Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 622: Khúc ca chiêu hồn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Dù sao thì Phương Bình An cũng chỉ là một đứa trẻ con, thấy ánh mắt mong chờ của chúng tôi, cậu ta không kiềm chế được bí mật trong lòng, chắc cũng muốn khoe khoang trước mặt chúng tôi, bèn nói hết ra.
"Chắc các anh không biết nhỉ? Càng là nhân sâm tìm được vào mùa này thì càng quý giá, cũng có thể bán với giá rất cao! Tôi thấy mấy anh đây cũng không phải người xấu, tôi nói thật cho các anh biết vậy. Sâm rừng mà tìm được vào mùa này chí ít cũng phải trên trăm năm, thậm chí còn có cả cây trên nghìn năm. Chỉ có sâm rừng đã thành tinh mới có thể thò ra thụt vào trong thời tiết băng giá! Vả lại, sâm rừng thành tinh được không ít đạo sĩ bằng lòng mua lại với giá cao, còn cao hơn các thương lái nhiều!"
Nghe xong lời nói của Phương Bình An, chúng tôi hết sức kinh ngạc. Thật không ngờ, nhân sâm cũng có thể thành tinh. So với việc động vật tu luyện thành tinh thì chúng tôi dễ dàng chấp nhận sự thật thực vật đã thành tinh hơn.
Còn về việc các đạo sĩ thu mua với giá cao, điều này chúng tôi có thể hiểu được. Có người dùng để luyện đan, có người dùng để kéo dài tuổi thọ, là mặt hàng có cầu nhưng không có cung rất điển hình!
Nhưng chúng tôi cũng không hiểu nhiều về sâm rừng nên cũng không hứng thú gì. Trước khi đi, tôi hỏi cậu ta thêm một câu: "Bình An, các cậu đã phát hiện ra sâm rừng thành tinh rồi à?"
Phương Bình An lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng cho dù chưa thành tinh thì chắc cũng đáng kha khá tiền. Cha và chú tôi đã thăm dò một tuần rồi, chắc sẽ không sai đâu!"
Tâm tư của Phương Bình An này rất tinh tế, cậu ta cố tình đáp trả chúng tôi một cách ỡm ờ chính vì sợ chúng tôi có ý định, nhưng suy cho cùng thì thủ đoạn vẫn khá non nớt. Tôi cười cười: "Bình An, cảm ơn cậu đã chỉ đường cho chúng tôi!"
Tôi nói như vậy là để nói cho cậu ta biết rằng chúng tôi không hứng thú với sâm rừng mà cậu ta phát hiện ra. Nhưng trong xã hội này, lấy đâu ra niềm tin cơ bản nhất. Phương Bình An không phải người tu đạo, đương nhiên sẽ nghi ngờ chúng tôi.
A Cẩu vỗ vai cậu ta, nhắc nhở một câu: "Bình An, nếu sâm rừng đã thành tinh thì người hái sâm cũng phải chú ý tới cơ duyên tạo hóa! Nếu không có được phúc phần ấy, chỉ có thể rước lấy mối nguy không đáng có. Vả lại..."
Đúng vào lúc này, A Cẩu chưa nói dứt câu, trên đầu chúng tôi đột nhiên vang lên tiếng chim hót rất kỳ quái.
Tiếng chim hót này khá giống với tiếng chim cúc cu, rất rõ rệt, vả lại âm thanh cũng truyền đi rất xa. Nhưng có một điều khác biệt là tiếng chim hót xuất hiện trong khu rừng này dường như mang theo ý tứ oán niệm.
Ban đầu không thể nhận ra được, nhưng sau khi nghe thêm vài lần là có thể nghe ra sự oán niệm và phẫn uất bên trong.
Chúng tôi không bật đèn pin, nhưng Phương Bình An đã bật, ánh đèn pin rọi lên không trung, vừa đúng lúc nhìn thấy một đôi chim màu xanh đen đang lượn vòng tròn trên đầu chúng tôi.
Hai chú chim này to gấp đôi chim sẻ, thực tế cũng không phải quá to, nhưng lông vũ trên thân mình rất đẹp, nhất là chỗ trên đỉnh đầu, như thể mọc ra một cái mào gà, lớp lông vũ bên trên cũng có màu xanh đen.
Khi ánh đèn pin của Phương Bình An chiếu lên lông vũ của chúng, lớp lông còn phát ra ánh sáng phản quang màu xanh thẳm.
Tôi chưa từng thấy loại chim này, kích thước không to, ngoài cái mào gà trên đỉnh đầu và màu lông xanh đen trên thân mình thì cũng không có điểm gì đặc biệt, nhưng tôi không ngờ nó bé bé mà tiếng kêu cực kỳ vọng, tiếng kêu sau vang xa hơn tiếng kêu trước, giống như biết hát nốt cao trời sinh.
"Anh Cửu, các cậu từng thấy loại chim này bao giờ chưa?" Dương lão thất hỏi tôi, tôi lắc đầu, đang định nói chưa từng.
Nhưng đúng vào lúc này, tôi phát hiện ra điểm bất thường của Phương Bình An. Dù sao thì cậu ta không phải kẻ lọc lõi, không biết cách ẩn giấu tâm trạng của mình. Sau khi nghe thấy tiếng chim kêu, tôi thấy sắc mặt cậu ta càng lúc càng nghiêm trọng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Khi nhìn sang ánh mắt của cậu ta, thậm chí còn có vẻ sợ hãi.
"Bình An, cậu sao thế? Cậu đường đường là nam tử hán, chẳng lẽ còn sợ tiếng chim kêu?" Tôi thấy tình hình của cậu ta không ổn lắm nên mới hỏi đùa.
Bị tôi hỏi như thế, Phương Bình An mới hoàn hồn, cậu ta lắc đầu, nhưng gương mặt khá hoảng loạn: "Đây là chim chày gỗ, chúng chỉ bảo vệ sâm rừng thành tinh! Không phải nó đang kêu, mà đang hát khúc hát chiêu hồn! Tôi nhớ cha tôi từng nói rằng, nếu trong quá trình hái sâm, nghe thấy tiếng kêu của chim chày gỗ không ổn lắm, lập tức bỏ ngay cây sâm rừng ấy, không cần biết sâm rừng đáng tiền đến đâu cũng không thể đáng giá bằng tính mạng được!"
Lúc này Phương Bình An rất sợ hãi, nhưng chúng tôi hoàn toàn mờ mịt, căn bản không biết gì về quy tắc và những điều kiêng kỵ của người hái sâm!
Tôi vỗ mạnh lên vai Phương Bình An, mức độ vừa đủ, không làm cậu ta thấy đau, cũng không làm cậu ta thấy sợ, nhưng vừa đủ để ổn định tâm trạng của cậu ta.
Nhìn thấy cảm xúc của anh ta đỡ hơn, tôi lập tức hỏi: "Bình An, đừng sợ hãi, cậu nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc điều này có ý gì? Chưa biết chừng, chúng tôi có thể giúp được!"
Chắc chắn cậu ta không quá để tâm tới câu "giúp đỡ" của tôi nên qua loa đối phó một câu: "Các anh đừng hỏi nữa, cho dù nói với các anh, các anh cũng không biết. Mau đi đi..."
Phương Bình An muốn đuổi chúng tôi đi, nhưng cậu ta càng như thế càng chứng tỏ cậu ta đang lo lắng cho tình hình của người bên dưới. Tôi nhìn sắc mặt cậu ta mà cũng đoán được đại khái, có lẽ người bên dưới xảy ra chuyện rồi.
Mà đôi chim chày gỗ trên không trung vẫn đang liên tục kêu lên, tiếng kêu không còn rõ ràng và vang vọng như lúc trước mà càng lúc càng gấp gáp, nghe thôi cũng thấy bực mình.
Nếu Phương Bình An không nhắc tới khúc hát chiêu hồn, tôi cũng không thể nào tưởng tượng tới điều này. Nghe kỹ lại, cảm giác như chúng thực sự đang hát một khúc ca đau thương.
Nói thẳng ra, tôi thực sự không phân biệt được đây là tác dụng tâm lý hay loài chim chày gỗ này thực sự "tà" đến vậy!
"Anh bạn nhỏ, nhớ kỹ lấy! Không cần biết gặp phải tình huống rắc rối cỡ nào, nhớ phải chín chắn! Đôi lúc họa từ miệng mà ra." Đúng lúc này, Dương lão thất đột nhiên nói.
Tôi hiểu ý của Dương lão thất, anh ta cảm thấy Phương Bình An đang đối phó với tôi nên khá tức giận. Tôi thấy dường như anh ta đang đợi Phương Bình An phản bác rồi dạy dỗ cậu ta một trận.
"Bình An, cậu phải cẩn thận đấy!" Họ đều là người trẻ tuổi, tôi sợ họ ra tay với nhau vì không hợp nên vội vàng đứng ra khuyên can.
"Bé Bình An, chạy đi, đừng quay lại nữa!" Thế nhưng ngay khi tôi vừa dứt lời, bên dưới vách đá đột nhiên lên một tiếng hô vừa dồn dập vừa cuống cuồng.
"Chú ơi, sao thế ạ? Mọi người thế nào rồi ạ?" Nghe thấy âm thanh bên dưới, Phương Bình An thật sự hoảng hốt, chạy tới bên vách đá mà gào lên.
Nhưng bên dưới không hề có tiếng đáp trả, qua khoảng vài giây, bên dưới đột nhiên vang lên một tiếng "á" thảm thiết. Nhưng tiếng kêu thảm thiết này biến mất quá nhanh, sau đó không còn vang lên nữa.
"Sâm rừng thành tinh rồi, chắc chắn là thần thú bảo hộ của nó! Chú, cha, mọi người mau trả lời con..." Lúc này Phương Bình An hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn, đến nói năng cũng lắp bắp.
Thằng nhóc này cũng rất kích động, vừa hô lên vừa bám vào dây thừng định trèo xuống. Tôi thấy vậy vội vàng lao tới, túm vai, nhấc cậu ta lên: "Đừng kích động, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Sâm rừng thành tinh rồi, sâm rừng thành tinh sẽ có thần thú bảo vệ. Loại chim chày gỗ này là một trong số đó, cha và chú tôi, chắc chắn đã..." Phương Bình An chưa nói hết vế sau, nước mắt đã rơi xuống lã chã.
Tôi thấy cảm xúc của cậu ta không ổn lắm, chắc chắn không thể nghe ngóng được gì thêm từ cậu ta. Nhưng bên dưới vẫn còn người, tôi không thể bỏ mặc được.
Không cần biết có phải cây sâm rừng mà Phương Bình An nhắc đến đã thành tinh, cũng không cần biết cây sâm thành tinh này có thần thú bảo vệ hay không, tôi cũng phải xuống đó xem thử. Cho dù họ chỉ còn một hơi thở, tôi cũng phải cứu họ.
Ý thức được điều này, tôi vội vàng nhìn về phía họ: "Tử Long, mọi người ở lại trên này, tôi xuống dưới xem sao! Nếu cần giúp đỡ gì, tôi sẽ kéo sợi dây thừng này."
"Ừ." Tử Long gật gật đầu, nhắc nhở tôi: "Sơ Cửu, nhất định phải cẩn thận! Có lẽ sẽ có sơn tinh thủy quái, không được sơ ý!"
"Thế này đi, để tôi xuống cùng anh Cửu! Tôi có thể cảm nhận được môi trường xung quanh, chắc có thể giúp được anh Cửu!" A Cẩu định xuống cùng tôi, tôi không từ chối.
A Cẩu có bản lĩnh đặc biệt của anh ta, nhất là vào buổi tối, điều này tôi không thể bì được, đây là tư chất bẩm sinh. Có anh ta ở đó, quả thực có thể cảm nhận được một số nguy hiểm ẩn giấu trong bóng tối.
Hai chúng tôi cùng nắm lấy một sợi dây thừng, chậm rãi lui về sau, cùng nhau trèo xuống dưới. Vách đá này khá hiểm trở, nhưng không đến mức dốc thẳng gần chín mươi độ như núi Chung Nam, có lẽ chỉ khoảng bốn mươi đến năm mươi độ thôi.
Vả lại trên vách đá cũng không đến mức không mọc nổi một cành cây ngọn cỏ, nó vẫn còn khá nhiều nhánh cây mọc ngang ra, thậm chí vài nơi còn có dấu chân nghỉ lại. Điểm chí mạng duy nhất là vách đá này quá trơn.
Hai chân đạp lên vách đá căn bản không có bao nhiêu điểm tựa, không tạo được đà, chỉ có thể dồn lực vào sợi dây thừng, tay phải khống chế tốc độ rơi xuống.
Tốc độ của chúng tôi cũng không nhanh lắm, A Cẩu nhanh hơn tôi một bước, vẫn luôn cúi đầu nhìn tình hình bên dưới: "Anh Cửu, bên dưới là đất bằng, chắc hẳn có thể đặt chân xuống!"
Sau khi A Cẩu nói một tiếng, anh ta lập tức đẩy nhanh tốc độ rơi xuống. Tôi cũng cố gắng nhanh hơn, lực bám vào sợi dây thừng giảm bớt, cơ thể lập tức chìm xuống.
Mất khoảng bảy tám giây, hai chân tôi chạm tới nền đất. Sau khi tôi buông dây thừng ra và đứng vững, bấy giờ mới nhìn rõ tình hình của vách đá này, giống như một cái hang tránh gió được hình thành tự nhiên.
Miệng hang không quá to, bên trong tối đen như hũ nút, không thể nhìn rõ thứ gì! Còn về bên dưới vách đá sau lưng tôi, không biết nó sâu đến mức nào, nhưng loáng thoáng vẫn nghe thấy được tiếng nước chảy.
Theo ghi chép trên bản đồ thì chắc hẳn bên dưới là sông Tùng Hoa, cũng cách nhà dân không xa nữa. Nhìn lại hang tránh gió này, không phải nó không có đường, hai bên đều có lối đi xuống, không biết có thông xuống được phần đáy của vách đá hay không!
A Cẩu đứng trước hang tránh gió quan sát trong chốc lát: "Anh Cửu, những người này đã tiến vào trong hang rồi, chắc hẳn họ gặp chuyện gì đó ở bên trong."
Tôi gật gật đầu rồi nhắc nhở: "A Cẩu, anh đi trước mở đường đi! Tôi bọc hậu ở phía sau cho anh, nhất định phải cẩn thận!"

Bình Luận

0 Thảo luận