Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 646: Phật pháp vô biên

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Lúc Tử Long nhanh chân rời đi, A Cẩu đột nhiên đứng dậy, la lớn: "Anh Long, anh đứng lại. Nếu anh đi rồi thì anh Cửu làm sao bây giờ? Lẽ nào anh mặc kệ anh ấy? Anh ấy là anh em của anh, tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn anh em ruột thịt!"
A Cẩu vừa hô lên như vậy, Tử Long liền ngừng lại, chậm rãi xoay người rồi cười lạnh, sau đó cực kỳ xa lạ nói: "Ta nói cho ngươi biết, Triệu Tử Long đã chết rồi! Ta là người không có trái tim, sao biết cái gì là tình cảm chứ?"
Lúc nói đến đây, Tử Long không ngừng đập vào lồng ngực mình. Vẻ lạnh lẽo và xa lạ trên mặt anh ấy không khiến tôi khó chịu, nhưng tôi đau lòng. Tôi sợ nhất là anh ấy sẽ biến thành dáng vẻ mất hết tính người thế này, sợ nhất là anh ấy sẽ giết người vô số, hai tay dính đầy tội nghiệt!
Ánh mắt lạnh như băng của Tử Long liếc tôi, anh ấy mang khuôn mặt khinh thường, hừ nhẹ nói: "Ở trước mặt ta, các ngươi đều nhỏ bé như sâu kiến thôi! Hiện tại nếu không phải ta đang có việc gấp cần làm, các ngươi không ai có thể sống sót cả!"
Tiếng nói vừa dứt, Tử Long chuẩn bị rời khỏi! Mà lúc này người vui mừng nhất không ai khác ngoài bà ba Hoàng. Nhìn thấy Tử Long phải rời khỏi, lúc này bà ta cười đắc ý nói: "Lý Sơ Cửu, nói thật ra tôi cảm thấy cậu rất đáng buồn và đáng thương! Nhọc nhằn khổ sở gây dựng lại Đạo môn nhưng lại bị lão tổ nhà họ Diệp cướp đi. Không chỉ như vậy, người trong Đạo môn còn dùng thân phận của cha mẹ cậu để trừng phạt cậu! Bây giờ ngay cả người anh em thân thiết nhất cũng không nhận cậu. Chậc chậc... Cậu đúng là kẻ đáng thương nhất mà tôi từng gặp! Nếu cậu chịu cậy nhờ vào tôi, có lẽ tôi sẽ tha cho cậu một mạng!"
"Câm miệng đi, bà già!" Tôi lạnh lùng mắng, giận dữ nói: "Lý Sơ Cửu tôi hôm nay có chết cũng phải đường đường chính chính chết đi! A Cẩu, Lão Thất, lại đây!"
Tôi chống mạnh kiếm Long Uyên xuống để đứng dậy, muốn cùng A Cẩu, Lão Thất chết có danh dự. Thế nhưng lúc tôi nhìn về phía bọn họ, Dương lão thất không biết đã chạy đi đâu, dường như đã rời đi vào lúc hỗn loạn khi nãy.
Hiện tại tôi chẳng buồn hận anh ta nữa, dù sao thì sống sót vẫn quan trọng hơn tất cả!
A Cẩu cũng cười to một cách giải thoát, sau đó khập khiễng đi về phía tôi. Mà bà ba Hoàng cũng bị tôi làm tức giận, cắn răng nói: "Được, vậy thì giúp chúng nó, để chúng nó được chết!"
"Triệu Tử Long, ngươi có sức mạnh hủy thiên diệt địa mà không giết người trừ đạo thì chẳng phải quá đáng tiếc hay sao? Những kẻ tự xưng chính nghĩa này vẫn coi ngươi là đại diện của cái xấu, luôn luôn nhằm vào ngươi, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn tiêu diệt ngươi! Bây giờ ngươi lấy được cuộc sống mới thì lẽ ra phải giết sạch bọn họ, khiến mặt đất máu chảy thành sông, để yêu ma quỷ quái hoàn toàn thức tỉnh!" Mà đúng lúc này, một âm thanh kỳ quái bỗng nhiên truyền tới từ bốn phương tám hướng.
Âm thanh này rất kỳ quái, phảng phất tựa có tiếng vọng lại vậy. Hơn nữa âm sắc nặng nề khàn khàn, giống như đang cố gắng che đậy âm thanh thật sự của mình!
Vừa nghe được âm thanh này, tôi liền nghi hoặc trong lòng. Hiển nhiên dụng ý của người này là muốn kích thích Tử Long! Nhưng hiện tại Tử Long đã hoàn toàn biến thành con rối, lẽ ra không nên có thêm sự thay đổi nào khác.
Cho dù người khác có kích thích anh ấy thì cũng chẳng thể khiến anh ấy xảy ra thay đổi gì nữa. Hiện tại chuyện duy nhất anh ấy cần làm là đến Địa ngục Cửu U, mở ra phong ấn rồi thả ma đầu như Minh Vương ra ngoài!
Lúc này tôi đã không thấy bóng dáng của Tử Long nữa, chắc hẳn anh ấy đã rời đi bằng con đường này. Nhưng âm thanh này xuất hiện lại khiến đám người bà ba Hoàng ngơ ngác.
Những người vốn đang định giết tôi và A Cẩu cũng sững sờ tại chỗ, phảng phất muốn tìm ra người nói chuyện này!
"Là cao nhân phương nào? Nếu xông đến Thần Tiên Trai của ta thì có dám hiện thân gặp mặt không?" Bà ba Hoàng cao giọng hô to.
Bà ba Hoàng vừa dứt lời, âm thanh kỳ quái kia trả lời: "Ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta, không muốn chết thì ngoan ngoãn câm miệng đi!"
Bà ba Hoàng sợ chết, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Nhưng bà ta cũng là một bà già khôn khéo, biết chắc chắn người này không đơn giản nên bà ta cũng không dám phản kích, chỉ cho người vây quanh tôi. Đoán chừng bà ta nghĩ đợi người kia đi rồi thì sẽ ra tay giết chúng tôi!
Nhưng nào ngờ đúng lúc này, Tử Long vốn đã rời đi lại trở về! Lúc thấy anh ấy, lòng tôi run rẩy, tôi hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Bởi vì trên người Tử Long lúc này lại xuất hiện hai loại hơi thở. Một loại là hắc khí xấu xa kia, mà một loại khác lại là màu đỏ quỷ quái như ngọn lửa.
Hơi thở có hai màu sắc này xuất hiện trên người hắn cũng không sinh ra tác dụng bài xích, ngược lại là cùng tồn tại một cách bình an vô sự.
Không chỉ như vậy, điều kỳ lạ nhất là giữa hai lông mày của Tử Long lại xuất hiện một dấu ngọn lửa nhàn nhạt, cũng mang màu đỏ quỷ quái kia.
Mà anh ấy lúc này lại mang khuôn mặt hung ác, đôi mắt lạnh lẽo vô tình! Đôi mắt kia lướt qua đâu thì người xung quanh đó đều lùi lại phía sau. Bởi vì tất cả mọi người, bao gồm tôi đều cảm nhận được luồng sát ý đậm đặc kia của Tử Long!
Rốt cuộc người đang ở sau đó là ai? Vì sao hắn phải làm Tử Long tức giận? Vì sao phải khiến Tử Long dính đầy máu tươi, nghiệp chướng nặng nề?
Thế nhưng điều tệ hại nhất lúc này là nếu thật sự không có ai cản Tử Long lại, anh ấy nhất định sẽ thỏa sức chém giết.
"Con rùa núp trong bóng tối khốn kiếp này, rốt cuộc ngươi cũng cam lòng lộ diện rồi sao! Lần này để Lỗi gia ta xem ngươi trốn đi đâu?" Mà đúng lúc này, âm thanh của Vương Lỗi bỗng nhiên xuất hiện.
Tôi không thấy rõ Vương Lỗi, chỉ thấy anh ta ở trên nóc nhà nhanh chóng nhảy lên, phóng về phía sau núi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Tôi cho rằng Vương Lỗi đến cứu chúng tôi, nhưng tôi không ngờ cái tên này lại đuổi theo người bí ẩn nấp trong bóng tối chọc giận Tử Long.
"Tử Long huynh đệ! Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ! Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật! A di đà Phật!" Ngay vào lúc Vương Lỗi vừa rời đi, âm thanh của Lâm Tiêu lại xuất hiện.
Đương nhiên tôi quen thuộc với giọng nói của anh ta, chắc chắn sẽ không nhận sai người. Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta cũng đến đây.
Tiếng nói của anh ta còn chưa biến mất, tôi đã thấy hai người từ trên nóc nhà nhảy vào, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Tử Long, một trước một sau bao vây Tử Long lại.
Lúc này tôi mới thấy rõ tình hình, một người là Lâm Tiêu, một người còn lại là người nuôi xác.
Lúc tôi nhìn qua, Lâm Tiêu cười cười, nói: "Sơ Cửu, xin lỗi, chúng tôi đến muộn!"
Tôi nở nụ cười, trong lòng lại dâng lên hy vọng, nói: "Lâm đại ca, không muộn chút nào, vừa đúng lúc!"
"Lâm đại ca, mặc kệ anh Long đi, mọi người không phải là đối thủ của anh ấy! Mau đưa anh Cửu đi! Tôi cản giúp mọi người, nhất định phải đưa anh Cửu ra ngoài!" Tôi vừa dứt lời, A Cẩu lập tức nói tiếp.
A Cẩu biết tình hình bây giờ không ai có thể ngăn cản Tử Long! Cho dù Tử Long không giết chúng tôi thì bà ba Hoàng cũng sẽ không tha cho chúng tôi. Mà ở Thần Tiên Trai này đã bị Chư Thần đại trận áp chế, chẳng thể sử dụng được đạo thuật.
Cho dù người nuôi xác và Lâm Tiêu đến thì vẫn không thể tạo đường máu mà thoát ra ngoài, chúng tôi vẫn sẽ chết trong Thần Tiên Trai.
Tôi biết ý của A Cẩu, lúc này bèn quát lớn: "A Cẩu, chúng ta đến cùng lúc thì không thể thiếu một ai! Cho dù chết chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ!"
"Anh Cửu, các anh em đều biết anh trọng tình trọng nghĩa. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, cậu là hy vọng của tất cả mọi người và Đạo môn, nhất định phải sống tiếp! Nếu không thì sự hy sinh của mọi người là uổng phí!" A Cẩu kiên định trả lời tôi. Sau khi nói xong, anh ta nhìn về phía Lâm Tiêu: "Lâm đại ca, anh Cửu nhờ vào anh đấy!"
"Sơ Cửu, A Cẩu, hai người đừng cãi nữa, chúng ta có cách đối phó anh Long!" Lâm Tiêu cười cười, sau đó lập tức bước lên một bước, vừa vặn chặn trước mặt Tử Long.
Hiện tại Tử Long đã mất hết tính người, chẳng thèm ngước mắt mà lạnh lùng gào lên một chữ: "Cút!"
"Tử Long, xin lỗi!" Lúc Lâm Tiêu xin lỗi thì cũng đã ra tay. Lúc anh ta ra tay, tôi mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên tay anh ta đã cầm một chuỗi Phật châu.
Có lẽ Tử Long còn chưa kịp phản ứng lại, chuỗi Phật châu kia đã buộc vào cổ anh ấy. Thân thể Tử Long không ngừng co giật giống như bị điện giật vậy.
Hai loại hơi thở khí tức quái dị trên người anh ấy cũng rút hết vào trong. Chỉ trong vài giây, tôi thấy anh ấy trợn trắng mắt, sau đó hôn mê.
Người nuôi xác ở phía sau ôm chặt lấy Tử Long, cười bất đắc dĩ nói: "Lỗi gia nói đúng, Tử Long huynh đệ vẫn chưa hoàn toàn rơi vào ma đạo, đang trong giai đoạn thức tỉnh! Nếu như hoàn toàn thành ma thì không ai có thể đối phó được nữa!"
Người nuôi xác nói vậy thì tôi mới đại khái đoán được một chút. Phật châu trong tay bọn họ hẳn là do Vương Lỗi đưa cho, là dùng để đối phó Tử Long.
Mà Vương Lỗi vẫn luôn không ra tay, lẽ nào là vì muốn dụ người bí ẩn lúc nãy ra? Nghĩ đến đây, trong đầu tôi nảy lên một ý nghĩ táo bạo.
Có khi nào người bí ẩn chọc giận Tử Long lúc nãy cũng chính là người bí ẩn dùng trái tim của con người để giao dịch không?
Trái tim của Tử Long bị Minh Vương lấy đi, mà đại tư tế của cửu động thập trại, trại Vu Sư, cả ông chủ của tiệm quan tài Tam Thập Lý, thậm chí là Linh Trường Sinh và Diệp Đường giả chết, trái tim của bọn họ đều bị một người bí ẩn lấy đi!
Người bí ẩn kia còn có hai nhân vật lợi hại, gọi là Câu Hồn, Đoạt Phách! Người bí ẩn này và Minh Vương chắc chắn là hai người khác nhau, nhưng lại có thủ đoạn giống nhau, lẽ nào hắn cũng là con rối của Minh Vương?
Nhưng tôi càng nghĩ lại càng thấy mờ mịt. Người này năm lần bảy lượt xuất hiện bên cạnh tôi, nhưng chúng tôi lại không biết chút gì về hắn! Càng không thể suy đoán ra được rốt cuộc người này là ai?
Mà ngay vào giây phút tôi trầm tư, bà ba Hoàng bỗng nhiên cười lớn: "Cảm ơn các người đã giúp tôi giải quyết tên ác quỷ này, nhưng ai đến cứu các người bây giờ? Ha ha..."

Bình Luận

0 Thảo luận