Diệp Đường là cô gái đầu tiên tôi gặp sau khi xuống núi. Lúc đó tôi suýt bị giết chết, là do cô ta và bác Diệp đã cứu tôi. Vì vậy sao tôi có thể không hiểu rõ cô ta được chứ?
Tư thế bước đi lúc bình thường của cô ta, cách nói năng cử chỉ theo thói quen của cô ta, cả sướng vui đau buồn của cô ta tôi cũng nhớ rất rõ ràng. Chẳng sợ bây giờ chúng tôi như nước với lửa, nhưng có vài thứ không phải một sớm một chiều là có thể quên hết!
Nhất là cô gái chắp tay sau lưng bước đi trước mắt, động tác kia quá giống Diệp Đường, tôi càng nhìn lại thấy càng giống! Tuy rằng lúc này cô ta vẫn đeo mặt nạ âm dương, tôi không thấy được mặt mũi.
Nhưng trong lòng tôi đã khẳng định tám phần, cô ta chính là Diệp Đường! Trước đó lúc ở trong phòng đấu giá, tôi từng quan sát cô ta. Có điều cô ta ngồi ở hàng thứ nhất, chỉ thấy được một bóng lưng, cho nên lúc đó tôi không thể xác định được thân phận của cô ta.
Có điều lần này đúng thật là ông trời cũng chiếu cố tôi, tìm ra mà chẳng phí công sức. Lần này tôi đến đây là vì tìm cô ta. Tìm cô ta có ba mục đích, một là cứu vợ của tôi - Lâm Y Y, hai là thông qua cô ta để đối phó lão tổ Diệp gia.
Mục đích cuối cùng là giết cô ta, báo thù cho những người chết oan ở thôn Tiểu Nghĩa! Chỉ cần vừa nhìn thấy cô ta, trong đầu tôi sẽ nhớ đến chị Tuyết Mai và những người anh em chết thảm của thôn Tiểu Nghĩa.
Bọn họ theo tôi vào sinh ra tử, tôi hại bọn họ phải trốn vào rừng sâu núi thẳm mấy lần. Nếu ngay cả kẻ thù của bọn họ mà tôi cũng không thể giải quyết, thế thì tôi còn mặt mũi nào gặp bọn họ nữa?
Nghĩ đến những điều này, sự phẫn nộ trong lòng tôi chậm rãi toát ra. Tôi siết chặt nắm đấm, cố nén lửa giận trong lòng, không ngừng nhắc nhở chính mình: Nhịn, mình phải nhịn! Bây giờ mình vẫn chưa thể giết cô ta. Đợi giải quyết xong mọi chuyện, mình sẽ đích thân dẫn cô ta đến trước các anh em thôn Tiểu Nghĩa tạ tội!
Tôi hít vào một hơi sâu, lửa giận trong lòng lập tức lắng xuống không ít! Đợi hoàn hồn lại, tôi đã thấy cô ta và chàng trai trẻ tuổi kia lên cùng một chiếc xe tang.
Trên mặt tôi đeo mặt nạ Chung Quỳ, không sợ bị nhận ra nên tôi định ngồi cùng một chiếc xe tang với cô ta. Nhưng nào ngờ tôi còn chưa lên xe thì đã bị người của cô ta ngăn cản: "Cút ngay! Ngồi chiếc xe tang khác đi, chiếc này không phải là chiếc mà mày có thể ngồi!"
Dáng người của người này rất cường tráng, vừa vặn chặn luôn cửa xe. Dáng vẻ hung ác như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nói đến thì quả thật rất giống chó giữ cửa.
Nếu đổi lại là lúc bình thường thì tôi nhất định sẽ dạy cho hắn một trận, để hắn biết kết cục khi không coi ai ra gì, khinh thường người khác.
Nhưng vào lúc mấu chốt thế này, chắc chắn tôi không thể kích động. Bởi vậy tôi chỉ đành căm giận rời khỏi chiếc xe tang này, ngồi vào chiếc xe tang ở phía sau.
Tôi vừa lên xe thì chiếc xe tang của Diệp Đường đã xuất phát. Nhưng chiếc xe tang mà tôi đang ngồi vẫn chẳng có ý định rời đi, hình như còn đang đợi thêm người.
Tôi sốt ruột trong lòng nên đi tìm người lái xe: "Bác tài, còn chưa đi nữa sao? Trời sắp sáng rồi!"
Tài xế lái xe tang này chẳng để ý đến tôi, không thèm ngẩng đầu lên, vẫn từ từ giũa cái móng vừa cắt! Thấy tôi vẫn đứng đó không đi, lúc này ông ta mới quay đầu trừng tôi, mắng: "Sốt ruột quái gì, ngồi đàng hoàng ở đó cho ông đây đi. Ông đây đảm bảo có thể đưa cậu về dương gian là được!"
Lửa giận trong lòng tôi sắp bộc phát, nhưng tôi vẫn cố kìm chế, hỏi: "Bác tài, nhưng chiếc xe tang phía trước cũng chỉ mới có vài người ngồi thôi, tại sao bọn họ có thể đi trước?"
"Tại sao? Ha ha!" Tài xế lái xe tang này cười ha ha, đột nhiên lớn tiếng nói: "Tại sao bọn họ có thể đi trước? Để ông đây nói cho cậu biết, bởi vì bọn họ có tiền, có thế! Ông đây xui xẻo nên gặp phải đám đạo sĩ nghèo nàn các người. Ông đây không đợi thêm vài người thì tiền công tháng này ai cho ông đây đây?"
"Ông nói như vậy có phải là do tôi nể mặt ông quá rồi không?" Tôi nhếch miệng cười xấu xa, không hề tức giận mà trừng trừng nhìn tài xế lái xe tang.
Không biết nụ cười này của tôi khiến người ta sợ hãi hay gì mà lại khiến tài xế lái xe tang này hốt hoảng. Chỉ thấy ông ta run người, sau đó nhanh chóng cứng rắn lại, mặt đỏ tới mang tai mà quát lớn: "Ông đây khuyên cậu thành thật một chút. Đây là chợ quỷ chứ không phải trên dương gian! Nếu không thì ông đây cho cậu ở đây mãi... A! Đau, buông tay ra..."
Lời của tài xế lái xe tang còn chưa nói hết, ông ta đã bị tôi bóp cổ. Tôi đột nhiên dùng sức, khiến đầu ông ta đập vào tay lái. Chỉ cần tôi hơi dùng sức thì sư phụ đã đau đến kêu to.
"Đừng khiến tôi mất kiên nhẫn, nếu không tôi không cho ông tiến vào chợ quỷ mà cho ông tiến vào Âm tào Địa phủ luôn đấy! Đi, mau đuổi theo chiếc xe tang phía trước!" Tôi quát to, tài xế lái xe tang này vội vã gật đầu, đáp: "Đại ca, tôi sai rồi! Cậu buông tay đi, tôi lập tức đi ngay! A, đau..."
Ông ta còn chưa nói hết lời, tôi đã bóp chặt hơn. Người lái xe tang này lại kêu thảm một tiếng, sau đó vội vã khởi động xe tang.
Thấy ông ta thành thật, lúc này tôi mới buông tay. Tôi không đi xa, cứ ngồi phía sau ông ta, theo dõi ông ta sát sao. Hiện tại ông ta cũng rất khó chịu, đoán chừng vừa nghĩ tới tôi ngồi phía sau mình thì chắc chắn là bực bội khắp người.
Lúc đầu tốc độ xe cũng không nhanh, nhưng sau khi tôi quát to thì tốc độ lập tức tăng lên không ít. Lúc nãy đã trì hoãn chút thời gian, không biết tôi có thể đuổi kịp Diệp Đường không nữa.
Tôi vẫn luôn quan sát tình hình phía trước, nhưng vẫn không thấy được chiếc xe tang màu trắng kia. Tầm mắt xung quanh dần sáng lên, xem ra khoảng nửa canh giờ thì trời sẽ sáng!
"Người anh em!" Mà đúng lúc này, bỗng nhiên có người gọi tôi, đồng thời tay anh ta cũng đặt lên bả vai tôi. Tôi nắm tay anh ta theo phản ứng bản năng, dùng sức siết chặt thì vang lên tiếng xương răng rắc.
"Người anh em, tôi không có ác ý! Anh còn bóp mạnh nữa thì tay này của tôi sẽ tàn phế mất!" Lúc người này nói chuyện, tôi liền nhận ra anh ta! Lúc ở sàn đấu giá chợ quỷ, anh ta chính là người trẻ tuổi ngồi bên cạnh tôi.
Tuy rằng anh ta không tháo mặt nạ âm dương xuống, nhưng tôi lại nhớ rất rõ quần áo và giày trên người anh ta. Tôi dùng sức siết tay anh ta, dưới cơn đau mãnh liệt thì tôi cũng chỉ nghe thấy anh ta hít vào một hơi, nhưng cũng không phát ra tiếng gào thét đau đớn nào.
Thấy anh ta quả thật không có ác ý, lúc này tôi mới buông anh ta ra. Tôi vừa buông lỏng tay, người này vội vàng xoa tay mình, không hỏi han gì mà ngồi ngay xuống sát bên cạnh tôi.
Tôi không phản ứng lại hành động của anh ta, cũng không tiện đuổi anh ta đi, dù sao chiếc xe tang này không phải là của tôi. Tôi lại hướng mắt ra phía trước, muốn tìm được chiếc xe tang mà đám Diệp Đường ngồi.
Thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chiếc xe tang đó. Hơn nữa đã sắp trở lại dương gian rồi, xem ra bọn họ đã trở lại dương gian.
"Người anh em, chẳng lẽ anh muốn giết người cướp của?" Đúng lúc này, người trẻ tuổi bên cạnh tôi đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Tôi không thấy được khuôn mặt mà chỉ thấy được đôi mắt của anh ta. Đôi mắt đó chuyển động rất nhanh, khiến người ta có cảm giác khôn khéo. Chắc hẳn anh ta cũng thấy được đôi mắt của tôi. Lúc này tôi đang híp mắt, vẻ mặt hơi giận dữ, rõ ràng là không muốn tiếp lời anh ta!
Nhưng người này rất biết xem mặt đoán ý. Thấy tôi không cho mình sắc mặt hòa nhã, anh ta lập tức cười hì hì, tự giải vây cho mình mà nhỏ giọng nói: "Người anh em, sàn đấu giá chợ quỷ liên tục bán đấu giá bốn Quỷ Vương. Nhưng bốn Quỷ Vương này đều bị người thanh niên trẻ thần bí kia thành công mua được. Lúc nãy đối thủ của anh ta cùng lên chung một chiếc xe, chắc chắn cũng là muốn giết người cướp của! Tôi thấy người anh em sốt ruột đuổi theo bọn họ như thế, chắc là cũng muốn chia một chén canh nhỉ?"
Người này đang thăm dò tôi. Chắc chắn anh ta cho rằng tôi muốn đi giết người cướp của, cướp bốn Quỷ Vương mà người trẻ tuổi kia đấu giá được. Dù sao bốn Quỷ Vương kia quả thực là một núi vàng sẵn có, đều được mua từ bạc trắng.
Tôi không có hứng thú với chàng trai trẻ tuổi kia, cũng không có hứng thú với Quỷ Vương. Nếu chúng rơi vào tay tôi, không thể siêu độ được thì tôi nhất định sẽ làm cho chúng hồn bay phách tán.
Hiện giờ tôi chỉ lo về hướng đi của Diệp Đường, sợ không đuổi theo kịp, mất dấu thì sẽ rất khó tìm ra cô ta. Trong lòng tôi có chút phiền muộn, vừa vặn có thể trút giận lên người bên cạnh này.
"Tôi chỉ cảnh cáo anh một lần, ngồi yên ở đó cho tôi! Nếu còn nói nữa thì tôi nhất định sẽ cắt đầu lưỡi của anh!" Tôi vừa uy hiếp như thế, người này sợ hãi đến mức lập tức đứng dậy, lùi về vị trí phía sau rồi cười hì hì nói: "Người anh em, chuyện lúc nãy anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi!"
Tôi quay đầu lại, lườm anh ta một cái. Người này lập tức ngồi xuống ghế, chẳng dám nhìn tôi, cũng chẳng dám nói lời nào nữa.
Khoảng ba bốn phút sau, xung quanh đột nhiên xuất hiện một mảng mây mù màu xám. Đợi người lái xe tang lái xe xuyên qua mây mù, chúng tôi xuất hiện ở cửa lớn của phố Miếu.
Lúc này trời còn mờ tối, vẫn mơ hồ nhưng đại khái có thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Vừa xuống xe tang, tôi lập tức chạy vào phố Miếu.
Rất nhiều người trong tiệm ăn sáng đã bận rộn làm việc, nhưng trong phố Miếu gần như không thấy được một người đi đường dậy sớm. Tôi đi đọc theo phố tìm kiếm, thế nhưng sắp đến cuối đường mà vẫn chẳng phát hiện ra điều gì.
Chẳng lẽ đám Diệp Đường đã đi rồi?
Thế nhưng tính theo thời gian thì chúng tôi đâu có cách nhau bao lâu. Chỉ cần cô ta còn ở phố Miếu thì tôi có thể tìm ra được. Nhưng không chỉ là cô ta, dường như người thanh niên trẻ thần bí kia cũng chẳng thấy đâu!
Tôi sợ bọn họ đi tới hiệu cầm đồ Âm Dương, lại vội vã quay lại hiệu cầm đồ Âm Dương. Thế nhưng đợi tôi đến được hiệu cầm đồ thì nó đã đóng cửa từ lâu...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận