Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 665: Thịt người nhử quạ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tôi hiểu ý Bách Hiểu Sinh, hắn ta cố tình nói vậy là do sợ tôi qua cầu rút ván. Hắn ta biết bản lĩnh của tôi, nếu tôi muốn xử lý hắn ta thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn ta giữ lại bí mật về một đầu của sông Minh Hà, chắc chắn là muốn dùng để bảo mạng. Đồng thời, hắn ta cũng sợ tôi đến lúc đó lại nuốt lời, không cho hắn ta nuôi lệ quỷ nữa, nên hắn ta muốn nắm đằng chuôi, đến lúc cần thiết có thể uy hiếp tôi.
Hiện giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi, tôi cũng không thể để hắn ta nói ra luôn lúc này. Có điều, chỉ cần hắn ta biết manh mối về sông Minh Hà là Tử Long được cứu rồi.
Hơn nữa, trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện qua cầu rút ván. Tôi tin chỉ cần cho hắn ta bốn con lệ quỷ có thể nuôi dưỡng kia là tôi sẽ có được tin tức về sông Minh Hà.
Nghĩ đến đây, tôi mới gật đầu, vừa đưa tay ra vừa mỉm cười: "Bách Hiểu Sinh, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"
Bách Hiểu Sinh cũng cười, vừa bắt tay vừa đáp: "Lý đạo trưởng yên tâm, tôi không phải người tham lam, chỉ lấy những gì nên lấy. Hơn nữa tôi cũng biết chuyện của Lý đạo trưởng, nên cũng chẳng dám chọc vào vị tôn đại phật như ngài đâu. Cho nên tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ với nhau!"
Giao thiệp với mấy người này quả thật rất hao tâm tốn sức. Nhưng chẳng còn cách nào khác, đây chính là giang hồ, bất kể là giang hồ trong xã hội hay là giang hồ trong Đạo môn, đều không thể làm theo ý mình được.
Sau khi thương lượng ổn thỏa xong, chúng tôi bắt đầu ra tay. Nhưng Bách Hiểu Sinh bảo tôi không phải vội, hắn tìm một bộ quần áo đi đêm cho tôi mặc, sau đó lại đeo thêm túi càn khôn, xong xuôi rồi mới dẫn tôi ra ngoài.
Tôi không quen với khu vực xung quanh phố Miếu cho lắm, Bách Hiểu Sinh đi trước dẫn đường, nhưng không đi thẳng mà vòng ra một con đường nhỏ ở phía sau. Xem chừng có vẻ hắn ta muốn vòng ra phía hậu viện của tiệm cầm đồ Âm Dương.
Một dãy nhà xung quanh đây chỉ có mỗi tiệm cầm đồ Âm Dương và tiệm quan tài là hẵng còn sáng đèn. Những nhà khác đều đã đóng chặt cửa từ lâu. Cộng thêm hiện tại đã là đêm khuya, hai căn nhà kia lại càng trông nổi bật.
Lúc sắp đến gần tiệm cầm đồ Âm Dương, Bách Hiểu Sinh bỗng bảo tôi dừng lại. Hai chúng tôi ngồi xổm chỗ góc tường, cách tiệm cầm đồ Âm Dương chừng hai ba mét.
Tôi tưởng Bách Hiểu Sinh đang quan sát tình hình bên trong tiệm cầm đồ Âm Dương, nào ngờ hắn ta lại móc từ trong túi càn khôn ra một cái cần câu. Cái cần câu này có thể rút ngắn lại chỉ bằng một cái que dài chừng ba mươi phân.
Đến khi hắn ta rút toàn bộ ra, độ dài của cái cần câu đã lên đến gần một mét rưỡi. Tôi xem mà tò mò kinh khủng, sau đó lại thấy hắn ta móc từ trong túi càn khôn là một cái túi.
Cái túi này màu đen, không biết đựng cái gì ở bên trong. Nhưng sau khi hắn ta mở ra, tôi ngay lập tức ngửi thấy một mùi thịt thối đến mức muốn ói ngay tại chỗ. Tôi dòm vào trong, quả đúng là mấy miếng thịt được băm gọn gàng.
Nhưng mấy miếng thịt băm này đã mục rữa ra cả rồi, lại còn thối cực kỳ, tôi bịt mũi lại, hỏi hắn ta: "Bách Hiểu Sinh, anh định làm cái gì thế?"
Bách Hiểu Sinh cười ranh mãnh: "Lý đạo trưởng, đừng vội, thứ này là thịt người đã bị thối rữa. Có điều, nếu như không có nó thì chúng ta không thể vào được tiệm cầm đồ Âm Dương được đâu."
Bách Hiểu Sinh là một người từng trải, hắn ta cầm thẳng miếng thịt người thối rữa kia móc vào lưỡi câu của cần câu. Sau khi móc xong xuôi, Bách Hiểu Sinh mới khe khẽ đi đến bên ngoài tường tiệm cầm đồ, sau đó quăng cần câu vào trong.
Lưỡi câu móc theo thịt người bay vào trong tường, nhưng không nghe thấy tiếng rơi xuống đất. Bách Hiểu Sinh khống chế ổ quay cước, chậm rãi kéo dây câu về phía sau.
Dây câu này cực kỳ thô, hẳn là để câu thứ gì đó khá nặng. Tôi nhìn mà thấy sượng sùng, cứ như có người đi câu cá giữa sa mạc vậy, cứ là lạ kiểu gì ấy.
Tôi đang nhìn đến phát chán thì bỗng nhiên dây câu bỗng căng như dây đàn. Đầu cần câu còn ghê hơn, nó cong oằn xuống như một cây cung, thiếu điều kéo gẫy cả cái cần câu luôn.
Bách Hiểu Sinh cười thầm, vừa lùi về phía sau, vừa xoay ổ quay để thu dây câu. Tốc độ của cậu ta cực kỳ nhanh, nhưng nhìn vào độ cong của cái cần câu thì rõ ràng lưỡi câu đã móc được một thứ to bự.
Phải chừng mười giây sau, Bách Hiểu Sinh mới giật mạnh cần câu về phía sau. Trong phút chốc, tôi trông thấy có một cái đống đen thùi lùi gì đó bay từ trong tường ra ngoài.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, Bách Hiểu Sinh đã nhanh tay nhanh chân xông lên, vội vã đạp lên cái đống đen thùi lùi đó, đồng thời lấy từ trong túi càn khôn ra một miếng vải đỏ, trùm lên người cái thứ đen đen kia.
Lúc tôi đi đến, tôi mới nhìn rõ thứ mà Bách Hiểu Sinh câu được hóa ra lại là một con quạ đen béo ú. Bách Hiểu Sinh đã lấy vải đỏ che mắt nó lại, mà lạ là con quạ đen này lại chẳng phát ra tiếng kêu nào.
Dù cho miệng nó đã bị lưỡi câu móc thủng một lỗ, máu tươi chảy ra ào ào, con quạ đó vẫn không hề kêu lấy một tiếng.
Sau khi Bách Hiểu Sinh tháo cái lưỡi câu ra, tôi mới hỏi: "Con quạ đen này là quạ đen huyết đồng nhỉ?"
Bách Hiểu Sinh không ngờ tôi lại có thể nói ra được tên của cái thứ này, hắn ta khiếp sợ nhìn tôi: "Lý đạo trưởng quả nhiên lợi hại, ngay cả quạ đen huyết đồng mà anh cũng biết! Đúng vậy, tiệm cầm đồ Âm Dương này có tổng cộng bốn con quạ đen huyết đồng canh chừng. Một khi chúng ta vào trong hậu viện sẽ ngay lập tức bại lộ hành tung. Mà quạ đen huyết đồng được nuôi bằng thịt người, nên chỉ thích ăn thịt người. Thế nên chỉ có dùng cách này mới có thể nhử được chúng nó ra ngoài, sau đó lại dùng vải trắng nhuộm máu tươi bịt kín mắt chúng thì chúng ta mới có thể yên tâm vào trong tiệm cầm đồ Âm Dương."
Vốn dĩ tôi tưởng mảnh vải đỏ kia là màu đỏ sẵn, không ngờ lại là do máu tươi nhuộm nên. Có điều, thứ khiến tôi tò mò hơn đó chính là có vẻ tên Bách Hiểu Sinh này cực kỳ quen thuộc với tiệm cầm đồ Âm Dương.
Nhân lúc hắn ta đang móc tiếp thịt người vào lưỡi câu, tôi mới mỉm cười hỏi một câu: "Bách Hiểu Sinh, có vẻ anh hiểu rõ tiệm cầm đồ Âm Dương lắm thì phải?"
"Lý đạo trưởng nói đùa rồi!" Bách Hiểu Sinh cười: "Bọn người làm trông cửa tiệm bình thường chẳng có sở thích gì, chỉ thích mỗi rượu chè gái gú. Muốn hỏi thăm tin tức cũng chẳng phải việc gì khó."
Câu trả lời rất đơn giản, nhưng tôi lại có một suy đoán khá bạo gan, e là tên Bách Hiểu Sinh này đã âm thầm thăm dò bí mật của tiệm cầm đồ Âm Dương từ trước, nếu không cũng sẽ không chuẩn bị đầy đủ như thế.
Tiệm cầm đồ Âm Dương rõ ràng chính là trùm ở phố Miếu này, nhiệm vụ chủ yếu là duy trì con đường thông với chợ quỷ ở dương gian, nên chắc chắn có không ít bí mật. Tôi nhớ rõ ràng rằng lần đầu tiên tôi đến đây với Tử Long và Diệp Chu Tinh cũng từng vào trong tiệm cầm đồ Âm Dương này.
Hồi đó Diệp gia vẫn còn, tiệm cầm đồ Âm Dương cũng là sản nghiệp của Diệp gia. Thế nhưng bên trong chẳng có gì đặc biệt cả, cấu tạo phòng ốc chẳng khác gì mấy so với các căn nhà khác trên phố Miếu.
Lầu một là nơi tiếp khách, lầu hai để nghỉ ngơi và tiếp đón khách quý, nói chung thì tiệm chỉ là một căn nhà rất bình thường.
Nhưng Bách Hiểu Sinh nói Diệp Thiếu Khanh bị nhốt ở đây, chắc là cũng gần đúng. Vậy cũng tốt, nếu như Diệp Thiếu Khanh không xảy ra việc gì, thì tôi cũng có thể một mũi tên trúng hai đích, chẳng những có thể cứu Diệp Thiếu Khanh ra mà còn có thể bắt được Diệp Đường, tìm Lâm Y Y.
Trong lúc tôi bận trầm tư, Bách Hiểu Sinh đã "câu" được thêm con quạ đen huyết đồng thứ hai. Loài quạ này tuy chỉ có người dưỡng thi mới có thể nuôi được, nhưng với địa vị và mạng lưới quan hệ của tiệm cầm đồ Âm Dương thì muốn tìm một vài con cũng chẳng phải việc gì khó.
Đã giải quyết được hai con quạ đen huyết đồng, còn sót lại hai con nữa. Bách Hiểu Sinh thay đổi phương hướng và vị trí, đi đến hướng ngược lại, nhưng vẫn dùng cách cũ, hai con quạ đen huyết đồng cuối cùng cũng bị hắn ta "câu" nốt.
Sau khi tóm gọn bốn con quạ đen huyết đồng xong, chúng tôi mới nhảy vào trong tường. Bách Hiểu Sinh đi trước dẫn đường, thân thủ rất dẻo dai và nhanh nhẹn, vèo một cái đã nhảy bật lên.
Tôi không nói gì, âm thầm tìm hiểu thực lực của hắn ta, xem xem thân thủ của hắn ta rốt cuộc tài giỏi đến mức nào.
Sau khi hai chúng tôi nhảy vào trong tường, Bách Hiểu Sinh chỉ lên chỗ nóc nhà rồi khẽ nói: "Lý đạo trưởng, chúng ta lên nóc nhà!"
"Được." Tôi gật đầu, tức thì Bách Hiểu Sinh liền nhún người bật qua bờ tường. Bờ tường rất hẹp, hắn ta nhón lên bằng đầu ngón chân, gần như không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tôi theo sát phía sau, tốc độ của hai chúng tôi rất nhanh, có nhìn thấy thì cũng chỉ thấy hai cái bóng đen xẹt qua. Tiệm cầm đồ Âm Dương là một căn nhà cũ, bên trên lợp mái ngói, nên chỗ ở giữa hơi gồ lên.
Cấu tạo phòng ốc kiểu này có một khuyết điểm, đó là mái hiên phải thấp đi kha khá, tường vây cũng chỉ cao khoảng một mét, rất dễ dàng nhảy qua.
Bách Hiểu Sinh rất cẩn thận, đầu tiên là lấy tay nắn thử độ rắn chắc của mái hiên. Sau khi xác định nó có thể chịu đựng được trọng lượng của chúng tôi, hắn ta mới nhảy vọt lên, vẫn cố gắng duy trì chạm đất bằng đầu ngón chân, tránh tạo ra những tiếng động nào khác.
Sau khi nhảy lên, Bách Hiểu Sinh không di chuyển ngay mà chờ khoảng vài giây sau mới tiếp tục đi lên nóc nhà.
Lúc tôi nhảy lên, phát hiện mái ngói rất rắn chắc, có lẽ mới đổi cách đây không lâu, không cần phải lo lắng mái ngói này không chịu đựng được sức nặng của mình nữa, nên nhanh chóng đuổi theo Bách Hiểu Sinh.
Chúng tôi tìm hiểu một chút địa hình thì thấy nếu muốn vào trong phòng thì phải đu người vào từ cửa sổ dưới mái hiên, ngoài ra không còn cách nào khác.
Lần này là tôi đi trước dẫn đường, sau khi xác định vị trí cửa sổ xong, tôi mới móc hai chân vào mái hiên, rồi treo ngược người xuống cửa sổ.
Nhưng nào ngờ tôi vừa mới treo ngược dưới mái hiên xong thì thấy có năm người đang đi đến. Tuy tôi đang treo ngược người dưới xà nhà của cửa chính tiệm cầm đồ Âm Dương, tầm mắt bị đảo ngược nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Có năm người đang nhanh chóng đi về phía tiệm cầm đồ Âm Dương, ai cũng đều ăn mặc kỳ quái.
Lúc đầu tôi không nhận ra, nhưng chờ đến khi họ vào trong rồi tôi mới nhận ra. Năm người này không phải ai khác, chính là năm sứ giả Ngũ hành bên cạnh Thạch Minh Thánh Hàm!

Bình Luận

0 Thảo luận