Trong sân nhà bí thư chi bộ thôn giờ vẫn còn ám đầy mùi cháy khét khó ngửi. Cũng may là ở ngoài trời nên mùi thối cũng tan nhanh.
Bấy giờ, Trương Vũ Phi mới thả lỏng người ra, thân thể mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống ghế, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lúc tôi nhìn sang, cô ấy bất đắc dĩ mỉm cười, "Không sao, đợi tôi bình ổn mấy ngày là ổn thôi."
"Ừ." Tôi gật đầu, đoạn nói: "Đây cũng coi như là bài học cho cô, sau này tuyệt đối đừng cậy mạnh! Lần sau nếu gặp phải vụ án kỳ quái kiểu này, tốt nhất là nên đi mời cao nhân đến giúp đỡ. Có vài thứ thật sự các cô không đối phó được đâu!"
Trương Vũ Phi gật đầu, dường như nghĩ tới cái gì, bèn hỏi tôi: "Đúng rồi, Lý Sơ Cửu, có tổng cộng là ba con hóa sinh tử, vậy hai con còn lại đâu? Hẳn là bọn chúng phải đi cùng nhau chứ nhỉ?"
"Không sai, mà tốc độ trưởng thành của chúng thật đáng sợ. Mới mấy ngày ngắn ngủi đã biến từ đứa trẻ sơ sinh thành một đứa trẻ con. Nếu như cứ để bọn chúng tiếp tục trưởng thành, đến khi có linh trí của người lớn thì sẽ càng khó đối phó!" Tôi vừa giải thích vừa thầm nghĩ cách. Còn hai con hóa sinh tử nữa, nhất định phải giải quyết cùng lúc, nếu không chúng sẽ đi hại người.
Tôi bảo mấy anh em Dương lão tam canh một đầu lối ra, không biết bây giờ có tin tức gì chưa. Tôi thật ra khá tin tưởng vào tính cách trầm ổn của Dương lão tam, anh ta không phải là người xằng bậy, nếu như phát hiện hành tung của hóa sinh tử, nhất định sẽ báo cho tôi biết.
Có điều, tôi vẫn thấy lo cho ba người bọn họ. Dù sao đằng sau con hóa sinh tử này vẫn còn có người khác. Bây giờ chúng tôi đang ở chỗ sáng, tôi sợ người ở trong tối sẽ ra tay với họ.
Nghĩ đến đây, tôi định đi tìm họ luôn. Tôi căn dặn: "Bí thư chi bộ thôn, Trương Vũ Phi, hai người canh giữ ở trong nhà, cố gắng đừng để nhiệt độ nồi dầu giảm xuống. Bất cứ lúc nào cũng phải duy trì nhiệt độ, đến lúc đó nếu như tôi bắt được hai con hóa sinh tử còn lại cũng sẽ đem về đây chiên dầu."
"Được." Trương Vũ Phi gật đầu, nói: "Cậu yên tâm đi đi, cứ giao nơi này cho chúng tôi."
"Phải rồi, Lý đạo trưởng?" Trương Vũ Phi vừa dứt lời, bí thư chi bộ thôn liền tiếp lời, quay sang hỏi tôi: "Lý đạo trưởng, cậu nói đám hóa sinh tử này sẽ lớn lên, vậy chúng ăn gì để lớn vậy?"
Tôi mỉm cười, giải thích: "Hóa sinh tử không cần ăn đồ ăn, chúng lớn lên dựa vào việc hút máu người....máu người? Đợi đã..."
Nghĩ tới đây, tôi giật mình, lưng đổ mồ hôi lạnh. Hóa sinh tử có thể lớn lên, chắc chắn là đã hút máu không ít người. Mà đám công nhân trên công trường kia, căn bản không đủ khiến chúng lớn nhanh như vậy, nhất định là chúng đã hút máu tươi của những người sống khác.
Những người sống khác, chắc chắn chính là dân làng ở đây. Hay nói cách khác, trong làng đã có người bị hại chết. Nhưng lúc ban ngày, trong làng không hề có chút động tĩnh nào, như chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy.
