ trầm và vang của giọng nói, người này ít nhất cũng phải trong độ tuổi trung niên từ bốn mươi trở lên. Mà giọng nói này cũng đã thu hút sự chú ý của đám đệ tử Vu giáo. Bọn chúng lập tức dẫn người đi lùng sục xung quanh để tìm cho ra chủ nhân của giọng nói vừa rồi!
Nhưng giọng nói đó đã biến mất hoàn toàn, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Tôi lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn Cà Lăm. Anh ấy còn đang đánh với Quỷ Vương, kéo dài thời gian cho chúng tôi. Chỉ với sức mạnh của cánh tay Kỳ Lân mà anh ấy có thể đấu với hai cái xác vạm vỡ kia.
Tôi ngẫm lại lời người kia vừa nói. Quỷ Vương lợi hại như vậy, không phải là vì trùng thuật của bọn họ, cũng chẳng phải là vì thuật nuôi quỷ hay thuật khống thi.
Những thủ đoạn này của bọn chúng chẳng đáng là gì so với người Miêu Cương. Điểm lợi hại thật sự của Quỷ Vương là có thể mượn tà khí và âm khí của Quỷ Hồn để hình thành đòn công kích.
Từ lúc nhỏ, người của Vu giáo đã tu luyện tà thuật, cung phụng Tà Thần, suốt ngày tiếp xúc với thi thể và âm hồn, đương nhiên sẽ không thiếu âm khí và tà khí.
Thế nhưng chúng tôi không giống bọn họ, đạo thuật mà chúng tôi học khá là truyền thống, dùng bùa và chú pháp, kết hợp với pháp khí để đối phó tà vật hoặc trừ quỷ. Thế nhưng muốn đối phó với con người thì thật sự không ăn thua, hoàn toàn không gây ra được tổn thương thực chất.
Thực ra, hướng tư duy của chúng tôi đã sai. Chúng tôi vẫn luôn bị đạo thuật truyền thống của Đạo môn ràng buộc, tư duy cũng bị hạn chế. Người đã giúp chúng tôi lúc nãy cũng không hề nói thẳng mà chỉ muốn chỉ lối cho chúng tôi tự mày mò.
Chỉ thoáng chốc, tôi đã rơi vào trạng thái nhập định minh tưởng.
Tôi có thể cảm nhận được xung quanh mình rất yên tĩnh, không có bất kỳ sự quấy nhiễu nào, giống như tôi đang lơ lửng giữa chín tầng mây, chỉ còn một mình tôi giữa tầng mây mù mịt.
Xung quanh tôi toàn là thứ khí mà chúng tôi thường hít thở khi tu luyện, tĩnh tọa, đó chính là dương khí, chỉ đến lúc ích cốc thì chúng tôi mới có thể cảm nhận được rõ hơi thở của chính mình như kiểu này.
Không khí trong đất trời này, chủ yếu là khí âm và khí dương trong trạng thái cân bằng với nhau. Tà vật là âm, chúng tôi là dương. Bọn họ có thể mượn dùng âm khí để phát ra công kích mạnh mẽ, vậy tại sao chúng tôi không thể dùng dương khí mình tu luyện để phát ra đòn công kích?
Vèo.
Ngộ ra điểm này, tôi lập tức mở mắt. Tôi nhìn về phía Tử Long, đúng vào lúc này, anh ấy cũng đột nhiên mở mắt ra, trên trán anh ấy toàn là những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói cho anh ấy biết tin tức tốt này, Tử Long đã cười sang sảng, nói: "Sơ Cửu, hình như trước kia chúng ta học đạo thuật sai rồi! Không đúng, cũng không phải là sai, là tư duy của chúng ta bị hạn chế vì truyền thống! Lời nói của người giúp chúng ta vừa nãy đã khiến anh ngộ ra một đạo lý! Mọi sự thay đổi không rời khỏi đạo, đạo sinh nhất, nhất quy cửu cửu, cửu quy tiết sổ... Ngày nào chúng ta cũng nhắc đến đạo nghĩa nhưng lại không biết đến cái gọi là biến báo? Ha ha..."
Tử Long nói xong, không khỏi nở nụ cười tự giễu. Tôi thấy được sự thay đổi lần này và khí thế toát ra trên người anh ấy, trong lòng vui vẻ không thôi, anh ấy cũng giống tôi, đã ngộ được ra! Lúc này, tôi mới chợt nhớ đến câu nói trước kia Vương Lỗi đã nói mới mình, kỳ ngộ và cơ hội thường xuất hiện vào thời khắc sống còn!
Mà vào thời khắc sống còn của mình, chúng tôi đã được một vị cao nhân chỉ cho con đường sáng. Chỉ có điều... người đó là ai?
"Tôi... Mẹ nó, là... Muay.... Muay Thái." Tôi còn đang nhớ lại giọng nói ban nãy, bên kia Cà Lăm đột nhiên chửi thề một câu.
Tôi vội nhìn sang phía Cà Lăm thì thấy anh ấy bị một cái xác đá bay ngược ra sau vài mét. Thân thể to con, thấp bé của anh ấy lộn đến mấy vòng trên mặt đất, sau đó anh ấy mới đứng dậy được.
Tôi lại nhìn sang hai cái xác mà không khỏi giật mình, lúc này bọn họ đang bày ra tư thế chiến đấu tiêu chuẩn của Muay Thái.
Một chân đạp trên mặt đất, chân còn lại thì gập lại, đùi song song với mặt đất, mũi chân hướng xuống dưới, hai tay giơ trước mặt, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cà Lăm đang đứng dậy.
"Không biết hai cái xác sống này đã chết bao lâu rồi, nhưng không ngờ chân tay của bọn họ vẫn còn linh hoạt được như vậy, khớp xương vẫn chưa cứng lại nữa. Điểm này thật sự rất đáng sợ!" Tôi không nhịn được mà cảm thán.
Bởi vì muốn làm thi thể không thối rữa có rất nhiều cách, thế nhưng muốn làm cho các khớp xương không bị cứng lại thì rất khó!
"Không sai!" Mạnh Doanh gật đầu, nói: "Trên phương diện nghiên cứu thi thể và âm hồn, người của Vu giáo tuyệt đối biến thái hơn chúng ta nhiều. Thế nhưng tà thuật của bọn họ phải thông qua con rối vải và Tà Thần mới có thể sử dụng. Muốn phá vỡ những tà thuật này cũng như cái lồng chắn xung quanh chúng ta thì chỉ có cách giết Quỷ Vương thôi!"
Tôi gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía cuộc chiến của Cà Lăm. Lúc nãy ba người chúng tôi bị Vu Thuật của bọn họ đánh trúng, trên người gần như không có chỗ nào là lành lặn, chỉ đang cố gắng nhẫn nhịn, không để mình ngã xuống thôi.
Cà Lăm đã kéo dài khá nhiều thời gian cho chúng tôi. Trong khoảng thời gian điều tức này, chúng tôi cũng chỉ mới khôi phục được một chút mà thôi.
Tôi có thể thấy được, lúc này thể lực của Cà Lăm đã giảm sút rất nhiều, hình xăm Kỳ Lân trên cánh tay anh ấy đã mờ dần, giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào vậy.
Nhưng trái lại, hai cái xác sống kia càng lúc càng tấn công mạnh hơn. Đòn công kích chủ yếu của Muay Thái là lên đầu gối, đá trụ, húc cùi trỏ, các đòn đánh vô cùng mạnh mẽ.
Điểm chết người là xác sống không hề biết mệt, cũng không cảm nhận được đau đớn. Tôi quay sang quan sát pháp đàn trước mặt Quỷ Vương, bây giờ lão đang điều khiển hai con rối vải, thông qua con rối vải để điều khiển hai cái xác sống.
Lúc nhìn thấy trên đầu con rối vải bị cắm kim châm, tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp giải quyết, lập tức hô to với Cà Lăm: "Cà Lăm, kim châm cắm trên đầu hai cái xác, đó là phương pháp phá giải!"
Nào ngờ tôi vừa hô lên như vậy, Cà Lăm bị phân tâm, quay đầu nhìn chúng tôi. Ngay tức thì, anh ấy đã bị một xác sống húc vào bụng rất mạnh bằng đầu gối.
Cà Lăm chửi thề một tiếng, cả người đã bay ngược ra sau. Sau khi ngã xuống đất cái rầm, anh ấy đột nhiên đấm hai tay xuống đất, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, ngay sau đấy, anh ấy lao về phía hai cái xác như khẩu pháo cỡ nhỏ.
Hai cái xác cao hơn anh ấy rất nhiều. Lần này Cà Lăm không đánh trực tiếp với bọn họ nữa mà tung chiêu lăn Địa Long, lăn thẳng qua háng của hai cái xác.
Hai cái xác còn chưa kịp phản ứng lại, Cà Lăm đột nhiên nhảy dựng lên, định rút ngân châm trên huyệt Thái Dương của cái xác trước mặt ra. Thế nhưng anh ấy không đủ nhanh, cái xác đã xoay người lại.
Cà Lăm đành dùng hai tay đấm vào huyệt Thái Dương của cái xác, khiến cây kim đâm thẳng vào trong đầu cái xác. Cái xác lập tức lảo đảo lui về sau vài bước như bị thương nặng, trong mắt nó có máu chảy ra. Sau khi giãy giụa một hồi, cái xác đổ ầm xuống đất, không nhúc nhích gì nữa, có vẻ như nó đã chết thật rồi.
Mà ngay lúc đó, một con rối vải trên pháp đàn của Quỷ Vương cũng ngã xuống. Làn khói đen tan đi, con rối vải kia đã cháy thành tro tàn.
Sau khi đánh trúng được một cái xác sống rồi, Cà Lăm vội vàng lui về phía sau. Thế nhưng nắm đấm của một cái xác khác đã đến nơi, Cà Lăm không còn đường lui lại. Anh ấy lập tức quay người, giơ nắm đấm lên đỡ đòn.
Ầm một tiếng, Cà Lăm lại bị bắn ngược ra ngoài. Sau khi giãy giụa mấy lần trên đất, anh ấy vẫn không đứng dậy nổi, trong miệng không ngừng có máu tươi chảy ra.
"Chết tiệt!" Nhìn thấy Cà Lăm bị đánh ngã, tôi không nhịn được mà chửi thề. Tôi đang định kéo anh ấy về, nào ngờ Diệp Chu Tinh đột nhiên xông ra ngoài: "Tôi đi!"
Tốc độ của Diệp Chu Tinh rất nhanh, bước đi cũng uyển chuyển, chỉ mấy bước đã nhảy đến bên cạnh Cà Lăm, kéo anh ấy lui ngay về phía sau. Mãi đến khi kéo được Cà Lăm đến khoảng cách an toàn, Diệp Chu Tinh mới lại xông lên đánh nhau với cái xác còn lại.
Cô ấy và Diệp Đường đều tấn công theo lối lấy nhu thắng cương. Cho dù cái xác công kích mạnh bạo thế nào cũng bị cô ấy tránh đi một cách nhẹ nhàng.
Đợi khi Diệp Chu Tinh vòng được ra sau cái xác, nhảy lên thật cao rồi đạp xuống lưng nó thì pháp khí trong tay cô ấy cũng đồng thời đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của nó, khiến cây kim châm đâm sâu vào đầu nó.
Cái xác lảo đảo bước ra trước vài bước rồi mới nặng nề ngã xuống đất. Cùng lúc đó, con rối vải còn lại trên pháp đàn của Quỷ Vương cũng bị đốt thành tro tàn.
Thuật khống thi của lão đã bị phá!
Nhưng điều này cũng đã hoàn toàn chọc giận lão. Lão đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn chúng tôi rồi gào thét: "Ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi phải chết cùng!"
Nói xong, lão lại ngồi xuống thi pháp. Mà lúc này, Diệp Chu Tinh đã kéo Cà Lăm chạy về. Sắc mặt của Cà Lăm trắng như tờ giấy, trên tay toàn là máu tươi, vẻ mặt trông cũng vô cùng suy yếu.
Tôi còn chưa hiểu vì sao anh ấy biến thành như vậy, Cà Lăm đã cười khổ lắc đầu với chúng tôi, nói: "Tôi... tàn... tàn phế rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận