Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 373: Ánh mắt tinh tường

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Nghe thấy Huyền Khổ đại sư nói muốn dẫn chúng tôi đến Huyền Chân quan thật, tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mặt mày cũng thả lỏng hơn. Bôn ba suốt cả đường, còn gặp phải bạch hồ mắt xanh kinh khủng như thế cũng chính là để tìm được Huyền Chân quan thật sự.
Bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy mọi đánh đổi của mình đều rất đáng.
Hà thiên sư cũng rất kích động, vỗ vai tôi rồi cười nói: "Đạo huynh, chúc mừng cậu! Trải qua nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng cũng coi như là được đền đáp rồi!"
Tôi cười cười, cuối cùng vẫn nói ra ba chữ: "Cảm ơn ngươi!"
"Đạo huynh, khách sáo quá rồi!" Hà thiên sư vội vàng khoát tay, cảm khái nói: "Tuy rằng mệt mỏi suốt cả dọc đường, nhưng bản thân tôi cũng đã thay đổi. Có lẽ đây chính là sức mạnh của hành tẩu, tinh thần tu đạo chăng!"
Hà thiên sư có được sự thay đổi thế này, người vui mừng nhất vẫn là tôi. Trước kia có thể nói là hắn đã làm đủ chuyện xấu, tôi cũng từng có suy nghĩ giết hắn. Nhưng ngay vào lúc tôi bảo Hà thiên sư đi, hắn lựa chọn ở lại thì tôi đã thay đổi cách nhìn về hắn.
Con người có ai không sai lầm đây? Nhưng chỉ cần biết sai chịu sửa thì không còn gì tốt hơn! Cho dù là người xấu thì cũng có thể cho họ một cơ hội, chỉ cần người đó không phải là người táng tận lương tâm, ngu xuẩn không biết nhận sai!
Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhìn về phía Huyền Khổ đại sư, nói: "Huyền Khổ đại sư, tất cả những thứ này đều là do khai sơn tổ sư gia chúng tôi gây ra, nhưng lại để nhiều thế hệ Phật môn phải gánh chịu. Tôi không thể đền bù sự kiên trì bảo vệ đầy khổ sở đó cho mọi người, chỉ có thể nói một câu cảm ơn mà thôi!"
Trong lúc nói chuyện, tôi đưa hai tay tạo thành chữ thập, kính trọng làm lễ Phật với Huyền Khổ đại sư.
"Thí chủ nói quá lời rồi!" Huyền Khổ đại sư hiền lành nở nụ cười, nói: "Bần tăng là người trong Phật môn, ta không vào Địa ngục thì ai vào? Cho dù bần tăng gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không do dự mà ở lại bảo vệ ngôi miếu! Có điều, bần tăng quả thật có mấy lời muốn tặng thí chủ!"
Tôi vội vàng gật đầu, cung kính đáp lời: "Mời đại sư nói, tôi nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!"
"Ừ." Huyền Khổ đại sư cười gật đầu, bảo: "Tuy bần tăng vẫn luôn canh giữ ngôi miếu này, nhưng bần tăng cũng có nghe nói về sự thay đổi của thế giới bên ngoài. Bây giờ Đạo môn đang ở trong thời kỳ suy thoái nhất, Linh tộc lại phát triển không ngừng. Đây là kiếp nạn của Đạo môn, muốn bảo vệ Đạo môn thì biện pháp duy nhất là thống nhất Đạo môn, dồn hết tất cả hệ thống giáo phái của Đạo môn về một, bấy giờ mới có thể thật sự phát huy ra được sức mạnh của Đạo môn, cũng có thể giải quyết được phân tranh sau đó của Đạo môn. Bần tăng thấy thí chủ không phải người bình thường, có lẽ sẽ có cơ duyên để thống nhất Đạo môn! Đạo môn sa sút, cuối cùng cũng phải có người đứng ra! Bần tăng biết con đường này sẽ rất gian nan, nhưng chuyện thế gian họa thường đi đôi với phúc. Đợi đến lúc thí chủ bước vào con đường này, có lẽ sẽ biết được cái gì là đạo thật, cái gì mới đúng là tinh thần Đạo gia!"
Tôi hiểu rõ ý của Huyền Khổ đại sư, ông ấy muốn tôi thống nhất Đạo môn, triệt để kết thúc sự đấu tranh chia rẽ suốt mấy trăm năm qua của Đạo môn. Tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng tôi biết đạo hạnh của mình ra sao. Có điều cho dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần vẫn còn là người tu đạo thì khi đối mặt với các nguy cơ của Đạo môn, chắc chắn tôi sẽ không lùi bước.
Tôi ừ một tiếng, nghiêm túc hứa hẹn: "Xin Huyền Khổ đại sư yên tâm, chỉ cần tôi còn một hơi thở thì sẽ không mặc kệ chuyện của Đạo môn."
"Tốt! Tốt!" Huyền Khổ đại sư hài lòng gật gù. Đúng lúc này Hà thiên sư giống như nghĩ đến điều gì đó, hỏi Huyền Khổ đại sư: "Đại sư, vậy lời đồn về con trăn lớn độ kiếp có phải là thật không? Cả dấu móng ở tảng đá Đăng Tiên trên thác nước đầm rồng nữa, có phải là do con trăn lớn đó để lại không?"
Huyền Khổ đại sư cười nhạt rồi lắc đầu, không trả lời thẳng câu hỏi đó mà lại nói một câu thâm thúy: "Thí chủ, bạch hồ đã thành yêu, vậy thì tại sao trăn lớn không thể độ kiếp hóa rồng đây? Thật thật giả giả, cần gì phải chấp nhất đến vậy?"
Hà thiên sư không ngốc, lời nói này của Huyền Khổ đại sư đã cho hắn đáp án. Hà thiên sư cười xấu hổ, chuyển đề tài: "Bận rộn cả ngày trời rồi, mệt chết đi được. Đại sư, ngài bảo người dân làm chút gì để ăn đi."
Tôi liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này đã là ánh chiều tà le lói. Không ngờ thấm thoát mà chúng tôi đã trò chuyện lâu như vậy. Có điều trong lúc nói chuyện với Huyền Khổ đại sư, tôi đã thu hoạch được không ít, lại càng làm cho tôi bình tĩnh hơn nhiều.
Thật ra tôi cũng đã đói lắm rồi, cả một ngày chưa ăn uống gì. Hà thiên sư nói đói bụng, cái bụng của tôi cũng kêu lên ùng ục. Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của chúng tôi, Huyền Khổ đại sư nở nụ cười hiền lành.
Ông ấy vừa định ra ngoài bảo người làm thức ăn cho chúng tôi, thế nhưng còn chưa ra tới cửa thì có hai người hoang mang hoảng loạn chạy vào, báo: "Đại sư, không ổn rồi, người của chúng ta bị phát hiện rồi!"
Huyền Khổ đại sư khẽ nhíu mày, hỏi: "Có phải là lão đạo nhân kia không?"
"Vâng." Người dân kia gật đầu, nói: "Chính là ông ta, ông ta đã phát hiện chỗ chúng ta ẩn nấp, bây giờ đã tới đây rồi!"
Tôi nghe được là lão đạo nhân, tim bỗng đập thót một cái. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là bác Diệp rồi. Không ngờ ông ta không rời đi mà lại đi tìm những người dân trong thôn đã trốn.
Huyền Khổ đại sư lo lắng cho sự an toàn của người dân trong thôn, bước ra cửa trước, tôi và Hà thiên sư theo sát phía sau. Mới vừa ra khỏi thiền phòng của Huyền Khổ đại sư, chúng tôi đã nhìn thấy bác Diệp và người của gánh hát ma đang áp giải mười người dân trong thôn đến.
Bác Diệp đi đầu. Sau khi nhìn thấy tôi, ông ta cười mỉa mai: "Lý Sơ Cửu, cậu đúng là khó chơi hơn tôi tưởng nhiều! Tôi phát hiện chỉ cần là người đã đắc tội với cậu, dù có chạy tới chân trời góc bể, cậu cũng có thể đuổi theo bằng được! Nhưng như vậy thì sao chứ? Cuối cùng cậu cũng rơi vào tay tôi thôi! Ha ha..."
Nhìn thấy vẻ mặt đó của bác Diệp, tôi giận mà không có chỗ trút, lửa giận trong lòng đủ để giết ông ta mười lần. Nhưng vừa thấy người dân trong thôn bị ông ta áp giải, tôi biết chắc là ông ta sẽ dùng bọn họ để uy hiếp tôi.
Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, giễu cợt nói: "Ông còn vô liêm sỉ hơn tưởng tượng của tôi nhiều, tôi thật sự không biết, ngoại trừ việc uy hiếp và mưu tính ra thì ông còn bản lĩnh gì khác không nữa?"
Bác Diệp tỏ ra khinh khỉnh trước lời trào phúng của tôi, chẳng hề để tâm mà đáp trả một cách lạnh lùng: "Từ xưa đến nay kẻ thắng làm vua thua làm giặc, người thua vĩnh viễn không có quyền lên tiếng. Chẳng bằng cậu tiết kiệm chút sức đi, tôi đã thông báo cho người của Linh tộc. Không bao lâu nữa thì bọn họ sẽ đến bắt cậu!"
"Tên cáo già này!" Tôi không ngờ bác Diệp sẽ dùng chiêu này, thầm mắng một tiếng, sau đó mới lạnh lùng nhìn ông ta, hỏi: "Bác Diệp, rốt cuộc ông muốn làm gì?"
"Đơn giản thôi!" Giọng điệu của bác Diệp vô cùng kiên định, ông ta nhìn về phía Huyền Khổ đại sư với nụ cười nham hiểm: "Lão lừa trọc, lúc ở núi Tề Vân, tôi đã nhận ra sự bất thường của ông rồi. Tôi sai người chặt đầu Phật Già Lam Bồ Tát, còn cho người của gánh hát ma diễn kịch ma, dẫn nhiều ác quỷ đến vây miếu như vậy cũng không thể buộc ông hiện thân. Suýt chút nữa tôi đã thả được bạch hồ mắt xanh, không ngờ người dân trong thôn đã biết được chuyện này từ lâu, lại ngấm ngầm chơi cho tôi một vố, lặng lẽ trốn đi chờ ông trở về. Có điều cuối cùng vẫn bị tôi tìm ra được. Lão lừa trọc, mau dẫn tôi đến Huyền Chân quan, nếu không tôi sẽ giết hết những người dân này!"
"A di đà Phật!" Huyền Khổ đại sư chắp tay thành hình chữ thập, chân thành khuyên nhủ: "Thí chủ, ngươi giết chóc quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất bản thân! Trời cao có đức hiếu sinh, nghe lời khuyên của bần tăng, bỏ dao xuống đi!"
"Xùy!" Bác Diệp khinh thường, cười lạnh đáp: "Lão lừa trọc, đừng có giở chiêu này với tôi. Một tướng nên công chết vạn người, xem ra ông chưa hiểu đạo lý này rồi? Tôi chính là chưởng giáo mới của Huyền Chân giáo. Nếu có thể gây dựng Huyền Chân giáo huy hoàng trở lại, tôi không ngại giết bất kỳ ai!"
"Haizz!" Huyền Khổ đại sư không hề nổi giận, thở dài một tiếng, nói: "Chưởng giáo của Huyền Chân giáo luôn quan tâm đến muôn dân trăm họ, chắc chắn sẽ không ra tay với dân chúng bình thường. Ngươi không xứng làm chưởng giáo Huyền Chân giáo, cậu ấy mới là... Chưởng giáo thật sự của Huyền Chân giáo!"
Lúc nói đến đây, Huyền Khổ đại sư giơ tay chỉ về phía tôi.
"Ha ha..." Bác Diệp vẫn khinh thường cười lạnh, đáp: "Lý Sơ Cửu do dự không quả quyết, Huyền Chân giáo nằm trong tay cậu ta chỉ có thể rơi vào cảnh hoàn toàn diệt vong. Hơn nữa cậu ta quá tự cao tự đại, không hiểu đạo lý hợp quần gây sức mạnh, lại công khai đối địch với Linh tộc. Giao Huyền Chân giáo cho người như vậy chắc chắn là chôn vùi tương lai của Huyền Chân giáo. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi mới là người có thể dẫn dắt Huyền Chân giáo sống tiếp! Đại ấn Huyền Chân ở trong tay tôi, tôi mới là chưởng giáo Huyền Chân giáo thật! Lão lừa trọc, đừng có nói nhảm nữa, tôi chỉ hỏi ông một câu, có dẫn tôi đi không?"
Bác Diệp vừa dứt lời đã ra tay, lập tức bóp lấy cổ của ông lão kia. Ông ta vừa dùng sức thì ông lão đã nghẹt thở đến mức trợn mắt. Người mà bác Diệp đang dùng để uy hiếp chính là người đứng đầu Bồ Tát Man!
Ông lão này sức khỏe không tốt lắm, bị bác Diệp bóp như vậy, cả cơ thể liền run lên, không nói được một lời. Tôi biết thủ đoạn của bác Diệp, nếu Huyền Khổ đại sư không dẫn ông ta đi thì ông ta có thể giết càng nhiều người hơn!
Lúc ông lão kia sắp không kiên trì được nữa, rốt cuộc Huyền Khổ đại sư cũng bỏ cuộc: "Thả ông ấy ra, bần tăng dẫn ngươi đi!"

Bình Luận

0 Thảo luận