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chắc chắn dân làng đã có người bị hại, hơn nữa còn ở ngay trong làng.
Thấy vẻ mặt tôi là lạ, Trương Vũ Phi hốt hoảng kêu: "Lý đạo trưởng, cậu làm sao vậy?"
"Không ổn rồi!" Tôi hoàn hồn lại, lắc đầu nói: "Dân làng xảy ra chuyện rồi, bí thư chi bộ thôn, ông mau đến trạm phát sóng bắc loa thông báo cho dân làng, bảo tất cả dân làng nghe được thông báo thì đến nhà ông ngay lập tức. Giờ đi ngay đi, nếu không sẽ có nhiều dân làng chết hơn nữa đấy!"
Bí thư chi bộ thôn mặt vốn đã trắng bệch, sau khi nghe tôi cặn dặn, ông ta hơi cau mày, sau đó cắn răng gật đầu nói: "Lý đạo trưởng, giờ tôi sẽ đi thông báo ngay cho họ!"
Bí thư chi bộ thôn dứt lời liền mở cửa bước ra ngoài. Sau khi ông ta đóng cửa đi ra ngoài, tôi quét sạch đám tro cốt trên mặt đất, bọc cẩn thận vào trong một mảnh vải, rồi ngồi xuống ghế chờ bí thư chi bộ thôn gọi dân làng đến.
Nhưng vừa ngồi phịch xuống, cổng đã bị người đẩy ra. Nghe thấy động tĩnh, tôi lập tức đứng lên, nhìn về phía cổng, trông thấy bí thư chi bộ thôn đang nhào vào với vẻ mặt sợ tè ra quần.
Dáng vẻ kia như là đã phải nhìn thấy thứ gì đó hết sức kinh khủng, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
"Lý đạo trưởng, c-c-có n-nhiều q-q-u-ỷ quá!" Bí thư chi bộ thôn bò dậy, sợ hãi thốt lên, đồng thời cố rướn người đóng chặt cửa lại, còn cài chốt thật chắc.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vòng vài giây, sau khi bí thư chi bộ thôn đóng chặt cửa, ông ta chạy vội đến, kéo tay tôi không ngừng thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Ông ta run lẩy bẩy kéo tay tôi, sau khi nuốt nước bọt mới miễn cưỡng mở được miệng để nói chuyện: "Lý đạo trưởng, bên ngoài có nhiều quỷ lắm!"
"Có nhiều quỷ?" Tôi ngây ra, nhướng mày, hỏi: "Bí thư chi bộ thôn, ông đừng cuống, cứ từ từ nói. Đừng sợ, tôi ở đây!"
"Vâng." Được tôi an ủi, sắc mặt bí thư chi bộ thôn mới khá hơn một chút. Ông ta kể liền một mạch: "Lý đạo trưởng, ban nãy cậu bảo tôi đi thông báo cho dân làng. Nhưng vừa đi được nửa đường, tôi bỗng thấy hơn mười bóng đen chạy về phía tôi. Ban đầu tôi còn tưởng là dân làng, nhưng sau khi họ đến gần, tôi trông thấy mắt họ đều đỏ quạch, hơn nữa ai cũng nhe răng. Tôi thấy có biến nên vội vàng chạy về!"
Bí thư chi bộ thôn kể liền một mạch, tôi vỗ vai ông ta an ủi: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!"
Sau đó tôi đi đến bên cạnh cổng, cánh cổng này làm rất khít, đến khe cửa cũng không có, làm tôi không trông thấy được tình hình bên ngoài, bất đắc dĩ tôi đành phải rút chốt cài ra.
Tôi khẽ dùng sức, cổng liền phát ra một tiếng cọt kẹt. Tôi không mở hết cổng, mà chỉ để mở hé ra một cái khe đủ để ngó ra ngoài.
Nhưng vừa ngó xong, đến tôi cũng phải hít ngược vào vì sợ hãi!
Bên ngoài cổng đang có hơn mười người đang đứng, à không đúng, không nên nói là người, mà là thi thể. Đứng đầu chính là hai con hóa sinh tử. Dáng vẻ của chúng còn lớn hơn con ban nãy tôi vừa giải quyết. Khuôn mặt và chỗ da lộ ra đều bị một lớp thịt cháy khét bao trùm, cặp mắt đen kịt đáng sợ, trong mắt không có con ngươi.
Hai bên huyệt Thái Dương của chúng đều bị đâm thủng, chính là vết thủng do bị cành gỗ đào đâm. Phía sau lưng chúng có khoảng mười thi thể khác.
Nổi bật nhất là mấy tên đạo sĩ, bọn họ đều mặc đạo phục, trong tay còn cầm kiếm gỗ đào. Những thi thể còn lại đều là dân làng, trông dáng vẻ đều còn rất trẻ, hơn nữa thân hình cũng rất cường tráng.
Con ngươi của họ đều đã biến thành màu đỏ lòm, chỗ trên cổ còn lộ ra vết chân răng do bị cắn. Bọn họ đã bị quỷ khí nhập vào người, dần dần rồi sẽ trở thành quỷ nô.
Cái thứ này như nguồn ôn dịch vậy, những người bị hút máu sẽ trở thành quỷ nô của những con quỷ kia.
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, hai con hóa sinh tử kia có linh trí cực cao, đã phát hiện ra tôi đang quan sát chúng. Chúng nhếch miệng lên cười một tiếng đầy quỷ quyệt, lớp thịt trên mặt bị đốt cháy, lúc nhếch miệng, có thể trông thấy hàm răng của chúng đỏ như máu, không biết đã hút máu tươi của bao nhiêu người mới biến được thành như vậy.
Mà cặp mắt đen kịt kia của chúng lại trừng tôi một cách đầy chuẩn xác, cộng thêm nụ cười quỷ quyệt, trông bộ dạng chúng như đang muốn khiêu khích tôi.
"Lý đạo trưởng, rốt cuộc bên ngoài là cái gì thế?" Trương Vũ Phi bỗng đi tới sau lưng tôi, cất giọng hỏi.
Tôi vội vàng đóng cổng lại, quay đầu nhìn cô ta, nghiêm túc nói: "Đừng đến đây, mau dìu bí thư chi bộ thôn vào trong nhà, đóng kỹ các cửa sổ và cửa ra vào, dù có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được đi ra! Chỉ cần có tôi ở đây, hai người sẽ không sao hết!"
Trương Vũ Phi bị vẻ mặt của tôi làm cho giật mình, mãi sau mới phản ứng lại được. Cô ấy cũng biết ý không hỏi tôi, sau khi gật đầu lia lịa thì dìu bí thư chi bộ thôn quay vào nhà.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của họ, tôi mới hít một hơi thật sâu, chầm chậm xoay người lại, kéo cổng ra.
Tôi nhảy ra ngoài, cắm Thước Trấn Hồn trên đất, nghiêm nghị quát: "Hôm nay có chưởng môn phái Huyền Chân Lý Sơ Cửu ta ở đây, vạn quỷ chớ xông, vạn tà chớ chặn! Bất kể ngươi là tà vật phương nào, cũng đừng hòng bước qua cánh cổng này!"
Tôi hét lớn, trợn mắt lên nhìn chúng như thần chết, đám thi thể sau lưng hai con hóa sinh tử cũng bị khí thế của tôi dọa cho lùi lại mấy bước.
Nhưng hai con quỷ cầm đầu chẳng hề sợ sệt lùi về sau, vẫn trưng bộ mặt quỷ quyệt ra nhìn tôi. Con quỷ đầu to nhất kia giờ đã có dáng vẻ như một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Đối diện với Thước Trấn Hồn của tôi, nó không hề sợ hãi, ngược lại còn tiến tới, nhếch mép cười, âm trầm hô: "Tới cửa đòi nợ, không để lại người sống! Ngươi giết em trai ruột của ta, giờ thì đền mạng đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận