Khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ cầu xin giúp tôi, chóp mũi tôi cay xè, nước mắt không kìm được mà chảy xuống. Sự cảm động sâu trong lòng chẳng thể diễn tả bằng ngôn từ!
Bây giờ lập trường của chúng tôi không giống nhau. Họ muốn giết tôi, nhưng thấy tôi nhất định phải chịu phạt thay cho mẹ mình, họ tình nguyện không nghe lệnh lão tổ Diệp gia mà cầu xin giúp tôi!
Tôi đã không phân biệt được, rốt cuộc là tôi khiến họ xúc động hay là họ khiến tôi xúc động nữa. Nhưng điều duy nhất tôi biết là những người đứng ra tuyệt đối là người chí hiếu chí thiện!
"Lão tổ, xin hãy cho cậu ấy một cơ hội!" Lúc này, đạo sĩ trung niên dẫn đầu kia lại hô lên.
Ông ta vừa hô lên như vậy, các đệ tử khác cũng hô theo: "Lão tổ, xin hãy cho cậu ta một cơ hội!"
"Đám khốn nạn các ngươi? Muốn tạo phản thật sao? Được, các ngươi muốn tạo phản thì ta sẽ giết kẻ khốn dẫn đầu là ngươi trước!" Lão tổ Diệp gia đã tức giận đến mức muốn giết người, mục tiêu đương nhiên là đạo sĩ trung niên kia!
Nhưng lão ta còn chưa xông tới, mấy trăm đệ tử kia đồng loạt bước lên một bước. Một người trong đó trang nghiêm nói: "Lão tổ, chúng tôi không có ai cầm đầu cả, tất cả đều tự nguyện! Ông có thể giết chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn xin ông cho Lý Sơ Cửu một cơ hội! Đạo môn không nên tàn nhẫn như vậy!"
"Được! Ngày hôm nay ta sẽ giúp các ngươi..." Lão tổ Diệp gia giận dữ hừ lạnh, cầm trường kiếm lao đến đệ tử ở phía đối diện.
Nhưng lão ta vừa động đậy thì lập tức bị mấy lão đạo sĩ ở phía sau kéo về. Không biết bọn họ thì thầm điều gì bên tai lão tổ Diệp gia, lão ta lại nhịn xuống.
Lão tổ Diệp gia phẫn nộ liếc mắt những đệ tử kia, chẳng nói một lời. Lão ta lại đưa mắt nhìn tôi, cười nham hiểm nói: "Lý Sơ Cửu, hôm nay cậu muốn làm người con hiếu thảo, vậy tôi sẽ giúp cậu! Nhưng cậu không chỉ phải chịu bảy bảy bốn mươi chín Đả Quỷ Tiên, còn phải chịu đinh Thất Tinh Trấn Hồn! Chỉ cần cậu dám đồng ý thì tôi sẽ cho cậu cơ hội này!"
Người sáng suốt đều biết lão tổ Diệp gia muốn hại chết tôi, nhưng bây giờ tôi đã hết cách, đây là cách duy nhất! Chỉ cần có thể cứu được mẹ thì tôi nhất định phải tranh thủ!
Tôi nhìn lão tổ Diệp gia, cắn răng hỏi: "Có phải là tôi chịu được thì ông sẽ thả mẹ tôi không?"
"Không sai!" Lão tổ Diệp gia gật đầu, cười nham hiểm nói: "Chỉ cần cậu còn sống thì tôi nhất định sẽ thả cho hai mẹ con cậu đi! Ở trước mặt nhiều đệ tử Đạo môn như vậy, tôi xin thề sẽ không nuốt lời!"
Lão già chết tiệt này, biết rõ tôi chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi. Lão ta đang đổi cách khác để hành hạ chúng tôi đây mà!
"Sơ Cửu, đừng mà, con sẽ chết mất. Con đi đi, cứ mặc kệ mẹ. Con đi đi..." Giọng của mẹ tôi đã chuyển thành gào khóc.
Tôi cười, an ủi: "Mẹ, mẹ đừng lo. Sơ Cửu từ nhỏ đã khỏe mạnh, nhất định có thể chịu đựng được! Mẹ chờ con, con sẽ nhanh chóng đưa mẹ về thôn Ma Câu!"
Nói xong, tôi không để mẹ mình trả lời mà vội vã nhìn lão tổ Diệp gia, nói: "Làm đi, nhớ lời của ông, tuyệt đối đừng nuốt lời!"
"Yên tâm, quyết không nuốt lời!" Lão tổ Diệp gia cười nham hiểm. Lão ta vung tay, lập tức có hai đệ tử nâng tôi lên, trói tôi vào trên một cái trụ đá khác.
Trói rất chặt, chẳng để tôi có chút cơ hội vùng ra!
Lão tổ Diệp gia cầm Đả Quỷ Tiên lên, từ từ bước đến trước mặt tôi rồi cười đắc ý nói: "Sơ Cửu, bảy bảy bốn mươi chín roi. Cậu phải cố gắng chịu đựng đấy!"
Vừa dứt lời, lão tổ Diệp gia đột nhiên lui về sau một bước, sau đó quất Đả Quỷ Tiên vào mặt tôi! Tiếng chát vang lên, tôi thấy mặt mình đau rát, đau đến mức sắp nghẹt thở.
Tôi cắn chặt răng, lạnh lùng trừng mắt nhìn lão ta! Lão tổ Diệp gia hừ lạnh một tiếng, lại giơ Đả Quỷ Tiên trong tay lên, quất từng roi vào mặt tôi. Lão ta vừa đánh vừa mắng: "Đồ con hoang, chỉ trách mạng mày không tốt, chọc phải tao! Kiếp sau nếu có đầu thai làm người thì tuyệt đối đừng gặp phải tao! Nếu không thì tao sẽ luôn là cơn ác mộng của mày! Ha ha..."
Môi tôi đã bị cắn nát, khuôn mặt cũng đau đến mức mất hết cảm giác. Tôi chỉ biết mặt mình đã hoàn toàn thay đổi, máu tươi chảy khắp mặt...
"Đừng mà, đừng đánh con trai tôi, xin ông tha cho nó!" Mẹ nhìn thấy tôi như vậy thì không ngừng lắc đầu, cầu xin lão tổ Diệp gia.
Hình như mắt của tôi cũng đã sưng lên, ngay cả dáng vẻ của mẹ tôi cũng chẳng thấy rõ, tôi chỉ loáng thoáng thấy được cái bóng màu đỏ.
Nhân lúc lão tổ Diệp gia ngừng lại trong chớp mắt, tôi vội cười an ủi mẹ mình: "Mẹ, không sao đâu, con chịu đựng được mà! Con không sợ bị hủy gương mặt này đâu, vì con đã cưới vợ rồi. Đợi xong chuyện này, con sẽ dẫn cô ấy đến ra mắt mẹ!"
Tiếng nói của tôi đã không được bình thường nữa, nước bọt hòa với máu chảy ra từ khóe miệng.
"Còn ba mươi roi nữa. Lý Sơ Cửu, mày phải cố gắng chịu đựng đi! Ha ha..." Lão tổ Diệp gia bắt đầu cười lớn đầy đắc ý, tiếp tục vung Đả Quỷ Tiên lên người tôi.
Lần này lão tổ Diệp gia đánh lên người tôi. Mỗi roi rơi lên người, tôi cảm nhận được cái đau xót ruột. Đau một lúc thì thân thể của tôi đã mất cảm giác.
Cho dù lão ta đánh như thế nào, tôi vẫn không la lên mà cười nhìn chằm chằm vào lão ta. Lão tổ Diệp gia bị tôi nhìn nên không chịu được, bèn bảo người khác đến đánh tôi.
Không biết là người này thương xót cho tôi hay đồng cảm với tôi mà mỗi một roi của anh ta đều rất nhẹ. Cho dù trông rất dùng sức nhưng rơi xuống người tôi thì không mạnh lắm.
Đợi đến roi cuối cùng quất xuống, tôi vẫn cười như người không bị sao vậy. Nụ cười này rất ngốc, nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm vào lão tổ Diệp gia. Tôi phải nhớ kỹ khuôn mặt này của lão ta, sau đó sẽ đòi lại gấp mười lần, gấp trăm lần sự khuất nhục mà hôm nay mình phải chịu.
Nhưng tôi biết thân thể của mình đã đến cực hạn, thần kinh căng cứng, tôi đang nằm trong trạng thái hồn phách và thân thể sắp chia lìa. Chỉ cần tôi thả lỏng, chỉ cần qua thêm một khoảng thời gian nữa thì hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng!
"Quả nhiên là kẻ cứng đầu, vậy mà còn có thể cười được!" Lão tổ Diệp gia trừng mắt nhìn tôi, vung tay lên rồi nói: "Lại đây, ghim đinh Thất Tinh Trấn Hồn! Tao không tin lần này Lý Sơ Cửu mày còn sống được!"
Chỉ trong chốc lát đã có đệ tử bưng bảy cây đinh Trấn Hồn tới. Mỗi một cây đinh đều dài như cây đũa, lần lượt ghim vào hai bên vai, hai bên mắt cá chân, chính giữa lồng ngực và vị trí đan điền! Mà cây kinh khủng nhất lại đâm từ đỉnh đầu xuống.
Lúc trước, Long Ngạo Thiên bị ghim đinh đến đan điền thì đã không kiên trì được nữa. Ai mà bị đâm đinh Thất Tinh Trấn Hồn này thì tuyệt đối không thể sống nổi.
Hiện tại tôi đã mất cảm giác, không còn thấy đau đớn nữa, cứ mặc cho bọn họ ra tay! Bọn họ đâm vào hai bả vai của tôi trước, cũng chính là nơi dương hỏa tập trung.
Lúc đầu khi mới ghim vào, tôi còn chưa cảm giác được cơn đau. Nhưng sau khi đinh Trấn Hồn ghim xuyên qua cơ thể mình, tôi mới bắt đầu cảm thấy đau. Đợi đến lúc cả hai cây đinh Trấn Hồn ghim hết vào bả vai tôi, hai tay của tôi đã không nhấc lên nổi nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù tôi không chết thì cũng sẽ biến thành một kẻ tàn phế!
Mà sau khi ghim đinh vào vai tôi, lão tổ Diệp gia lại bảo bọn họ ghim vào mắt cá chân tôi trước. Chỉ cần ghim vào mắt cá chân, tôi sẽ hoàn toàn tàn phế.
"Triệu Tử Long của sơn Miêu Vương ở đây, người nào muốn động vào anh em ta thì bước qua xác ta trước đã!" Đúng lúc này, giọng nói uy nghiêm và phẫn nộ của Tử Long đột nhiên truyền tới từ giao lộ trên đỉnh núi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy Tử Long đứng thẳng ngay giao lộ, trên người đeo hai thanh trường kiếm đặt chéo nhau, một tay cầm bút Thiên Sư, một tay siết chặt lại!
Tôi không thấy rõ dáng vẻ của Tử Long không phải là vì đôi mắt tôi đã sưng lên, mà là vì ánh mặt trời vừa vặn chiếu từ phía sau lưng anh ấy, phảng phất nơi đó tự tỏa ra ánh sáng vậy.
"Sơ Cửu, anh đến rồi! Một ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng chạy đến nơi!" Tử Long cười với tôi. Lúc anh ấy từ từ bước đến, tôi mới loáng thoáng nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy.
Vẻ mặt phong trần mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu, hẳn là rất mệt mỏi. Tôi biết chắc chắn là Dương lão thất đã báo cho Tử Long, lúc này anh ấy mới đến đây.
Mà lúc Tử Long bước về phía tôi, đệ tử xung quanh lập tức vây anh ấy lại. Tử Long cất bút Thiên Sư đi, rút hai thanh trường kiếm ra, cầm trong tay rồi lạnh lùng nói: "Cho dù là đồng môn hay là anh em đã từng sóng vai chiến đấu, hôm nay Triệu Tử Long ta nhất định phải cứu anh em mình ra! Ai dám chặn ta thì ta sẽ giết người đó, mãi đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng!"
Tử Long rất thông minh, lúc nói chuyện thì anh ấy cũng đã ra tay. Tử Long không chủ động tấn công người khác mà dùng hai thanh trường kiếm trong tay khắc vết kiếm xuống đất. Đợi anh ấy thực hiện xong một bộ kiếm pháp, trên đất đã xuất hiện một lá bùa lớn!
Lá bùa này kết hợp với bùa Thần Châu thì uy lực vô cùng lớn, khỏi cần nói đến lực sát thương vì ngay cả Quỷ Đế mà nó còn đối phó được. Tôi biết tính cách của Tử Long, vì tôi nên anh ấy thật sự có thể giết hết tất cả những người cản mình.
Tôi không muốn bọn họ tự giết lẫn nhau. Lúc nãy những người này đã giúp tôi, nhưng họ lại không thể không nghe theo mệnh lệnh của lão tổ Diệp gia. Cứ tiếp tục như vậy, cuộc chiến này nhất định là một trận chiến ác liệt!
Có một số đệ tử xung quanh đã từng thấy pháp thuật đặc thù này của Tử Long, đương nhiên vô cùng khiếp sợ. Nhưng phần lớn chưa từng thấy nên vẫn tò mò quan sát.
Tiếp đó, Tử Long khoanh chân ngồi trên đỉnh lá bùa, cắm hai thanh trường kiếm xuống trước người, lớn tiếng nói: "Triệu Tử Long ta là người tu đạo, không giết đồng môn! Nhưng các ngươi muốn giết anh em ta, hôm nay ta sẽ giết hết tất cả các ngươi! Cho dù rơi vào ma đạo, ta cũng phải bảo vệ anh em mình! Xin lỗi các vị!"
Tôi còn chưa phản ứng lại, Tử Long đột nhiên giơ hai tay ra cứa vào hai thanh trường kiếm đang cắm xuống đất, ngay cổ tay lập tức cắt ra một vết thương rất sâu.
Máu tươi không ngừng trào ra, theo thân kiếm chảy xuống vết kiếm hình lá bùa trên đất...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận