Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 519: Âm dương chia ngả

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Sau khi đi ngang qua trấn Thái Ất, nơi đầu tiên chúng tôi nhìn thấy là cung Thái Ất, nhưng cung Thái Ất không nguy nga tráng lệ như tưởng tượng của chúng tôi mà chỉ là một đạo quán, không to không nhỏ.
Cửa lớn đóng im ỉm, chúng tôi không biết được tình hình bên trong, chỉ biết được qua lời kể của Đông Tử rằng bên trong thực sự thờ phụng tượng thần của Thái Ất Chân Nhân. Ngày thường nơi này cũng để cho khách du lịch và người dân bản địa cúng bái, cầu nguyện.
Ở khu vực này, Đông Tử và A Cẩu đương nhiên rất thuộc đường. Ngang qua cung Thái Ất, chúng tôi bắt đầu đi về phía núi Chung Nam. Khoảng cách không quá xa xôi, dọc đường vẫn lác đác thấy được không ít nhà trọ.
Nơi này đã được khai thác và phát triển thành địa điểm du lịch rồi, đương nhiên sẽ không có thần mộ của Thái Ất Chân Nhân. Vả lại, nơi này đã bị người của Linh tộc ghé qua, cho nên chúng tôi không dám chần chừ, đi vội đi vàng trong đêm tối.
Chúng tôi không dám đi đường lớn, trên người vác theo túi lớn túi nhỏ nên sợ rước thêm phiền phức không cần thiết. Hai anh em Đông Tử đi trước dẫn đường, đưa chúng tôi đi xuyên qua rừng cây.
Đợi khi chúng tôi tới chân núi núi Chung Nam thì trời vẫn chưa sáng, vả lại núi Chung Nam cách mặt nước biển trung bình hai nghìn mét trở lên. Về cơ bản, chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên không thể thấy được đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy được lưng chừng núi luôn có mây mù che phủ.
Xét từ góc độ địa lý, dãy núi Tần Lĩnh, phía Bắc chạm Hoàng Hà, phía Nam đón Trường Giang, phía Tây trông về Côn Lôn, phía Đông chỉ sang biển lớn, thế núi như hổ phục.
Mà xét từ góc độ thời tiết tự nhiên, môi trường trong lành, cây cối rậm rạp, núi đá kỳ dị, thế núi san sát, linh khí dồi dào, cứ như tiên cảnh giữa nhân gian.
Tôi có thể cảm nhận được, linh khí của đất trời ở nơi này rất dồi dào, quả thực là nơi thích hợp để tu luyện. Thế giới bên ngoài bị ô nhiễm nghiêm trọng, linh khí thưa thớt, đối với người tu đạo mà nói, không phải là một môi trường tốt.
Vốn còn định tới cung Trùng Dương cúng tế một lát, nhưng vì thời gian gấp gáp, đành phải từ bỏ ý định này. Chúng tôi không biết vị trí của thần mộ, cũng không biết một chút xíu manh mối nào, chỉ có thể đi tìm một cách mờ mịt.
Xuyên qua rừng cây một lát, phía trước xuất hiện một nơi khá bằng phẳng. Đông Tử đi đằng trước dẫn đường, đột nhiên dừng lại, chỉ vào một nơi ngay trước mặt: "Anh Cửu, đây chính là Hoạt Tử Nhân mộ của núi Chung Nam."
Khi Đông Tử nói câu này, tôi lướt chiếc đèn pin trong tay về phía đó. Vừa mới lướt qua, vừa vặn nhìn thấy ở chỗ cách đó không xa có một ngôi mộ cực kỳ to.
Ngôi mộ này chí ít cũng phải cao hai mét, dùng toàn bộ gạch xám đắp nên. Bên trên ngôi mộ không phải là bia mộ hình bầu dục như thông thường mà là một mái nhà xây bằng mảnh ngói.
Bên trái của ngôi mộ này cũng lập một cái bia đá cực kỳ to, bên trên khắc bốn chữ to "Hoạt Tử Nhân mộ" tuy chất phác nhưng có phong phạm cổ xưa.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trên chiếc bia mộ này có một cái cửa mộ, chỉ là nó được khảm rất chặt, nếu không nhìn cẩn thận, căn bản không dễ gì phát giác ra.
Lão quỷ nhìn xong cũng phấn khích, sau khi quan sát một hồi, ông ta nói: "Hoạt Tử Nhân mộ ở núi Chung Nam và Hoạt Tử Nhân mộ ở Miêu Cương hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ban đầu tôi còn tưởng nó có điểm chung, xem ra không phải vậy. Cảm giác như Hoạt Tử Nhân mộ ở Miêu Cương đáng sợ hơn."
Tôi cũng từng tận mắt chứng kiến Hoạt Tử Nhân mộ ở Miêu Cương, đó là một tập quán rất cá biệt, trước khi chết, người ta sẽ chui vào Hoạt Tử Nhân mộ, đợi cái chết ập đến.
Mà người Miêu Cương cho rằng sinh mệnh và cơ thể của họ do ông trời ban tặng, sau khi chết đương nhiên phải báo đáp ông trời. Thế nên bộ phận người này sẽ không chọn đất để chôn, họ sẽ để sâu độc và thú ăn kiến ăn thi thể của mình, dùng cách này để cảm tạ ông trời.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hoạt Tử Nhân mộ ở núi Chung Nam, càng không thể hiểu nổi nguyên do của Hoạt Tử Nhân mộ này.
Đông Tử thấy chúng tôi nhìn chằm chằm vào Hoạt Tử Nhân mộ bèn giải thích cho chúng tôi: "Anh Cửu và ông, bên trong Hoạt Tử Nhân mộ này không phải người chết mà là người sống! Tương truyền năm đó Vương Trùng Dương giác ngộ và đắc đạo ở bên trong Hoạt Tử Nhân mộ, sau đó dẫn dắt bảy đồ đệ của ông ta, cũng chính là Toàn Chân Thất Tử về sau này, do Khâu Xử Cơ cầm đầu, cũng giác ngộ tinh thần của đạo pháp ở trong này. Sau này xây dựng cung Trùng Dương, Hoạt Tử Nhân mộ này được giữ lại. Thế nhưng..."
Khi nói đến đây, Đông Tử bắt đầu lấp lửng khiến người ta tò mò. Ánh mắt đảo về phía A Cẩu không hay nói chuyện, A Cẩu cười cười nhưng vẫn không nói gì.
Tôi thấy biểu cảm của hai anh em nhà này khá kỳ lạ cũng đoán được một vài điều, bèn cười bảo: "Đông Tử, hai anh em nhà anh chắc cũng từng tiến vào Hoạt Tử Nhân mộ nhỉ?"
"Hề hề, anh Cửu nói đúng rồi." Đông Tử nở nụ cười ngờ nghệch: "Lúc mới bắt đầu, tôi với A Cẩu mới xuất đạo, cũng nghĩ thử đến việc trộm một ngôi mộ to to để tạo được danh tiếng cho chúng tôi. Nhưng bấy giờ hầu hết các ngôi mộ lớn ở Tần Linh đều bị người ta "ghé thăm" hết rồi, cho nên chúng tôi chọn Hoạt Tử Nhân mộ. Ban đầu chúng tôi còn tưởng bên dưới Hoạt Tử Nhân mộ rất nhỏ, nhưng sau khi tiến vào, tình cảnh bên trong vượt xa tưởng tượng của chúng tôi. Cũng không biết do Hoạt Tử Nhân mộ mà chúng tôi tìm đến có huyền cơ khác, hay là khác biệt với Hoạt Tử Nhân mộ khác. Bên trong sâu không thấy đáy, tầng hầm ngầm dưới lòng đất ấy cứ từng tầng nối tiếp nhau. Tôi và A Cẩu lúc ấy là nghé con không sợ hổ, lá gan cũng to, cứ tiếp tục đi xuống dưới. Đợi khi đi hết tầng cuối cùng, chúng tôi mới đếm rõ ràng, vừa đúng mười tám tầng. Lúc ấy, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu chúng tôi là mười tám tầng địa ngục. Lúc ấy cũng không cần quan tâm đến tìm cơ quan hay gì nữa, sợ quá chạy lên luôn. Sau này nhân viên của đội khảo cổ bịt hết các lối vào, bây giờ Hoạt Tử Nhân mộ mà mọi người nhìn thấy gần như không thể đi xuống được đâu."
"Hoạt Tử Nhân mộ có mười tám tầng ngầm dưới đất, chắc hẳn tương xứng với mười tám tầng địa ngục. Điều này có ngụ ý gì đây? Lẽ nào có liên quan tới mười tám tàng địa ngủ ở âm tào địa phủ ư?" Tôi lầm bầm khó hiểu, cứ cảm thấy có huyền cơ nào đó ở bên trong.
"Không chỉ như thế đâu, khi ấy, sau khi xuống tới tầng thứ mười tám, tôi ngửi thấy mùi máu tanh. Mùi tanh nồng nặc ấy như thể bay ra từ dưới đất vậy, không khác gì tiến vào mười tám tầng địa ngục thực sự." Mà lúc này đây, người im lặng suốt quãng đường như A Cẩu cũng lên tiếng.
Sau khi nói xong, A Cẩu lại im lặng. Họ càng nói như thế, lòng tôi càng thấy mơ hồ, nhưng bây giờ cũng không còn thời gian mà xuống dưới đó. Chỉ có thể đợi khi nào rảnh rỗi rồi xuống dưới đó thám thính.
Điều khác tôi không nhớ kỹ lắm, chỉ nhớ tới câu nói ban nãy của A Đông, Vương Trùng Dương và bảy đồ đệ của ông ta đều giác ngộ và đắc đạo bên trong Hoạt Tử Nhân mộ.
Nghĩ như vậy sẽ cảm thấy Hoạt Tử Nhân mộ này chắc chắn không đơn giản như thế.
Sau khi dừng lại trong thời gian ngắn, chúng tôi tiếp tục đi lên núi. Trong rừng rất tĩnh lặng, tĩnh lặng tới đáng sợ, thậm chí không nghe thấy nổi một tiếng chim hót; càng đi lên phía trên, nhiệt độ càng lúc càng lạnh, trên cành cây đại thụ còn đọng cả tuyết!
Con đường mà chúng tôi đang đi không phải hoàn toàn hoang phế, mà được người ta giẫm lên rồi. Có thể nhìn ra ngày thường chắc hẳn có không ít người tới đây.
Đi được khoảng nửa canh giờ, trước mặt chúng tôi đột nhiên xuất hiện một ngã rẽ. Hai đầu của lối rẽ này đều có thể thông thẳng lên núi, nhưng con đường bên trái đương nhiên dễ đi hơn nhiều, địa thế cũng không quá hiểm trở, cũng vừa vặn đến được mặt dương của núi Chung Nam.
Cây cối ở mặt dương khá um tùm, mà thảm thực vật ở mặt âm trông có vẻ lùn hơn rất nhiều.
Đông Tử đứng ở giữa hai lối rẽ, bắt đầu thuyết minh cho chúng tôi: "Anh Cửu, lối rẽ này có nhiều điều đáng nói lắm nhé. Nếu dùng sơn thủy âm dương để phân chia thì sơn Nam thủy Bắc gọi là dương, sơn Bắc thủy Nam gọi là âm. Bên trái chính là dương, có thể thuận lợi lên đến đỉnh núi, còn con đường bên phải là âm, sẽ vòng tới lưng núi của núi Chung Nam. Mặt âm của bên phải này có địa thế hiểm trở, chỉ cần một thoáng không chú ý là dễ dàng rơi xuống vách núi. Trong phái Đào Mộ của chúng tôi lưu truyền một câu nói như thế này, thà đi Thục đạo, cũng không bao giờ lên mặt âm của núi Chung Nam. Trước kia cũng có không ít cao thủ trộm mộ tới đây thử rồi, nhưng sau cùng rơi xuống vách núi, không một ai sống sót quay về."
Nghe Đông Tử nói như thế, tôi bỗng thấy hứng thú. "Thục đạo" mà anh ta nói chính là "Thục đạo nan, nan vu thượng thanh thiên" (Đường núi ở Tứ Xuyên còn khó leo hơn lên trời), nói tới mức độ hiểm trở và nguy hiểm của đường đi ở Tứ Xuyên, mà đường núi ở Tứ Xuyên đúng là không dễ đi.
Nhưng không ngờ, mặt âm của núi Chung Nam, đến cả người của phái Trộm Mộ cũng không dám đi.
Tôi suy ngẫm trong chốc lát rồi mới hỏi: "Đông Tử, trước kia phải chăng Linh tộc từng đến nơi này?"
"Từng đến chứ!" Đông Tử gật gật đầu: "Nhưng bởi vì địa thế quá hiểm hóc, gần như toàn là vách núi dựng đứng trên bảy mươi độ, hầu như chẳng có mấy ai lên được, sau cùng đành chọn đi mặt dương."
Nghe đến đây, tôi vội vàng hỏi anh ta: "Đông Tử, từ mặt âm đi lên có thể tới được đâu?"
"Núi Thái Bạch!" Đông Tử trả lời: "Núi Chung Nam không phải là ngọn núi đơn độc, mà do mấy ngọn núi gom thành một thể. Đoạn giữa của Tần Lĩnh có ngọn núi cao nhất là núi Thái Bạch, độ cao trên ba nghìn mét so với mực nước biển, là dãy núi cao nhất trên dãy Tần Lĩnh nếu loại trừ Côn Lôn. Nhưng ngọn núi chính của núi Thái Bạch này được tách bạch ra khỏi đỉnh núi của núi Chung Nam, ở giữa là một khe hở lọt sáng, căn bản không thể nào đi qua được. Cách duy nhất là trèo lên từ mặt âm, nhưng cụ thể có đến được ngọn núi chính của núi Thái Bạch hay không cũng vẫn là một câu đố chưa có lời giải."
"Đông Tử, theo cách nói của cậu thì trước kia Linh tộc cũng chưa từng tới ngọn núi chính của núi Thái Bạch?" Đúng lúc này, dường như nghĩ tới điều gì đó, lão quỷ vội vàng hỏi một câu.
"Đúng vậy!" Đông Tử gật gật đầu và nói: "Khi ấy vốn dĩ tôn chủ của Linh tộc muốn tới ngọn núi chính của núi Thái Bạch, nhưng vì tin tức các anh tới thôn Ma Câu được đồn ra ngoài, ông ta phải quay về phía Nam, về sau chuyện này đành gác lại. Ông ơi, ý của mọi người chẳng lẽ là muốn tới ngọn núi chính của núi Thái Bạch?"
Đông Tử hỏi như thế, tôi và lão quỷ mỉm cười gật gật đầu và nói: "Không sai, chúng tôi muốn tới ngọn núi chính của núi Thái Bạch. Núi Chung Nam đã bị người ta lật lên rồi, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của thần mộ, mà nơi duy nhất chưa bị người ta đặt chân tới, chỉ có nơi này thôi. Cho nên, chúng ta nhất định phải đi, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng ta không thể bỏ qua."

Bình Luận

0 Thảo luận