Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 798: Ra khơi tìm kiếm

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Lý Tiêu Vũ là người phụ nữ từng trải qua bao sóng to gió lớn, lúc đối mặt với thảm kịch này, cô ta vẫn không bị đánh gục, vẫn chuyên tâm đi chăm sóc Tử Long. Tôi bắt đầu xử lý hậu sự, sau khi những ngư dân kia rời đi, tôi bèn đi tìm chút gỗ củi, đốt một đống lửa, chuẩn bị hỏa táng người nuôi thi tên Lạc kia.
À không đúng, nên gọi anh ta là vu sư Đại Mạc có cốt khí kiêu ngạo cuối cùng mới phải.
Theo như truyền thống và tập tục của họ, hình như không thấy có nhắc đến việc thổ táng. Họ là thần bảo vệ trên thảo nguyên, thân thể và thiên phú là do trời cao ban ân. Sau khi chết sẽ đốt thành tro xương, hi vọng làn gió tự do có thể đưa anh ta quay về cố hương.
Tôi đặt hai con quạ đen huyết đồng ở bên cạnh Lạc, sau khi đốt lửa xong mới gật đầu hành lễ, đồng thời hô: "Lạc đại ca, giờ anh đã tự do rồi! Anh vĩnh viễn sẽ không phải cô độc, bởi vì hai con quạ đen này sẽ bầu bạn với anh mãi mãi. Tôi tin rằng, anh nhất định sẽ có thể quay trở về cố hương của mình và an nghỉ hoàn toàn. Tôi đã kế thừa tuổi thọ của anh, nhất định sẽ nghe theo di nguyện của anh, vì Đạo môn mà không màng sống chết!"
Tôi không thắp hương, cũng không hóa vàng mã, bởi vì phong tục hai nơi khác nhau. Đến khi đống lửa cháy hết, tôi mới thu lại tro xương của Lạc. Nhân lúc gió biển đang thổi lồng lộng, tôi bèn ôm theo tro cốt của anh ta, vừa đi dọc bờ cát, vừa tung tro xương lên trời.
Có cái bị rơi xuống đất, có cái được gió mang đi, không biết sẽ được thổi đến đâu.
Giải quyết xong chuyện của Lạc, tôi mới bắt đầu ra tay xử lý thi thể của lão ngư ông và bé gái nọ. Tất cả thôn dân thôn Trường Thọ đã bị họ hại chết, thi thể được chôn bên dưới tấm bia đá.
Vốn dĩ tôi định đào hài cốt của thôn dân lên, thế nhưng ngẫm nghĩ thi thể của họ đã mục nát thành xương trắng từ lâu, hơn nữa lượng công việc khá lớn, sẽ tốn không ít thời gian, mà chủ yếu là do không có nhiều tác dụng lắm.
Nơi này không có phong thủy, họ cũng coi như được chôn nơi cố thổ của mình. Thế nhưng những tấm bia đá đè lên hài cốt của họ đều đã bị tôi lật đổ hết lên.
Còn về thi thể lão ngư ông và bé gái nọ, tôi đã chôn họ ở chỗ lối vào thôn Trường Thọ. Tôi không để họ nằm ngang mồ yên mả đẹp, mà chôn họ dưới đất với tư thế quỳ. Trên tay họ là bao nhiêu nợ máu, đúng lúc có thể vĩnh viễn tạ tội trước mặt thôn dân nơi đây.
Đến khi tôi xử lý xong xuôi những chuyện này thì đã là gần chạng vạng. Lý Tiêu Vũ nấu tạm ít đồ, lão quỷ cũng đã tỉnh táo lại. Chúng tôi ăn uống qua loa một chút rồi bắt đầu bàn bạc dự định sau này.
Tình hình lão quỷ càng ngày càng nghiêm trọng, khắp hai cánh tay đều mọc đầy vảy cá màu đen. Cho dù bọc kín ông ta lại thì vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối tột độ. Thân thể của ông ta cũng rất suy yếu, khuôn mặt tái nhợt một cách lạ thường, cả người chẳng còn sức lực tinh thần nào, chỉ cố gắng gượng được lúc nào hay lúc đó.
Lão quỷ châm một điếu thuốc, sau khi rít lập bập vài cái mới nói: "Lão quỷ tôi cả đời này rất ít khi nhìn lầm người, thế nhưng vẫn đánh giá thấp anh bạn nuôi thi. Anh ta kết bạn với chúng ta chưa lâu, giao tình cũng không sâu, nhưng có thể hi sinh tính mạng mình để cứu chúng ta, vẻ hào hùng đó quả thật rất xứng với cốt khí của vu sư Đại Mạc. Người chết không thể sống lại, sau này chúng ta có thể phải đối mặt với nhiều cái chết hơn nữa. Chỉ hi vọng sao cho... tất cả chúng ta đều có thể đổi lấy được một kết cục tốt đẹp."
Nói xong, lão quỷ bèn thở dài một tiếng. Tuy chúng tôi đều đã đối mặt với quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng mỗi lần gặp phải cảnh tượng như vậy, trong lòng vẫn rất sầu não.
Tôi biết lão quỷ nói vậy là để an ủi mọi người, bèn gật đầu ra điều đồng ý. Lý Tiêu Vũ chợt đổi đề tài: "Lão quỷ, trước hết chúng ta phải nghĩ cách giải quyết vu độc trên người ông đã. Nói ra thì y thuật của phái Luyện Đan chúng tôi cũng đứng số một số hai Đạo giáo. Tôi đã quan sát vu độc của ông, nhưng không tìm được chỗ để xuống tay. Tôi đã cho ông dùng Hoàn Hồn Đan, nhưng chẳng có hiệu quả chút nào. Nhưng chỉ cần là độc dược thì sẽ có thuốc giải, ông đừng lo lắng, cho tôi thêm chút thời gian, nói không chừng tôi có thể tìm được cách phá giải!"
"Tôi không sao, chút vu độc đó lão vẫn có thể nhịn được!" Lão quỷ ung dung cười, cố gắng thể hiện bản thân mình không sao vì không muốn chúng tôi phải phân tâm vì ông ta.
Đoạn ông ta nhìn về phía Tử Long, nói tiếp: "Hiện giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của chúng ta chính là nhất định phải đưa Tử Long đến cuối sông Minh Hà. Nếu như sức mạnh tà ác trong cơ thể cậu ta không thể nào loại trừ, vậy thì chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào thật nữa. Sơ Cửu, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện hay không?"
Ánh mắt lão quỷ nhìn tôi lúc này vô cùng phức tạp. Tôi không nhìn ra dụng ý của ông ta, chỉ gật đầu khe khẽ, nói chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ.
Lão quỷ bật cười: "Sơ Cửu, tôi biết cậu đã có dự định cuối cùng. Nhưng tôi muốn cầu xin cậu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối đừng bỏ rơi Tử Long. Dù sao, chúng ta vẫn còn một ít cơ hội!"
Tôi hiểu ý lão quỷ, lúc trước tôi cũng có dự định như vậy, rằng nếu thật sự không tìm được ao máu Hồng Liên ở cuối sông Minh Hà, thì đợi đến khi áo cà sa của Bồ Tát mất đi tác dụng, tôi sẽ tự tay giết Tử Long. Tôi thà để anh ấy chết trong tỉnh táo, chứ tuyệt đối không thể để anh ấy biến thành ác ma giết chóc tàn sát khắp nơi được.
Người tôi muốn bảo vệ nhất đời này, một là Tử Long, một là Y Y. Tôi đương nhiên không muốn đối mặt khi thời điểm đó tới, càng không muốn tự tay giết chết anh ấy. Cho nên, cho dù không cần lão quỷ nhắc nhở, tôi cũng sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng.
Tôi không giải thích với ông ta, chỉ gật đầu một cái thật trịnh trọng.
Thấy vậy, lão quỷ mới thả lỏng mỉm cười rồi tiếp tục bàn về chủ đề chính của chúng tôi: "Phân thân Ma Vương đi tìm sào huyệt của Linh tộc, ắt là cũng đang chuẩn bị trước. Nếu như Tử Long không thể mở được phong ấn của địa ngục Cửu U thì phân thân Ma Vương này chắc chắn sẽ đến địa ngục Cửu U để nuốt lấy Minh Vương. Đường thông đến mười tám tầng địa ngục, đương nhiên là hắn không xuống được, chỉ có thể xuất phát từ sào huyệt của Linh tộc. Nói cách khác, hiện giờ chúng ta có một cơ hội rất tốt, đó chính là đuổi theo Diệp Chu Tinh và Đoạt Phách, chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau để phỗng tay trên!"
Cách này của lão quỷ quả thật cũng là một ý kiến rất tốt, thế nhưng chỗ khó là phải làm thế nào để tìm được đám Diệp Chu Tinh? Con thuyền màu đen kia không phải thuyền bình thường, mà đó có lẽ là con thuyền có thể vượt qua sông Minh Hà.
Lần trước lúc tôi và Tử Long đến địa ngục Cửu U để cứu Vương Lỗi cũng đã đi trên con thuyền đó tìm đến địa ngục Cửu U. Chắc chắn Linh tộc đang ẩn nấp trong một không gian nào đó trên biển cả, có lẽ chỉ có con thuyền con đó mới có thể tìm được vị trí chính xác.
Thật ra thâm tâm tôi không có mấy phần tự tin có thể tìm được đám Diệp Chu Tinh, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, nhất định phải đánh cược một lần. Suy nghĩ của Lý Tiêu Vũ cũng giống với tôi, cô ta nói: "Nếu như Lạc không xảy ra chuyện, nói không chừng còn có thể lợi dụng quạ đen huyết đồng đi tìm họ. Hiện giờ Lạc đã chết, chúng ta chỉ có thể tự mày mò tìm kiếm. Biển cả tuy vô bờ bến, nhưng tôi tin ông trời nhất định sẽ đứng về phía chính nghĩa, dẫn dắt chúng ta tìm được đến sào huyệt của Linh tộc!"
"Đúng thế!" Tôi gật đầu đáp lại rồi lập tức sắp xếp: "Tiêu Vũ, cô phụ trách chăm sóc Tử Long và giải trừ vu độc giúp lão quỷ. Tôi ra ngoài tìm thuyền, chúng ta đã trì hoãn cả một ngày trời rồi, nhất định phải mau chóng ra tay, bằng không sẽ chỉ cách họ ngày càng xa mà thôi!"
"Được, vậy cứ quyết định như thế đi! Vu độc trên người lão quỷ cậu không cần lo lắng, chỉ cần tìm được cách phối vu độc là nhất định có thể tìm ra thuốc giải!" Lý Tiêu Vũ sợ tôi phân tâm nên cố tình an ủi tôi.
Tôi gật đầu cười, nhân lúc trời còn chưa tối bèn rời khỏi đảo Trường Thọ. Tôi đi tìm kiếm dọc theo hòn đảo ở gần đảo Trường Thọ, tìm khoảng chừng mười cây số thì tìm thấy cảng Lang Gia.
Đây là một cảng biển, số người qua lại không hề ít, đâu đâu cũng có thể trông thấy thuyền đi ra đi vào, nhưng muốn ra khơi thì chỉ có thể đi tìm một chiếc thuyền lớn. Ngư dân ở cảng biển có không ít, sau khi nhờ người giới thiệu, tôi đã liên lạc được với một thuyền trưởng giàu kinh nghiệm ở cảng Lang Gia, biệt hiệu lão Trần.
Lão Trần chừng bốn mươi tuổi, da dẻ ngăm đen, thân hình khỏe mạnh, thoạt trông rất chất phác. Khuôn mặt ngăm đen đầy bình tĩnh, vừa nhìn đã biết là người từng trải.
Ông ta có thuyền đánh cá của chính mình, đúng lúc mùa này là mùa cấm săn bắt cá nên thuyền đánh cá của ông ta không ra khơi, vẫn đậu mãi ở bến cảng. Sau khi thương lượng xong giá cả, lão Trần cũng không hỏi tôi cụ thể muốn đi đâu, gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Xem ra ông ta có lẽ đã lâu rồi không ra khơi nên trong lòng mong nhớ biển cả lắm đây. Họ đều là những người kiếm sống trên biển, từ nhỏ đã giao tiếp với biển, thứ tình cảm và chốn về này sẽ mãi mãi không bị xóa bỏ.
Lão Trần triệu tập mười mấy thuyền viên suốt đêm, sau hơn một giờ chuẩn bị, đoàn chúng tôi mới lên thuyền đánh cá của ông ta. Con thuyền đánh cá của ông ta cũng không phải tàu đánh cá lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ.
Sau khi rời cảng, lão Trần mới hỏi tôi: "Anh bạn nhỏ, nói đi, muốn đi đâu? Chỉ cần là nơi cậu muốn đi, ông anh già này nhất định sẽ dẫn cậu đi. Cả vùng biển cả này không có nơi nào mà tôi không quen thuộc cả."
Đó chính là lí do vì sao tôi lựa chọn lão Trần. Nếu như đang vội, tôi có thể đi tìm ca nô, nhưng chủ ca nô không hiểu rõ biển cả, chỉ những thuyền trưởng quanh năm sinh sống ở trên biển mới thực sự hiểu rõ biển cả như lòng bàn tay.
Tôi trả lời: "Trần đại ca, tôi muốn đi đến phía đông đảo Trường Thọ! Không có chỗ đến cụ thể, cứ đi cho đến khi tìm thấy người thì thôi!"
Tôi nói rất thẳng thắn, cũng rất rõ ràng. Lão Trần không phải hạng xuề xòa, đương nhiên biết ý tôi, bèn gật đầu cười lớn: "Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Trong lúc cười đùa, chúng tôi đã tiến vào phạm vi đảo Trường Thọ, từ xa tôi đã trông thấy đảo Trường Thọ với địa thế hiểm trở đó. Mà phía đông của đảo cũng chính là hướng mà đám Diệp Chu Tinh rời đi.
Trên biển gió êm sóng lặng, tôi cố tình kéo lão Trần đến boong thuyền, muốn dò hỏi ông ta xem hải vực xung quanh có từng xuất hiện chuyện ly kỳ cổ quái nào không.

Bình Luận

0 Thảo luận