Bởi vì khung cảnh xung quanh quá khác thường, chưa đến một ngày mà khu này đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Các hộ dân trên trấn đều đã di dời đi hết, cách đây một hai cây số còn có một thôn nhỏ. Thôn nhỏ xưa nay vốn yên tĩnh, bỗng chốc có bao nhiêu là người tu đạo đến.
Hầu hết tôi chưa từng gặp những người này, trông họ không giống người của Đạo quan. Cách ăn mặc cũng không giống nhau, tựa như Đạo môn nhất thời chui ra một người kì lạ như thế.
Tôi sợ bại lộ thân phận, nên cũng không dám đi vào trong các nhà trọ đó để thăm dò mà chỉ quan sát ở bên ngoài.
Đến khi tôi quay lại nhà trọ của chị gái chủ nhà thì phát hiện ra bên trong nhà trọ cũng đã chật ních người. Họ ngồi kín mấy cái bàn trong đại sảnh, nhìn trang phục thì có thể thấy họ không phải dân thường mà là người tu đạo chính cống.
Có bàn túm năm tụm ba lại với nhau, có bàn thì ngồi một mình, người thì uống rượu, người thì hút thuốc. Nhìn thì có vẻ hờ hững nhưng ánh mắt họ lại vô cùng sắc bén, tựa như bất cứ lúc nào cũng chú ý đến tình hình xung quanh.
Lúc tôi đi vào, người đứng ở cửa đã trông thấy tôi, còn vui vẻ chào hỏi.
"Cậu em đep trai, cậu về rồi đấy à? Ôi chao, cậu là phúc tinh của chị đây đó, sau khi cậu đến đây, nhà trọ này cũng có bao nhiêu là khách đến!" Chị gái bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, vừa nhìn thấy tôi đã nở một nụ cười tươi rói, cứ như vì có tôi mà chị ta kinh doanh buôn may bán đắt vậy.
Giọng chị gái hơi lớn, vừa mới mở miệng, toàn bộ người trong đại sảnh đều nhất loạt nhìn về phía tôi, nhưng tôi không cảm nhận được vẻ kinh ngạc của họ, tất cả mọi người đều mỉm cười lịch sự vởi tôi như chào hỏi người quen.
Lúc này tôi có hơi không biết phải đối mặt như thế nào, lại sợ thân phận mình bại lộ nên sau khi mỉm cười với mọi người xung quanh, tôi lập tức vào trong bếp cùng với chị gái. Nhà bếp lúc này rất bận bịu, chồng chị gái đang xào rau, còn mời thêm hai thím khác trong thôn đến phụ giúp rửa rau làm cơm, bận đến nỗi không dứt ra được.
Tôi tranh thủ lúc chị gái lau mồ hơi nghỉ ngơi bèn vội vàng hỏi chị ta một câu: "Chị gái, chuyện này là sao thế? Sao đột nhiên lại có nhiều người đến vậy?"
Chị gái đang uống nước cũng phải bật cười, bản thân chị ta lại mập, lúc cười lên nhìn như không thấy mắt đâu. Nhưng tôi biết chị ta đang cười bảo: "Cậu em đep trai, cậu không biết rồi, sau khi cậu lên huyện, đột nhiên có rất nhiều người đến thôn này của chúng ta. Họ chia nhau đến, xem bộ dáng thì có vẻ là người của tông giáo. Chị biết ngay là núi Miêu Vương không chứa được nhiều nhân sĩ tông giáo như thế mà, may là chị đây nhìn xa trông rộng, mở nhà trọ này trước. Xem đi, chị đây là lộc trời cho, không phát tài không được mà!"
Chị gái chủ nhà tuy là kiểu phụ nữ nông thôn điển hình, ăn nói tuy oang oang nhưng chẳng hề thủ đoạn, đó là điều dễ ở chung nhất và dễ tìm hiểu tin tức nhất, nhưng nghe chị ta nói thế, tôi lại càng sinh nghi.
Tôi cẩn thận lưu ý khuôn mặt của những người này, trông họ chắc chắn không phải người Đạo giáo phương Bắc. Thế lực duy nhất của tôi hiện giờ chính là Đạo giáo phương Bắc, nhưng dung mạo hình thể của đám người này ngược lại trông giống người phương Nam hơn.
Giờ tôi không biết họ là người tốt hay xấu, cũng không biết rốt cuộc họ có phải thế lực của lão tổ Diệp gia hay không. Cách duy nhất đó chính là phải tự bảo vệ mình.
Tôi còn chưa thăm dò tiếp, chị gái đã nhanh mồm nhanh miệng nói: "Nói chớ đám người này ra tay hào phóng lắm nhé. Cô gái mà chị giới thiệu cho cậu ấy, nhà con bé cũng mở nhà trọ, to hơn nhà chị nhiều, thế mà cũng được người ta bao trọn rồi đấy. Mà nói đến cũng lạ, không chỉ riêng nhà con bé mà mấy nhà trọ do đám nhà giàu mở ở đây đều bị đặt bao hết rồi."
Tôi thấy chị gái cũng không biết thêm được bao nhiêu thông tin, nên cũng không tìm hiểu thêm, đáp qua loa lại vài ba câu rồi vội vã trở về gian phòng của mình.
Lầu hai được quét tước rất sạch sẽ, mỗi gian phòng đều được khóa cửa cẩn thận, có lẽ là phòng mà họ đã đặt trước. Căn phòng cách vách tôi cũng đã có người ở. Sau khi trở lại phòng, tôi bèn đóng cửa phòng lại.
Tôi không quan sát được tình hình dưới lầu, chỉ có thể mở cửa sổ ra ngó tình hình bên ngoài. Khoảng chừng mười phút sau, lại có thêm lác đác vài người tiến vào trong thôn.
Họ ăn mặc không giống nhau, cũng không tới cùng nhau. Có người đi theo nhóm, có người đi một mình, nhưng lúc quan sát tôi phát hiện ra một điều rất thú vị.
Chính là có một nhóm người đầu đội nón rộng vành, bước đi rất vững vàng, vừa nhìn là đã biết từng học võ. Hơn nữa, cách họ ăn mặc trông cũng không giống như đến từ Đạo quan chính thống.
Chẳng mấy chốc mà trời đã tối, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút để đến đêm lại đi thám thính tình hình.
Thế nhưng còn chưa kịp cởi đồ, chị gái chủ nhà đã đến gõ cửa phòng tôi và gọi: "Cậu em đep trai, mau ra đây xem này, tối nay trong thôn có người hát hí kịch, vui lắm đấy!"
Tôi hơi ngẩn người ra, sau đó cười đáp lại: "Chị gái, tôi thay quần áo xong rồi sẽ ra liền."
Đuổi được chị gái kia đi xong, tôi lại mở cửa sổ ra nhìn, quả nhiên trông thấy chỗ đầu thôn có người đang dựng sân khấu kịch. Bởi vì khoảng cách hơi xa, tầm nhìn cũng không tốt lắm nên không trông rõ người trên sân khấu, chỉ có thể trông thấy có mấy người đang mặc đồ hóa trang như đang chuẩn bị diễn thử.
Có người hát hí, rốt cuộc là diễn vở nào nhỉ?
Tôi tò mò, bật người nhảy ra khỏi cửa sổ, chờ đến khi tôi đến đầu thôn, xung quanh sân khấu đã tụ tập không ít người. Phần lớn là thôn dân nơi này, một bộ phận khác lại là những người đầu đội nón rộng vành kia.
Chỉ có điều họ tách ra, đứng xen lẫn giữa các thôn dân chứ không tụ tập cùng một chỗ. Nhưng từ góc độ của tôi nhìn sang, vừa hay có thể nhìn thấy chiếc nón rộng vành giống y sì nhau của họ.
Lúc này vẫn chưa bắt đầu biểu diễn nên tôi thuận tiện đánh giá tình hình xung quanh một chút. Xung quanh sân khấu kịch đều là mấy nhà trọ lớn do đám nhà giàu mở mà chị gái chủ nhà đã nói, chỉ có điều cửa lớn vẫn đóng chặt im ỉm, hình như không có một ai ra ngoài.
Tôi sống ở núi Miêu Vương từ nhỏ nên đương nhiên biết nơi này không có tập tục hát hí kịch. Người ngoài ngành không nhìn ra nhưng tôi thì biết rõ, đoàn kịch này chắc chắn không phải người bản địa.
Trước đây tôi từng gặp đoàn kịch ma hát kịch ma ở bến đò Thái Bình, đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy người sống hát hí kịch. Tôi cũng không phải người tao nhã, nên không thưởng thức được hí khúc gì đó, tôi chỉ muốn xem xem rốt cuộc đám người kia định giở trò quái quỷ gì.
Chỗ tôi đứng rất xa, nhưng vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình xung quanh, cho dù có đột ngột xảy ra chuyện gì thì tôi cũng có đường lui.
Người trong thôn hầu như đều đã đến cả, già trẻ lớn bé đều vây quanh sân khấu để xem vui. Còn chưa bắt đầu biểu diễn mà xung quanh đã rất ồn ào, đâu đâu cũng có tiếng người nói chuyện, cả tiếng khóc đuổi bắt trêu đùa nhau của lũ trẻ.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, trên sân khấu mới có người đánh trống gõ chiêng. Tiếng trống vừa vang lên, xung quanh tức thì yên tĩnh lại, tiếp đó bắt đầu màn kịch đầu tiên.
Màn kịch đầu tiên là vở "Kênh Sa Gia". Tuy tôi không nghe ra nhưng có một ông lão trong thôn biết tên vở kịch này nên buột miệng thốt lên.
Vở kịch này hát chừng nửa tiếng đồng hồ rồi diễn đến vở thứ hai. Vở kịch thứ hai có tên là "Tần Cối giết cung", vở kịch này tôi vẫn không biết, đều là do có một ông chú trong đám thôn dân giảng giải cho.
Người hát hí kịch rất ra sức, người xem hí kịch cũng rất nhiệt tình, vỗ tay cười to vô cùng sôi nổi. Một thôn nhỏ vốn hẻo lánh yên tĩnh này bỗng dưng náo nhiệt như đang đón Tết.
Chờ đến khi diễn xong vở kịch thứ hai thì đã lại nửa giờ nữa trôi qua. Thế nhưng, người hát hí kịch trên sân khấu không có ai đi ra chủ trì, cứ hát vở này nối tiếp vở kia như thế.
Đợi đến khi vở kịch cuối cùng hát xong mới có một người đeo mặt nạ đi ra từ sau cánh gà. Mặt nạ của người này rất đặc sắc, là mặt nạ Bao Công hắc diện. Phục trang của người này cũng kì quái, trường bào màu xanh, tay cầm quạt giấy, cảm giác như người bình thư thời cổ đại.
Sự xuất hiện của người này khiến tất cả mọi người đều hứng thú, nhất thời toàn trường yên lặng như tờ. Người đeo mặt nạ Bao Công ngồi lên chiếc ghế ở chính giữa sân khấu, đồng thời mở quạt ra, nhìn trông rất có phong phạm.
Chúng tôi không nhìn thấy mặt y, chỉ nghe thấy tiếng cười hiền hòa: "Thưa bà con cô bác, tôi đây biệt hiệu Bao Thanh Thiên hắc diện. Hôm nay ghé bước nơi đây, thấy yêu ma quỷ quái đang quấy phá nơi này, người ngợm tạp nham, lòng người gian trá, nên có ý dừng chân nói chuyện một chút. Mong bà con cô bác nể mặt, tôi không mong mọi người reo hò, chỉ mong mọi người nghe tôi nói hết, thật xin cảm kích vô cùng!"
Người này nói chuyện rất hài hước, cũng rất được lòng người khác, tiếng nói vừa dứt, trong đám thôn dân đã có người vỗ tay trước tiên.
Người kia đứng dậy, cung kính nghiêng mình cảm tạ, sau đó ngồi xuống, lại mở quạt giấy trong tay ra, cất giọng kể: "Lại nói Đạo môn Hoa Hạ không yên bình, trước có Linh tộc sau có lão tặc. Nói đến Linh tộc trước, tuy rằng đáng trách, nhưng cũng không phải hạng người làm chuyện thương thiên hại lý, tạm thời không bình luận sâu thêm! Nói đến lão tặc kia, ra vẻ đạo mạo, nhưng lại khiến Đạo môn ô uế bẩn thỉu. Nơi đạo sĩ thanh tu lại bị lão làm cho máu chảy thành sông. Không chỉ dọa thôn dân đi mất, lại còn quấy rầy bách tính, khiến lòng người hoang mang! Chúng ta hôm nay phải tính toán tội danh của lão tặc này, một, lão tặc không tu tâm, đi đấu đá lẫn nhau, hại người vô số. Hai, lão tặc tư thông với địch, phản bội đất nước, cấu kết với Âm Dương đạo, dẫn sói vào nhà, làm nhục Đạo môn. Ba, lão tặc bất trung, bất nhân, bất nghĩa, giết chủ là là bất trung, phản bội bộ phận Đặc Biệt là bất nhân, tàn sát đạo nhân chính nghĩa là bất nghĩa. Mọi người nói xem, lão tặc này có nên giết hay không?"
Người này nói chuyện rất có vần có điệu, vừa nghe là biết là nhịp điệu của người kể chuyện. Hơn nữa, tốc độ nói chuyện của y rất nhanh, lúc nói đến đoạn cao trào, người bên cạnh sẽ gõ trống gấp để bổ trợ.
Y vừa dứt lời, đám thôn dân bên dưới đều xôn xao hết cả lên. Họ đâu biết ân oán của Đạo môn, tuy nghe không hiểu gì nhưng vì muốn xem vui nên vẫn lớn giọng đáp lại: "Lão tặc đáng chết!"
Thoáng chốc, câu nói đó đã kéo bầu không khí kể chuyện đi về phía cao trào.
Nội tâm tôi lại nổi cơn sóng to gió lớn từ lâu, sự khiếp sợ trong lòng mãi sau vẫn chưa thể bình ổn lại. Không nhiều người biết chuyện mà người kể chuyện kia kể, nhưng tôi thì biết rõ rành mạch.
Lão tặc trong miệng y ngoài lão tổ Diệp gia ra thì còn ai vào đây nữa? Nói cách khác, người kể chuyện này không phải kẻ kịch, mà là bạn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận