Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 875: Tiến thẳng về phía trước

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi nghe thấy tiếng hô của Tử Long khi đang ở trên đường Hoàng Tuyền, giọng nói của anh rất gấp gáp. Đợi khi chạy tới Quỷ Môn quan, tôi mới nhìn thấy Tử Long - với mái tóc bạc trắng - đang đứng đợi ở đó, không ngừng lắc đầu với tôi và mỉm cười bất lực: "Sơ Cửu, họ sắp tỉnh rồi."
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trên gương mặt Tử Long, lần đầu tiên thấy anh ấy muốn bỏ cuộc. Tôi không lên tiếng, chỉ đưa mắt hướng về nhóm thi thể và những người bị tà khí của Ma Vương điều khiển ở ngay sau lưng anh ấy.
Từ đằng xa, tôi đã thấy đỉnh đầu của những người còn sống đang tỏa ra từng làn khói đen tà ác, còn thi thể ở bên cạnh cũng giải phóng thi khí thông qua phần đỉnh đầu.
Thi khí và tà khí của Ma Vương vừa xuất hiện đã khiến âm tào địa phủ lập tức trở nên ngột ngạt, giống như vừa trải qua một trận đồ sát. Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của thi thể, khiến người ta buồn nôn, chưa kể đến hơi thở Ma Vương khiến người ta thấy ngạt thở.
Lồng ngực của đám người sống dở chết dở vốn trong trạng thái hôn mê bắt đầu phập phồng rất khẽ. Họ đang hít thở, có nghĩa là họ sắp tỉnh rồi. Lúc này đây, cơ thể của mấy cỗ thi thể bên cạnh cũng cử động với tiếng "răng rắc", đây là âm thanh khi các khớp xương cử động. Họ là thi thể nên tứ chi đã cứng ngắc từ lâu rồi. Chỉ cần họ cử động, các khớp xương sẽ phát ra tiếng kêu rất khẽ.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không cho chúng tôi cơ hội trở tay. Vốn tưởng rằng đưa họ đến âm tào địa phủ rồi chúng tôi có thể chấm dứt nhiệm vụ, nhưng bây giờ âm tào địa phủ còn không tự bảo vệ được mình, làm sao giúp được chúng tôi. Ban nãy tôi còn định đưa họ trở lại dương gian, nhờ người của Phật giáo giúp đỡ, bây giờ xem ra chúng tôi không có cơ hội này rồi.
Tử Long thấy sắc mặt tôi không ổn nên lập tức mỉm cười, gặng hỏi: "Sơ Cửu, không tìm thấy người của địa phủ à?"
"Tử Long, em tìm được họ mà." Tôi gật gật đầu bất lực, sau đó lại lắc đầu, "Tử Long à, lần này không ai có thể giúp được chúng ta rồi. Diêm Vương gia không giúp được chúng ta, ông trời cũng không giúp được chúng ta. Chúng ta không có trợ thủ, phần việc còn lại, chỉ có thể dựa vào hai anh em ta thôi."
Nghe thấy tôi nói vậy, Tử Long cũng đoán được ý tứ trong đó. Anh ấy toét miệng cười, "Sơ Cửu, đừng sợ, có anh đây mà."
"Được!" Tôi mỉm cười đáp lời anh, vừa đúng lúc này, đám người A Cẩu và Trình Vũ Phi cũng xuất hiện. Nhìn thấy vị trí đứng tại Quỷ Môn quan của chúng tôi, A Cẩu lập tức hô to: "Anh Cửu, anh Long, A Cẩu xin được tới giúp các anh, hãy cho A Cẩu một cơ hội đi. A Cẩu không sợ chết, A Cẩu vốn là lính, chắc chắn phải đi trước các anh, xông vào trận địa nguy hiểm."
Thông đạo ở miếu thành hoàng đã bị bít kín, nếu họ muốn rời đi thì phương pháp duy nhất là từ âm tào địa phủ quay về dương gian. A Cẩu không muốn rời xa chúng tôi, cậu ta biết hoàn cảnh của chúng tôi hiện giờ khó khăn đến mức nào. Tôi và Tử Long đã bạc đầu, thi thể và những người bị khống chế xung quanh cũng dần tỉnh lại, A Cẩu muốn giúp chúng tôi gánh bớt trọng trách này.
"Người anh em, cảm ơn cậu!" Tôi mỉm cười gọi A Cẩu một tiếng, sau đó giọng điệu trở nên nghiêm túc và đanh thép hơn, "A Cẩu, anh Cửu ra lệnh cho cậu lần cuối cùng! Dẫn dắt Trình Vũ Phi và các anh em của tổ chức 093 sống sót trở về dương gian, đồng thời chạy về núi Miêu Vương ngay trong đêm, thông báo cho Lâm Tiêu rằng âm tào địa phủ đã xảy ra sự cố rồi, oan hồn tích tụ trên dương gian, bảo ông ấy nhanh chóng tới dương gian bắt ma trừ tà. Cậu nói với ông ấy, nếu chúng sinh ở dương gian bị hại, Lý Sơ Cửu này nhất định sẽ hỏi tội ông ấy. A Cẩu, có làm được không?"
Tính tình của A Cẩu cố chấp hơn bất kỳ ai, trong lòng của cậu ta chỉ có tình huynh đệ với chúng tôi. Cũng chính vì tính cách của cậu ta, tôi mới nghiêm nghị ra lệnh cho cậu ta như vậy.
A Cẩu nghiến răng, hai mắt đã đỏ ửng từ bao giờ, sau khi sững sờ mất mấy giây rồi mới gật đầu nặng nề, "Anh Cửu yên tâm, A Cẩu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Anh Cửu, anh Long, hai người nhất định phải sống, tôi sẽ lập tức về mời Lỗi gia tới giúp đỡ, nhất định phải sống nha!"
Câu nói cuối cùng của A Cẩu gần như rống lên, tôi có thể hiểu được tâm lý của cậu ta hiện giờ chật vật đến mức nào. Khi tiếng vọng của cậu ta còn chưa biến mất ở Quỷ Môn quan, những thi thể kia cuối cùng cũng mở mắt.
Trong thời khắc mắt họ mở ra, tôi nhìn thấy những đôi mắt đỏ sọng như máu, giống như ác quỷ lảng vảng trong đêm. Ánh mắt của họ vừa phẫn nộ vừa u oán, ai nhìn vào cũng thấy rét lạnh trong lòng.
Mà những người sống bị tà khí của Ma Vương khống chế, đôi mắt của họ hoàn toàn tương phản, không phải màu đỏ như máu, mà là một màu đen kịt. Nhìn kỹ lại, không phải họ không có lòng trắng và con ngươi, mà là lòng trắng trong mắt họ cũng biến thành màu đen tuyền rồi.
Đôi mắt của họ tuy là màu đen, nhưng vẫn loáng thoáng tỏa ra ánh sáng, cảm giác như đen đến mức phát sáng vậy.
Đôi mắt ở hàng trước đồng thời mở ra, bên đỏ bên trắng, nhìn thẳng vào tôi và Tử Long. Sự phẫn nộ và thù hận trong ánh mắt đó khiến tôi vã mồ hôi lạnh ròng ròng, vô thức lùi về sau một bước.
Tôi tưởng rằng họ định tấn công chúng tôi nên vội vàng kéo Tử Long lùi sang một bên. Chúng tôi vừa lùi ra thì nhóm người và thi thể bị tà khí điều khiển này bỗng tuần tự tiến vào Quỷ Môn quan, thong dong đi tới chỗ sâu hơn của địa phủ.
Đội ngũ hoành tráng mấy nghìn người gần như chiếm trọn đường Hoàng Tuyền.
"Xem ra họ thực sự muốn tới địa ngục Cửu U." Tử Long nhíu mày lầm bầm, "Âm tào địa phủ gặp chuyện chỉ là bước đệm của chủ nhân Đoạt Phách thôi. Mục đích thực sự của hắn ta quả nhiên là Minh Vương ở Cửu U. Hắn ta to gan thật, dám chọn tới địa ngục Cửu U để cắn nuốt Minh Vương."
Về điều này, ban nãy tôi đã nhận được đáp án chính xác từ lời nói của phán quan, còn chưa kịp giải thích cho Tử Long. Tử Long chỉ nói đúng một nửa, nửa còn lại thì anh ấy không biết.
Thấy đám thi thể và người sống bị điều khiển này không có ý định tấn công chúng tôi, tôi mới giải thích cho Tử Long: "Tử Long à, chủ nhân của Đoạt Phách định dùng sức mạnh của họ để phá phong ấn địa ngục Cửu U. Không chỉ đám người và thi thể này đâu, đến cả oan hồn và âm binh dưới địa phủ cũng bị chủ nhân của Đoạt Phách khống chế rồi. Phen này hắn ta đối phó với Minh Vương, quả thực không gì ngăn nổi."
Lời giải thích của tôi khiến Tử Long phải nhíu mày, "Nói như vậy thì quỷ tỉ Phong Đô và cửu đầu sư trong tay anh không còn tác dụng gì nữa rồi? Vậy thì anh còn giữ lại để làm gì?"
Lúc này Tử Long khá giận dữ, vừa dứt lời, tôi đã thấy anh ấy lấy ra một cái túi gấm bằng tơ lụa. Cái túi này to hơn khá nhiều so với túi thường, từ hình dáng sơ bộ của đồ vật ở bên trong thì chắc hẳn nó chính là quỷ tỉ Phong Đô.
Cửu đầu sư bị Tử Long thu vào bên trong quỷ tỉ Phong Đô, Tử Long thẳng tay ném quỷ tỉ Phong Đô ra ngoài. Tôi kịp thời phản ứng lại, vội vàng túm lấy quỷ tỉ Phong Đô, nhân cơ hội thu nó lại, "Tử Long, chúng ta cứ giữ lại đã, chưa biết chừng sẽ còn có lúc cần dùng đến."
Tử Long không nói gì, chỉ hờ hững gật đầu, tôi biết tại sao Tử Long phẫn nộ đến vậy, khi đi lấy quỷ tỉ Phong Đô và cửu đầu sư, suýt nữa chúng tôi đã mất mạng. Cũng vì thứ này mà một số người đã mất mạng.
Nhưng bây giờ phong ấn địa ngục Cửu U vẫn có thể bị mở ra, thế nên Tử Long mới giận dữ như vậy.
Thấy tôi đang nhìn, Tử Long cũng phát giác thấy cảm xúc của mình không ổn lắm nên lập tức mỉm cười, "Sơ Cửu, sắp tới chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Nói thật lòng, em cũng không biết." Tôi lắc đầu cười khổ và đáp: "Những thứ này đã thức tỉnh rồi, chúng ta không có cách nào khống chế họ đâu. Với cả, cho dù chúng ta muốn khống chế thì thọ nguyên cũng không đủ. Nhưng chúng ta cũng không thể giết họ, bất kể kết cục khủng khiếp thế nào, đây là quy tắc của chúng ta, tuyệt đối không thể giết người sống. Nhưng dù không đối phó được với họ thì chúng ta có thể đối phó với chủ nhân của Đoạt Phách và Minh Vương ở Cửu U. Hai anh em ta không còn đường lui nữa rồi, đánh thôi!"
"Được!" Tử Long cắn răng nói: "Bất kể kết cục thế nào, chúng ta cũng phải liều mạng tới thời khắc sau cùng."
Sau khi xác định phương án, chúng tôi đi sau đoàn quân thi thể, tiến thẳng tới chỗ sâu của địa phủ. Âm tào địa phủ trống huơ trống hoác, im lìm như một tòa thành rỗng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đám người còn sống và tiếng bước chân không đều của họ.
Tốc độ hành quân của họ rất chậm, liên tục đi về phía Mười tám tầng địa ngục, dường như Mười tám tầng địa ngục có thứ gì đó hấp dẫn họ. Mà tôi và Tử Long đi theo đội ngũ này, hai thiếu niên tóc bạc trắng cực kỳ nổi bật.
Không nhanh không chậm, đi khoảng mười lăm phút, trước mắt chúng tôi xuất hiện một ngọn núi hoang vu, chính là núi Ác Cẩu. Trước kia khi đi cứu Vương Lỗi, tôi và Tử Long từng bị chó dữ ở núi Ác Cẩu đuổi theo, chạy tán loạn.
Một lần bị rắn cắn thì cả đời sợ dây thừng, trong lòng vẫn còn thấy hãi, thế nên tôi sợ núi Ác Cẩu này lắm. Chúng tôi đi đằng sau đoàn quân, luôn luôn đề phòng tình hình xung quanh, chỉ sợ một con chó dữ nào đột ngột xồ ra.
Nhưng lạ ở chỗ, chúng tôi đi theo đoàn người trèo lên đỉnh của núi Ác Cẩu mà không thấy một con chó dữ nào. Giống như chó dữ ở nơi này đã biến mất hoàn toàn vậy.
Tôi nhìn Tử Long với vẻ nghi hoặc, Tử Long nheo mắt rồi thì thầm một câu: "Sơ Cửu, xem ra chó dữ trên núi Ác Cẩu này đã bị giải quyết rồi. Nếu không, nơi này tuyệt đối không thái bình như thế này đâu."
Tử Long nói không sai, núi Ác Cẩu không có chó dữ, chắc chắn đã bị giải quyết rồi. Nghĩ kỹ lại thì đúng như thế thật, đến cả âm binh và quỷ sai ở địa phủ còn bị phân thân của Ma Vương khống chế, chỉ mấy con chó dữ ở núi Ác Cẩu làm sao ngăn được chúng?
Thấy tôi không nói gì, Tử Long cười cười, "Sơ Cửu, đừng lo lắng, qua núi Kim Kê sẽ đến Mười tám tầng địa ngục. Anh tin vào Địa Tạng Vương Bồ Tát, có ông ấy ở đó, nhất... nhất định có thể..."
Nhưng nào ngờ, lời an ủi của Tử Long còn chưa dứt câu, từ phía núi Kim Kê đột nhiên vọt ra một luồng Phật quang lao thẳng lên trời...

Bình Luận

0 Thảo luận