Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 822: Sát chiêu cuối cùng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Trước sự khiêu khích của tôi, năm Đại pháp sư hoàn toàn tức giận, đồng loạt nhắm vào tôi tấn công. Chỉ trông thấy năm bóng đen nhanh chóng bao vây lấy tôi, quyền trượng trong tay múa vù vù, xoàn xoạt đánh thẳng về phía này!
Sau khi đột phá được huyệt Bách Hội, hiện giờ đạo hạnh của tôi đã có thể sử dụng được sức mạnh không gian. Đương nhiên tốc độ và sức mạnh đều mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Nếu đổi lại là ba ngày trước, chắc chắn tôi sẽ bị bọn họ đánh cho luống cuống tay chân rồi.
Nhưng bây giờ mỗi chiêu thức bọn họ tấn công, trong mắt tôi đều thấy chậm chạp lạ thường, dường như không thể uy hiếp được tôi nữa. Năm người bọn họ hợp thể tấn công, nếu tách ra, trước đây tôi hoàn toàn có thể một mình đấu với họ, nhưng vẫn không thể đánh thắng được sức của năm người hợp lại, có điều bây giờ tôi đã đột phá được huyệt Bách Hội, nếu không có chuyện bất ngờ, có lẽ tôi có thể chống lại được sức mạnh của năm người bọn họ.
Tôi thong thả cản lại đòn tấn công của đối phương rất dễ dàng, bước chân không hề rối loạn. Tôi có thể cảm nhận được đòn tấn công của bọn họ rất mạnh mẽ, mang theo cả sát ý phẫn nộ, đều là các chiêu thức chí mạng.
Trong lòng tôi cũng hiểu rõ, sát chiêu mạnh nhất của bọn họ chính là mượn sức mạnh thủy triều của oán quỷ. Thế nên nếu cứ đánh tiếp thế này, bọn họ không thể làm tổn thương được tôi, nhưng tôi cũng khó mà giết được kẻ địch trong thời gian ngắn.
Vì thế tôi bắt buộc phải ép bọn họ sử dụng tuyệt chiêu. Sau khi ý thức được điều này, tôi mới phản kích lại lần đầu tiên. Một chưởng đẩy lui được quyền trượng của đối phương đang lướt tới, đồng thời tiến người lên trước, hai tay bắt lấy một cây quyền trượng, giật mạnh về phía sau, lập tức kéo bọn họ tới gần.
Nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, tôi lập tức nhảy lên đá về phía đó. Cú đá này của tôi rất mạnh, trực tiếp khiến cho hai Đại pháp sư bị đá lùi lại mấy bước. Nếu không nhờ ba Đại pháp sư kia kéo lại, chắc chắn bọn họ đã va vào hàng ghế phía sau rồi.
Cả năm người đều nổi giận trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Sau khi liếc nhìn nhau một cái, bọn họ lập tức ngồi xuống khoanh chân lại, quyền trượng rơi loảng xoảng xuống đất.
Sau khi ngồi xuống, năm người cùng kết ấn thuật Ngự quỷ. Có thể nhìn ra, có lẽ bình thường bọn họ cũng cùng nhau tu luyện, nếu không tuyệt đối không thể phối hợp ăn ý đến vậy.
Tốc độ kết ấn của bọn họ đều nhau răm rắp, vô cùng nhịp nhàng, cứ như một người đang kết ấn vậy, cũng có tính thưởng thức nhất định. Sau khi kết ấn thuật Ngự quỷ xong, bọn họ đồng thanh đọc chú ngữ: "Lấy máu của ta, thành tế âm linh; lấy thân của ta, hiệu lệnh vạn quỷ! Thuật ngự quỷ, đứng đầu thiên hạ! Sức mạnh vạn quỷ, một mình ta sử dụng! Thức tỉnh đi nào hỡi những oan hồn đang say ngủ!"
Kết thúc câu chú ngữ sau cùng, năm người gần như gầm lên. Tiếng hét lớn mạnh mẽ không ngừng vang vọng trong đại điện cung Trường Sinh, một lúc lâu sau vẫn chưa dứt, người nghe cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Vài giây sau, tôi cảm nhận được không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh xuống, giống như có cơn gió lạnh từ khe cửa thổi vào, khiến cho tôi lạnh cả sống lưng.
Nhưng cơn gió lạnh lẽo đó không phải từ sau lưng tôi thổi tới, mà từ trên nóc cung Trường Sinh thổi xuống. Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhiệt độ trong cung Trường Sinh đột nhiên hạ xuống dưới âm độ. Chỉ cảm thấy từng cơn lạnh thấu xương lướt qua người, ngay cả hơi thở cũng tỏa ra khí lạnh. Thậm chí các đệ tử đạo hạnh tương đối yếu ở xung quanh còn bị đóng một lớp băng mỏng trên tóc và lông mày.
Nhìn lại năm Đại pháp sư đang ngồi xếp bằng, lúc này dường như khí tức của bọn họ đã hòa hợp lại, sinh ra một lực hút vô hình. Những bóng trắng chui qua nóc đại điện vào trong, toàn bộ đều bị bọn họ hấp thu vào trong cơ thể.
Trong lúc bọn họ hấp thu sức mạnh âm khí của oan hồn, tôi cũng có thể cảm nhận được rõ khí tức của bọn họ đang dần dần tăng lên. So với khí tức lúc trước thì đã tăng lên gấp mấy lần rồi.
Đây mới là sát chiêu của bọn họ, sức mạnh thủy triều của hàng nghìn oan hồn, liên tục không ngừng cung cấp năng lượng. Nếu như đạo hạnh không áp chế được bọn họ, thì nhất định sẽ bị đối phương giằng co đến kiệt sức.
"Lý Sơ Cửu, không kẻ nào có thể trốn thoát khỏi cung Trường Sinh của bọn ta đâu! Ha ha!" Đại pháp sư cầm đầu đột nhiên mở trừng mắt, hướng về phía tôi cười lớn, sau đó năm người bọn họ ngầm ăn ý cùng lúc ra tay, ngay tức khắc đánh một chưởng về phía tôi.
Một chưởng đánh ra, trong chớp mắt tôi nhìn thấy năm luồng âm khí màu trắng từ lòng bàn tay của bọn họ bắn tới, tốc độ nhanh đến chóng mặt. Luồng âm khí đó đi tới đâu, không khí xung quanh như bị đóng băng lại, uy lực lớn đến kinh người!
Tôi không dám khinh thường, vội vã lùi về sau một bước, hai tay nhanh chóng chuyển động kết ấn Thái Cực. Ngón tay mạnh mẽ hướng tới phía năm luồng âm khí vốn đang bắn về phía mình, khiến chúng đột ngột dừng lại.
Nơi năm luồng âm khí dừng lại bỗng nhiên giải phóng ra từng tia sáng vàng chói mắt. Ánh sáng vàng đó vừa xuất hiện, xung quanh ùa tới từng đợt gió mát mẻ. Gió mát phả vào mặt, luồng âm khí lạnh thấu xương kia cũng tiêu tan trong nháy mắt, làm cho cơ thể cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ trong chốc lát, những tia sáng đó hợp lại với nhau, nhanh chóng tạo thành một ấn Thái Cực màu vàng kim trong suốt, giống như một chiếc lá chắn phát quang, vừa vặn chặn đứng lại âm khí tấn công của bọn họ, khiến cho đám âm khí vô tội kia không thể tiến lên được chút nào.
Dưới pháp lực của ấn Thái Cực, năm luồng âm khí dần dần tiêu tán, hóa thành từng vệt âm khí. Nhưng số âm khí đó không có ý thức, lại bắt đầu điên cuồng xông vào ấn Thái Cực. Đầu tiên từ chỗ ấn Thái Cực phát ra tiếng két két chói tai, sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lệ quỷ.
Âm thanh đó quá sức đinh tai nhức óc, khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu. Dưới sự tấn công điên cuồng của đám âm khí đó, ấn Thái Cực của tôi bắt đầu mờ đi. Ánh sáng vàng chói mắt lúc trước cũng nhanh chóng biến mất.
Cho đến khi những làn âm khí cuối cùng tiêu tan, ấn Thái Cực trong suốt cũng biến mất giữa không trung, song song hóa thành hư vô. Lần giao đấu này, hai bên hòa nhau.
Nhưng trong lòng tôi lại nổi sóng, tràn đầy kích động. Tôi không ngờ, sau khi chân khí đột phá được huyệt Bách Hội, thực lực của mình lại tăng lên nhiều như vậy. Trước đây tôi căn bản không thể đỡ được một đòn hợp lực của bọn họ, nhưng bây giờ chúng tôi lại có thể đánh ngang sức. Hơn nữa, tôi còn chưa dốc ra toàn lực!
Với đạo hạnh hiện giờ của tôi, có lẽ muốn sử dụng sức mạnh không gian không còn là chuyện khó. Nhưng kỳ lạ là, bây giờ tôi hoàn toàn không cảm nhận được chân khí Huyền Chân trong cơ thể. Dường như chân khí Huyền Chân có ở khắp mọi nơi, chỉ cần tôi vận khí theo khẩu quyết luyện khí của Huyền Chân giáo, chân khí sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Cảnh giới này có lẽ là cảnh giới cao nhất trong tu luyện chân khí. Sau khi tôi đột phá được huyệt Bách Hội, chân khí Huyền Chân trong cơ thể đã dung hòa cùng với linh khí trời đất. Nói cách khác, lúc này tôi chỉ còn cách một bước nữa thôi là vượt ra khỏi Tam giới hoặc là đứng vào hàng tiên!
Tôi đã từng nghe sư phụ nói, từ xưa đến nay, cũng có không ít cao thủ có thể tu luyện chân khí đạt đến cảnh giới tột cùng. Nhưng vì cơ hội hoặc vận may không đủ nên cuối cùng vẫn không thể nào vượt ra được Tam giới, đứng vào hàng tiên. Đây cũng là bế tắc lớn nhất đối với người tu đạo, có thể đột phá được hay không, ngoại trừ nỗ lực tu luyện ra thì cơ duyên chính là biến số lớn nhất!
Một khi cơ duyên xuất hiện, lôi kiếp cũng sẽ xuất hiện. Vượt qua được lôi kiếp mới có thể đứng vào hàng tiên, đó cũng là mục tiêu cuối cùng của người tu đạo!
"Sớm biết thế này, lúc đó ta đã một kiếm chém chết ngươi! Giữ lại ngươi, lại thành mối họa lớn cho bọn ta. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, hối hận không kịp rồi!" Đại pháp sư cầm đầu cảm nhận được sự thay đổi dữ dội của tôi, hối hận cảm khái.
Tôi cười nhạt nói: "Đại pháp sư, đây chính là ý trời. Từ xưa tà đã không thể thắng chính, cho dù các ông làm trái ý trời, cũng chỉ vô ích mà thôi."
"Hừ! Bớt nói nhảm đi!" Đại pháp sư cầm đầu hừ lạnh, nghiến răng nói: "Ta không quan tâm vận mệnh số trời gì sất, ta chỉ biết, kẻ thắng mới có tư cách phán xét. Ba ngày trước chúng ta đã từng đấu qua một lần, hai bên đều biết thực lực và sát chiêu của nhau. Nếu đã như vậy cũng không cần phải thăm dò gì nữa, toàn lực tấn công đi!"
Tôi cũng thích cách tấn công như vậy, lập tức cười lớn đồng ý: "Được, vậy chúng ta dốc toàn lực tấn công, xem xem ai có thể sống sót ra khỏi cung Trường Sinh này!"
Tôi vừa nói xong, năm Đại pháp sư lập tức thay đổi trận hình. Đại pháp sư cầm đầu vẫn ngồi xếp bằng phía trước nhất, bốn người còn lại thì chia ra ngồi phía sau lưng ông ta, từng người vận chưởng đánh lên lưng người ngồi phía trước, gộp lại truyền sức mạnh của bốn người cho Đại pháp sư cầm đầu!
Trong phút chốc, khí tức của bọn họ lại lần nữa tăng vọt lên gấp mấy lần. Trước đây tôi không cảm thấy bị đe dọa, nhưng đối mặt với bọn họ bây giờ, trong lòng tôi lại nảy sinh ra cảm giác áp bức khó tả.
Trên nóc đại điện, âm khí oan hồn vẫn tiếp tục điên cuồng chui vào, tất cả đều bị bọn họ hấp thu vào trong cơ thể. Nhiệt độ trong đại điện giảm xuống không ít so với lúc trước. Dường như không khí cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn, giống như hít phải một hơi khí lạnh dưới âm độ vậy!
Nhất là mặt đất chỗ xung quanh bọn họ đã bị đóng băng lại. Nhìn qua năm Đại pháp sư, trên mái tóc bạc trắng của bọn họ cũng tỏa ra hơi lạnh lờ mờ.
Đây là sát chiêu mạnh nhất của bọn họ, cũng là năng lực mạnh nhất khi năm người hợp nhất. Còn tôi lúc này đã cảm nhận được sức uy hiếp, đặc biệt là âm khí nghịch thiên tỏa ra từ người đối phương, vô hình trung ép tôi phải lùi lại hai bước.
Những đệ tử khác trong đại điện cũng đã lùi ra chỗ xa nhất, nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn thấy tình hình của bọn họ rất không ổn, dường như sắp không chống đỡ nổi sức ép vô hình kia nữa rồi...

Bình Luận

0 Thảo luận