Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 811: Tổ tiên Linh tộc

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Hiện giờ chúng tôi hoàn toàn lâm vào tình trạng bế tắc, tiến không được, lùi cũng không xong, chỉ đành chủ động tự tìm lối thoát! Lý Tiêu Vũ và lão quỷ đều rất quan tâm đến Tử Long, trải qua bao nhiêu lần hy vọng rồi lại thất vọng, tôi chỉ sợ cuối cùng bọn họ sẽ suy sụp mất.
Thế nên tôi sẵn sàng mạnh dạn thử một lần xem sao, thành công thì còn cơ hội, nếu thua thì tất cả chúng tôi đều bỏ mạng tại đây.
Nghe thấy tôi nói có cơ hội, hai người họ lập tức nhìn tôi, lão quỷ hỏi: "Sơ Cửu, có phải cậu đã nghĩ ra cách gì rồi không?"
Tôi lắc đầu cười khổ: "Thành thật mà nói, đây cũng không phải cách gì hay, nhưng tôi muốn thử xem. Hai người còn nhớ Thanh Long chứ?"
Lão quỷ trầm ngâm suy nghĩ sau đó gật đầu: "Nhớ chứ, là một trong tứ đại hộ pháp của Linh tộc, cũng là người có đạo hạnh cao nhất trong tứ đại hộ pháp. Lần trước cậu đối phó với lão tổ Diệp gia ở núi Miêu Vương, hắn cũng đưa đệ tử Linh tộc tới tiếp ứng. Chẳng lẽ, ý của cậu là..."
Lão quỷ nói tới đây là đã đoán ra ý định của tôi rồi, tôi nhìn ông ấy gật đầu cười đáp: "Không sai, hiện giờ chúng ta không có tiến triển, chỉ còn duy nhất một cách chính là đi tìm Thanh Long! Vừa rồi tôi cũng đã nói với mọi người, Thanh Long không tán thành sự hợp tác giữa Linh tộc và phân thân của Ma Vương. Có điều địa vị của hắn không đủ, hơn nữa hắn lại là kẻ một lòng trung thành, thế nên chỉ có thể phục tùng theo sự sắp xếp của Đại pháp sư!"
Nghe tôi nói xong, lão quỷ và Lý Tiêu Vũ đều im lặng. Một lúc sau, Lý Tiêu Vũ mới lên tiếng: "Sơ Cửu, tìm Thanh Long đúng là có một chút hy vọng, nhưng cậu đã nghĩ tới chuyện, nếu không thể thuyết phục được Thanh Long, chúng ta sẽ bị bại lộ chưa? Cậu cũng nói, hắn là người trung thành, tuyệt đối sẽ không phản bội Linh tộc, tôi lo hắn sẽ e ngại uy nghiêm của Đại pháp sư mà đối phó với cậu..."
Tôi cười nói: "Bây giờ chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đặt cược một ván. Tôi tin Thanh Long, cũng tin vào nhân phẩm của hắn. Cho dù hắn từ chối đi chăng nữa, tôi cũng tin hắn sẽ không tiết lộ tin tức của chúng ta ra ngoài. Đến lúc đó, nếu quả thật không được nữa, thì đành làm theo cách của cô, được không?"
Lý Tiêu Vũ và lão quỷ nhìn nhau, có vẻ cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn nên đành gật đầu đồng ý. Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi chờ đến lúc trời tối để hành động.
Thời gian trong không gian này nhanh hơn bên ngoài mấy tiếng, nhưng tôi không ngờ ở đây ban ngày rất ngắn, hình như chỉ có vài ba tiếng đồng hồ thôi. Nói cách khác, ở đây thời gian ban ngày chỉ còn có một nửa.
Lúc chúng tôi vừa mới tới, trong không gian này đang là buổi chiều, nhưng đến bây giờ, còn chưa được hai tiếng đồng hồ, trời đã tối. Kiểu hiện tượng thời tiết kỳ lạ này có lẽ cũng liên quan đến lời nguyền mà bọn họ phải chịu.
Tôi thấy trời đã tối, bèn một mình lặng lẽ hành động. Đầu tiên tìm thấy một phòng đá ở gần nhất, phát hiện bên trong có hai tên đệ tử đang nghỉ ngơi. Nhân lúc chúng không để ý, tôi lén đột nhập vào phòng. Trước khi bọn chúng kịp phản ứng, tôi đã đánh ngất đối phương.
Tôi lo lúc bọn chúng tỉnh lại sẽ làm lộ hành tung của mình nên đã trói chúng lại, nhét khăn vào miệng sau đó mới đổi một bộ áo bào đen rồi đi ra ngoài.
Trên đường đến cung Trường Sinh, cả con đường đều canh phòng nghiêm ngặt, lính gác tuần tra qua lại, e là một con ruồi cũng không lọt vào được. Nếu không phải chúng tôi nhân cơ hội lúc bọn chúng mở cửa Minh Hà mà xông vào, chắc có lẽ chưa kịp đi tới cung Trường Sinh thì đã bị bọn chúng bắt được rồi.
Đặc biệt là xung quanh đảo Trường Sinh còn có khu vực dưới chân núi, hầu như đều được canh gác, có thể nói là vô cùng nghiêm ngặt. Tôi còn nhìn thấy những hộ pháp khác dẫn theo đệ tử đi tuần tra, chỉ duy nhất Thanh Long là không thấy đâu.
Rơi vào đường cùng, tôi đành lựa chọn đi tới chỗ vịnh phía dưới đảo Trường Sinh. Quả nhiên, tới cảng vịnh vừa đúng lúc nhìn thấy Thanh Long đang ngồi bên bờ uống rượu. Hắn không đeo mặt nạ, tôi vừa nhìn là nhận ra ngay, một mình ôm hồ lô rượu, trông có vẻ không vui chút nào.
Hai chân hắn buông thõng xuống mặt biển, có thể nhìn thấy rất nhiều cá bơi lội tung tăng bên dưới chân. Phía sau lưng hắn còn có mười mấy đệ tử Linh tộc đang giám sát từng động tĩnh ở vịnh.
Lúc này tôi ăn mặc giống như bọn chúng, chỉ cần không cố ý biểu hiện lạ thường, bọn chúng chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Điều tôi cần làm bây giờ là đường đường chính chính đi tới chỗ bọn chúng, hơn nữa còn không được để lộ ra vẻ sợ sệt.
Mười mấy tên đệ tử Linh tộc cho rằng tôi tới báo cáo tin tức nên cũng không ngăn cản. Tôi vừa đi tới phía sau Thanh Long, hắn đã giơ cao hồ lô rượu trong tay lên nói: "Bình rượu lâu năm, chờ người bạn cũ!"
Ngay khi Thanh Long nói câu này, tim tôi đập thình thịch, vô thức quay lại nhìn hơn chục tên đệ tử Linh tộc, chỉ sợ rằng chúng sẽ phát hiện ra thân phận của mình. Nhưng kỳ lạ, mười mấy tên đệ tử Linh tộc giống như không nhìn thấy tôi, căn bản không thèm nhìn về chỗ tôi.
"Đừng nhìn nữa, bọn họ đều là người tôi tin tưởng nhất. Đến cũng đến rồi, ngồi xuống uống một ngụm nào!" Giọng nói của Thanh Long mang theo ý cười bất đắc dĩ, gương mặt cũng nở nụ cười bất lực.
Hắn đã phát hiện ra thân phận của tôi từ đầu, nếu còn tiếp tục che giấu thì có vẻ thiếu chân thành. Tôi cười nói được, sau đó tới ngồi bên cạnh hắn, đồng thời nhận lấy hồ lồ rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
"Tôi biết sẽ không ai ngăn cản được cậu mà. Ha ha, quả nhiên cậu là kẻ khó chơi nhất!" Sau khi tôi đưa lại hồ lô rượu cho Thanh Long, hắn cười khổ lẩm bẩm một câu.
"Hết cách rồi, bất đắc dĩ thôi!" Tôi cũng tự mình cười khổ, sau đó mới hỏi hắn: "Thanh Long, anh cố ý ở đây chờ tôi ư?"
"Ừm!" Thanh Long gật đầu đáp: "Tôi biết chỉ cần có một chút cơ hội, cậu nhất định sẽ xuất hiện. Hơn nữa, tôi cũng biết cậu sẽ tới tìm tôi, thế nên mới cố ý chờ ở đây. Nhưng mà cậu cần gì phải đến? Đây là hang ổ của Linh tộc, cậu không thể thay đổi được thế cục đâu. Cho dù Vương Lỗi tới cũng không chắc có thể sống sót trở về!"
Giọng điệu của Thanh Long lộ vẻ bất đắc dĩ, dường như biết một khi tôi tới đây sẽ chỉ rước thêm phiền toái mà thôi, tôi cười nói: "Thanh Long, đôi khi tôi thật sự không thể giúp được chính bản thân mình. Tôi cũng muốn trở lại thôn Ma Câu, yên ổn sống cuộc sống của bản thân. Nhưng Đạo giáo vẫn chưa thái bình, tôi không còn cách nào khác! Anh là người sống không giả dối, tôi cũng không giấu gì. Tôi tới tìm anh là có hai mục đích."
Tôi nói xong, Thanh Long nghiêng đầu nhìn tôi: "Tạm bỏ qua mục đích tìm tôi giúp đỡ, nói mục đích còn lại đi."
"Được!" Tôi gật đầu: "Tôi tới đây là muốn biết tại sao Linh tộc lại bị giam giữ ở nơi này?"
Thanh Long không trả lời tôi ngay mà uống một ngụm rượu sau đó mới nói: "Tổ tiên Linh tộc của chúng tôi, chính là đệ tử thứ năm của Từ Phúc. Người ngoài chỉ biết được Từ Phúc có năm đệ tử, bao gồm Quảng Nhân, Quảng Ái, Quảng Hiếu, Quảng Đễ... Vừa hay đại diện cho bốn phẩm chất tốt đẹp của người Hoa Hạ, nhưng đệ tử giỏi nhất của Từ Phúc không phải bọn họ mà là Linh Thu. Đây là đệ tử cuối cùng của ông ấy, không chỉ có thiên phú hiếm thấy, còn là đệ tử mà Từ Phúc yêu thương nhất. Trước khi vua Tần băng hà, Từ Phúc đã từng muốn đem hết khả năng của mình truyền thụ lại cho ông ta. Chỉ đáng tiếc còn chưa kịp thực hiện thì vua Tần đã lâm trọng bệnh. Bất đắc dĩ, Từ Phúc mới lựa chọn vượt biển đi tìm thuốc tiên để chạy trốn!"
Thanh Long nói tới đây, tạm dừng lại một chút, định uống thêm ngụm rượu rồi kể tiếp, nào ngờ rượu trong hồ lô đã hết, lắc lắc vài cái cũng chỉ nhỏ được mấy giọt.
Thanh Long cười cười còn chưa đã thèm, nhưng cũng cất hồ lô rượu đi kể tiếp: "Từ Phúc biết trên biển có ba ngọn núi tiên là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu, tùy ý tìm đến một ngọn núi tiên có lẽ cũng có thể cứu được tính mạng của vua Tần. Nhưng trong lòng ông ấy biết rõ, nếu như vua Tần trường sinh bất tử, dân chúng sẽ phải chinh chiến quanh năm, khốn khổ không thôi, thế nên ông ấy mới lựa chọn từ bỏ vua Tần! Mà ngọn núi tiên gần đây nhất chính là đảo tiên Bồng Lai, nhưng đã là núi tiên thì sao có thể để người ngoài tùy tiện bước lên? Từ Phúc cũng muốn tự mình lấy được thuốc tiên trường sinh bất tử, đi ngược lại với ý trời, cố chấp xông vào đảo tiên Bồng Lai, cuối cùng thất bại. Như một sự trừng phạt, ông ấy phải để lại một người ở đây, trọn đời bảo vệ cửa Minh Hà, hơn nữa vĩnh viễn không được rời đi!"
Thanh Long kể rất đơn giản, có lẽ hắn cũng được nghe các bậc tiền bối của Linh tộc kể lại. Những chuyện xảy ra với Từ Phúc hồi đó, chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng tôi không ngờ, tổ tiên của Linh tộc lại là đồ đệ của Từ Phúc, cũng không ngờ, Từ Phúc đã để lại Linh Thu, người đệ tử mình thương yêu nhất, để ông ta chịu sự trừng phạt này.
Con người ai cũng có sự thiên vị, cho dù là thánh nhân cũng vậy, chỉ là bọn họ thiên vị nhưng không cố chấp mà thôi. Khi đó Từ Phúc để lại Linh Thu, có lẽ cũng nghĩ bọn họ sẽ chết trên biển? Để lại Linh Thu, biết đâu người này có thể sống sót, tiếp tục phát triển pháp thuật mà ông ta đã truyền thụ.
Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính, Từ Phúc không những không chết trên biển, mà còn đi tới được Nhật Bản. Thứ được gọi là nhân quả, chính là sự tuần hoàn không ngừng. Nếu như Từ Phúc không đi tới Nhật Bản, có lẽ bây giờ sẽ không có Âm Dương đạo lớn mạnh như vậy, lại càng không nảy sinh mối hận thù giữa Âm Dương đạo và Đạo giáo Hoa Hạ!
Kể ra đây cũng không phải lỗi của Linh Thu, mà là do Từ Phúc làm trái ý trời, cố chấp xông vào núi tiên, đó là lý do Linh Thu phải chịu sự trừng phạt, mãi mãi không thể rời khỏi nơi này. Có lẽ trước khi chết, Linh Thu cũng vẫn chờ đợi Từ Phúc sẽ quay lại đón ông ta.
Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng biết được nguồn gốc của Linh tộc, điều này chính xác hơn nhiều so với những gì được lưu truyền ở bên ngoài!
Sau khi Thanh Long kể xong, hắn không nói gì nữa, ánh mắt nhìn đăm đăm lên mặt biển, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi im lặng một lúc rồi mới lên tiếng hỏi: "Thanh Long, thật sự không thể giúp được ư? Chuyện này liên quan đến chúng sinh Tam giới, anh nhẫn tâm nhìn Ma Vương thống nhất Tam giới, biến cả Tam giới thành địa ngục sao?"
Tôi vừa cất lời hỏi, Thanh Long cười khổ bất lực, sau đó mới quay lại, nhìn chằm chằm vào tôi, chân thành nói: "Sơ Cửu, xin lỗi, lần này tôi không giúp được cậu!"

Bình Luận

0 Thảo luận