Vẻ mặt khiếp sợ của Vương Lỗi khiến tôi giật cả mình, bởi vì trong trí nhớ của tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng trông thấy anh ta sợ hãi đến mức ấy. Cho dù phải đối mặt với kẻ địch mạnh cỡ nào, anh ta đều cười rất vui vẻ, cho dù thua cũng sẽ ung dung đối mặt.
Thế nhưng Vương Lỗi của bây giờ lại quá khác thường, nhất là ánh mắt sững sờ đang nhìn về phía tôi như thể tôi là quái vật vậy.
Tôi thấy vẻ mặt của anh ta quá khác lạ bèn vội vàng hỏi: "Lỗi gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe thấy tiếng tôi gọi, Vương Lỗi mới lắc mạnh đầu, lấy lại được tinh thần, nhưng sau đó anh ta đột nhiên cười phá lên, đồng thời lẩm bẩm: "Không ngờ cậu lại không phải người được bánh xe vận mệnh lựa chọn! Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ bánh xe vận mệnh bị sai thật ư?"
Tôi không hiểu được suy nghĩ trong đầu Vương Lỗi lúc này, thâm tâm lại càng khó chịu, sao anh ta lại có phản ứng mạnh như thế? Cho dù tôi không phải là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn thì anh ta cũng có thể đi tìm người được bánh xe vận mệnh lựa chọn một lần nữa. Còn mối quan hệ của chúng tôi thì vẫn là anh em sống chết có nhau cơ mà.
Tôi bắt đầu nóng ruột, lớn giọng bảo: "Lỗi gia, mặc dù tôi không phải người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến chúng sinh tam giới, tôi nhất định sẽ đứng ra. Hơn nữa, nếu như không phải do lúc đó bánh xe vận mệnh bị sai thì chúng ta cũng đâu thể quen biết nhau?"
"Anh Cửu, không phải ý đó!" Vương Lỗi cắn răng giải thích: "Tôi không phải vì lý do đó, cậu không biết được mối quan hệ rắc rối bên trong chuyện này đâu! Tôi là người bảo vệ bánh xe vận mệnh, ngay cả bánh xe vận mệnh cũng không biết vận mệnh của tôi. Tôi cũng không biết tại sao cậu không xuất hiện trong bánh xe vận mệnh, nhưng khi tôi đến gần cậu là vô hình trung đã thay đổi vận mệnh của cậu. Hay nói cách khác, sau này cậu chắc chắn không thể thoát khỏi kiếp nạn tam giới này!"
Tôi dở khóc dở cười: "Lỗi gia, ban nãy tôi đã nói rồi, cho dù tôi không phải người được bánh xe vận mệnh lựa chọn thì chỉ cần Ma Vương xuất hiện, tôi nhất định sẽ dẫn theo đệ tử Đạo giáo dốc sức ứng phó! Hơn nữa, lúc trước anh cũng từng nói rằng trông thấy tôi và Tử Long bên trong bánh xe vận mệnh. Nói không chừng Tử Long mới là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, hay là để giờ tôi ra ngoài cõng anh ấy vào nhé?"
"Không được!" Vương Lỗi lắc đầu, nói: "Trong cơ thể Tử Long có sức mạnh của Ma Vương, một khi bị ánh sáng của bánh xe vận mệnh soi chiếu, cơ thể cậu ta sẽ biến thành một vũng máu! Cậu nói cũng có khả năng đấy, có lẽ Tử Long mới là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Hiện tại, chuyện của Âm Dương đạo đã giải quyết xong, chúng ta lập tức đi tìm ao máu Hồng Liên ở cuối sông Minh Hà! Áo cà sa của Bồ Tát Địa Tạng Vương tuy có thể tạm thời ngăn chặn tà tính trong cơ thể Tử Long, nhưng đó không phải kế lâu dài. Chỉ có ao máu Hồng Liên mới có thể rửa sạch tà tính trong cơ thể Tử Long, đến lúc đó tôi mới có thể biết được cậu ta rốt cuộc có phải người được bánh xe vận mệnh lựa chọn hay không."
Tôi cũng có dự định giống như Vương Lỗi, hiện giờ chuyện của Âm Dương đạo đã được giải quyết, họa ngoại xâm đã kết thúc, bây giờ kẻ địch lớn nhất của chúng tôi chính là kẻ áo đen kia, và sức mạnh tà ác bên trong cơ thể Tử Long!
Hiện giờ anh ấy đã bị sức mạnh tà ác ấy khống chế hoàn toàn, cách duy nhất là đi tìm ao máu Hồng Liên. Nếu không, đến khi áo cà sa mất đi tác dụng, anh ấy sẽ mở phong ấn địa ngục Cửu U và thả Minh Vương ra.
Đến lúc đó, thứ chúng tôi phải đối mặt sẽ không chỉ có mình kẻ áo đen kia mà còn có cả Minh Vương nữa. So ra thì Minh Vương còn khó đối phó hơn nhiều, bởi vì hắn là Minh Vương của địa ngục Cửu U, tất cả ác quỷ yêu ma giam giữ bên trong đều nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Chẳng may thế lực này xuất hiện ở hai giới âm dương, nhất định sẽ gây ra đại loạn!
Suy xét đến những điều này, tôi và Vương Lỗi bèn quyết định đưa Tử Long trở về ngay lập tức. Vương Lỗi kể, lúc anh ta và Tử Long đến đây, Lý Tiêu Vũ đã đi tìm manh mối ở cuối sông Minh Hà.
Khi trước chúng tôi đã biết phía cuối sông Minh Hà rất có thể sẽ nằm ở vị trí phía Đông, mà Bồ Tát Địa Tạng Vương cũng đã nói cho tôi biết một ít manh mối, rằng đến thời điểm nhật nguyệt cùng chiếu sáng, đất trời cùng nối liền lại với nhau sẽ có thể tìm được dòng sông Minh Hà nối thẳng đất trời.
Hiện giờ tôi chỉ hi vọng Lý Tiêu Vũ có thể đem về tin tức tốt cho chúng tôi.
Tôi không dám trì hoãn thêm nữa, sau khi quyết định xong, tôi bèn nhanh chóng đi tìm đám Lâm Tiêu. Bọn họ còn đang chôn thi thể, băng ở nơi này hầu hết đều là lớp đất băng vĩnh cửu nên đào mộ khá khó. Bởi vậy nên bất đắc dĩ đành phải dùng tạm đống tuyết để chôn cất cho họ. Mà không riêng gì những đệ tử Đạo giáo đã chết của chúng tôi, ngay cả Âm Dương sư của Âm Dương đạo cũng được họ đưa đi chôn cất.
Lúc đến đây có khoảng trăm người, nhưng giờ sống sót trở về chỉ còn chừng mười người chúng tôi. Người của Âm Dương đạo đã bị diệt sạch!
Máu tươi trên cầu thang băng đã đông lại, hơn nửa bậc thang trắng tinh đã bị biến thành màu đỏ rực như máu. Trong lúc mọi người chôn xác, Lâm Tiêu cũng đồng thời phụ trách thống kê những đệ tử chết trận.
Chỉ có một số ít đạo sĩ Ma Y mà Trình Tùng đưa đến là sống sót được mấy người. Lâm Tiêu hỏi thăm tên tuổi những vị anh hùng ấy, rồi ghi chép lại thật tỉ mỉ. Theo quy định của tôi, sau này sẽ đặt linh vị của họ ở đại điện miếu Miêu Vương, để người tu đạo đời sau mãi mãi cung phụng.
Tôi muốn để cho họ biết, nền thái bình của Đạo giáo đều là do những huynh đệ này dùng máu tươi đổi lấy, cũng chỉ có như vậy mới có thể khuyến khích được lòng quyết tâm tu đạo của họ.
Lâm Tiêu thấy chúng tôi bước đến, bèn bảo mọi người dừng tay rồi hành lễ. Sau khi tất cả mọi người hành lễ xong, Vương Lỗi mới nói một câu: "Mọi người cũng đừng đau lòng quá, sau khi họ chết có thể được chôn cất ở cung Ngọc Hư này âu cũng là tạo hóa duyên số. Nếu như mệnh họ cứng, có thể chịu được long khí long mạch thì sang kiếp sau chắc chắn sẽ giàu sang phú quý."
Lời Vương Lỗi nói quả thật chính là lời an ủi tốt nhất, nếu như trong số những người đã hi sinh đã để lại dòng dõi thì cũng coi như tích được âm đức và vận may cho đời sau.
Đợi sau khi Vương Lỗi đóng kỹ cổng cung Ngọc Hư, đoàn chúng tôi bắt đầu xuống núi. Bốn người lúc trước dùng thân xác mình để bắc cầu băng cho chúng tôi lúc này đã bị đóng băng lại, dung hợp hoàn toàn với hốc Côn Lôn.
Thân thể của họ sẽ không bị mục nát, cây cầu sẽ vĩnh viễn giữ hình dáng thân mình của họ. Họ đều là những anh hùng vô danh, tôi chỉ mong sao kiếp sau họ có thể đầu thai vào một gia đình thật tốt.
Tất cả chúng tôi đều cúi đầu hành lễ đi qua thân thể họ, đến khi xuống dưới chân núi đã là lúc giữa trưa. Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống nhưng không cảm giác được chút ấm áp nào.
Mọi người đều rất mệt mỏi, nhưng vẫn đi một mạch, chỉ muốn sớm thoát khỏi núi Côn Lôn trời băng đất tuyết này. Nhưng nào ngờ, khi về đến dòng sông Thiên Hà phía sau ngôi chùa cổ, chúng tôi bỗng phát hiện chiếc chuông U Minh ở giữa sông đã biến mất.
Đoàn người đều đứng bên cạnh sông, tìm kiếm bóng dáng chuông U Minh. Thế rồi Lâm Tiêu mở miệng: "Có lẽ chuông U Minh đã bị kẻ áo đen kia mang đi, hòng nhốt chúng ta ở hốc Côn Lôn. Bây giờ không có chuông U Minh, chúng ta phải vượt qua sông Thiên Hà như thế nào? Thế nhưng tôi tin rằng nhất định chúng ta sẽ có cách!"
Điều tôi ưng nhất ở Lâm Tiêu đó chính là dù cho hoàn cảnh khốc liệt thế nào, bất luận những người khác tuyệt vọng ra sao, ông ta cũng sẽ không bị họ ảnh hưởng.
Lâm Tiêu vừa dứt lời thì Đông Tử đứng dậy nói: "Lâm đại ca, thật sự không được thì tôi sẽ cho nổ cả cái dòng Thiên Hà này! Để xem xem nhược thủy kia định dìm chúng ta xuống kiểu gì!"
"Cái tên thô lỗ nhà cậu, còn dám nhắc đến chuyện thuốc nổ à? Có tin Lỗi gia đây ném cậu vào trong đó cho tà linh ăn không?" Vương Lỗi nạt nộ.
Mà Vương Lỗi nhắc đến chuyện này cũng khiến tôi nghĩ lại mà kinh. Hồi đó khi chúng tôi đi tìm thần mộ của Thái Ất chân nhân đã gặp Cửu Đầu Sư ở trong sông. Lúc đó Đông Tử cầm thuốc nổ đi nổ, kết quả bất cẩn vấp ngã một cái, khiến số thuốc nổ kia rơi ngay xuống trước mặt tôi. Nếu như lúc đó không có sứ giả Ngũ Hành ra tay thì e là tôi đã bị nổ chết rồi.
Đông Tử nổi tiếng là kẻ to gan, chưa từng biết sợ ai, nhưng chỉ sợ Vương Lỗi. Đông Tử lúc này nghe thấy Vương Lỗi lên tiếng thì sợ rụt lại không dám nói câu nào, chỉ sờ gáy cười ngô nghê. Hiện giờ tâm trạng Vương Lỗi vẫn còn chưa ổn định lại hoàn toàn, nếu không, với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ phải lôi Đông Tử ra giày vò một trận mới đã.
Dù sao thì đã lâu rồi chưa được gặp Đông Tử, sao có thể từ bỏ được vai tấu hài như vậy chứ?
"Hỏi riêng thiên hà nhược thủy, lông hồng không thể nổi lên! Bất kể là thứ gì cũng chỉ cần chạm nước là chìm ngay tức khắc. Bây giờ nghe mọi người nói như vậy, bỗng dưng ngộ ra chuông U Minh chính là khắc tinh của thiên hà nhược thủy." Lão quỷ cảm khái.
"Lão quỷ, lão sai rồi, chuyện không như lão nghĩ đâu!" Vương Lỗi gạt phắt lời lão quỷ nói, rồi giải thích quan hệ nhân quả thật sự bên trong: "Chuông U Minh không trấn áp nhược thủy, mà là trấn áp tà linh bên trong nhược thủy. Sông Thiên Hà không có tà linh thì cũng sẽ không có nhược thủy. Mà có một phân thân của Ma Vương là được sinh ra dưới đáy sông Thiên Hà. Kẻ áo đen kia là ma, đương nhiên sẽ không dám tiếp cận chuông U Minh. Cho nên, đây chắc chắn là thuật che mắt! Nếu như Lỗi gia đoán không nhầm, thì chuông U Minh đã bị hắn đánh chìm xuống đáy sông rồi!"
Vương Lỗi vừa dứt lời đã ngay lập tức nhảy tùm xuống sông. Cú nhảy ấy không hề bị chìm xuống mà như đang đạp trên đất bằng, vững vàng và thong dong đi đến bờ bên kia.
Thấy Vương Lỗi không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều vui mừng tung hô, lũ lượt nhảy xuống sông Thiên Hà, vững vàng đi sang bờ bên kia. Tôi để Y Y đi theo lão quỷ, còn bản thân mình thì ở lại.
Đợi đến khi mọi người phát hiện ra, Vương Lỗi mới hỏi tôi: "Anh Cửu, chẳng lẽ cậu thích chỗ này à? Nếu như thích thì cậu giúp Lỗi gia tôi bảo vệ hốc Côn Lôn nhé được không? Lỗi gia đây cũng có thời gian để đi tìm chuyển kiếp của cô nàng kia!"
Tôi lắc đầu cười: "Lỗi gia, tôi phải xuống đáy sông Thiên Hà như thế nào?"
Nghe thấy tôi nói vậy, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhưng họ biết tính tôi, biết tôi không phải người lỗ mãng, nên cũng chẳng hỏi nhiều, chờ tôi tự mình nói hết.
Còn tôi, tôi lựa chọn đi xuống đáy sông Thiên Hà là bởi vì trước khi chết, Trình Tùng liên tục lặp đi lặp lại bốn chữ "đáy sông Thiên Hà" với tôi. Lúc đó ông ta đã bị cắt cuống họng, không thể nói chuyện được, chỉ có thể dùng khẩu hình không ngừng mấp máy bốn chữ đó.
Ông ta từng nói, lần này ông ta đến đây là để chứng minh một chuyện, một chuyện lớn liên quan đến chúng sinh tam giới, nhưng cuối cùng ông ta vẫn chưa biết được chân tướng. Ông ta nói cho tôi bốn chữ "đáy sông Thiên Hà" là bởi vì ông ta đến hốc Côn Lôn mới biết bí mật không nằm ở cung Ngọc Hư mà chính là ở đáy sông Thiên Hà.
Cho nên, về công hay về tư, tôi cũng phải đi tìm đáp án giúp ông ta!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận