Tôi hiểu được tâm trạng của bà ba Hoàng, từ khi bà ta biết quan tài thái tuế có công dụng trường sinh bất lão, chắc chắn bà ta chưa từng quên được điều này.
Chỉ là trước kia bác Phùng muốn chiếm làm của riêng nên lôi âm tào địa phủ ra chèn ép bà ta, bấy giờ mới tạm thời đè nén được ý đồ của bà ta!
Nói một câu khó nghe thì bà ba Hoàng đã bước nửa chân vào quan tài rồi, đối với bà ta, có lẽ sự mê hoặc từ việc trường sinh bất lão lớn hơn hẳn danh lợi.
Hóa ra quan tài thái tuế này là một bảo vật, đám người có mặt tại đó đều muốn chiếm làm của riêng, dù sao thời thế tuy nghiêng về phía Đại Thần môn, nhưng mỗi người vẫn có tính toán riêng của mình.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của bà ba Hoàng, các thế lực từ gia tộc và môn phái tuy không cam lòng nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, dù sao thì Đạo môn phương Bắc hiện vẫn xoay quanh bà ba Hoàng.
Tôi vẫn luôn quan sát bác Phùng, lúc này đây gương mặt ông ta cực kỳ âm trầm khó lường, chắc hẳn ông ta không ngờ bà ba Hoàng đột nhiên giở trò này, nhưng trước mặt bao nhiêu người, ông ta cũng không dám công khai đối đầu với mệnh lệnh của bà ta.
Chỉ là trong lòng ông ta không cam lòng nên vẫn thử khuyên bảo đôi câu, "Bà ba, quan tài thái tuế này là thứ bảo vật để âm tào địa phủ luyện ra âm đan. Tôi lo rằng, nếu chúng ta động tới quan tài thái tuế, người của âm tào địa phủ sẽ tới gây rắc rối cho chúng ta!"
Bác Phùng này khéo ăn khéo nói, biết dùng người khác để chèn ép bà ba Hoàng. Nhưng bà ba Hoàng quyết tâm lấy được quan tài thái tuế nên hừ một tiếng: "Ai cần quan tâm nhiều như thế, đến lúc đó phái Luyện Đan sẽ bị chúng ta tiêu diệt! Cùng lắm thì sau này Đại Thần môn của tôi đích thân luyện âm đan cho âm tào địa phủ! Ra tay đi!"
Sau khi bà ta ra lệnh một cách ngang ngược, đám đệ tử xung quanh bắt đầu tìm kiếm. Nhưng đúng vào lúc này, tôi phát hiện ra A Cẩu vẫn đang nhìn chằm chằm vào lối ra vào thôn mà nhíu chặt hai hàng lông mày.
Tôi thấy tình hình của anh ta không ổn, vội vàng hỏi: "A Cẩu, sao thế?"
"Anh Cửu, người nuôi xác kia vẫn chưa đi, vẫn còn ở bên ngoài! Vả lại, tôi có thể thấy được, hắn ta đang cười..." A Cẩu nói thế khiến tôi không kiềm nén được mà tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, toàn thân nổi da gà.
Còn chưa kịp nói gì, tôi đã thấy mấy chục đệ tử bắt đầu chậm rãi tiến về vị trí tòa tháp. Biểu cảm của họ rất tê liệt, ánh mắt trống rỗng, nhưng trên mặt lại là nụ cười quỷ dị và âm u.
Đa số mọi người không hề chú ý tới tình trạng bất thường của họ, bởi vì mọi người đi tìm quan tài thái tuế hết rồi. Chỉ có một số ít chú ý tới vẻ dị thường của họ nên đồng loạt nhìn sang với vẻ tò mò.
Đợi khi đám người này bước tới trước mặt tòa tháp, đầu tiên họ ngẩng đầu nhìn đỉnh của tòa tháp, sau đó đồng loạt quỳ hết xuống, đồng loạt dập đầu với tòa tháp.
Họ dập đầu ba cái vang dội, giống như đang cúng tế tòa tháp này vậy!
"Các người làm gì vậy? Quay về ngay cho tôi!" Bà ba Hoàng cũng phát giác ra sự việc không ổn, lập tức hét lên một tiếng.
Nhưng những người này căn bản không nghe được tiếng hét của bà ta, sau khi dập đầu ba cái xong, tất cả đứng thẳng dậy, trên gương mặt vẫn là nụ cười u ám.
Ngay sau đó, tôi thấy họ rút hết dao găm trên người ra, rạch thẳng một nhát vào cổ mình.
Nhát chém này thật sự quá đột ngột, gần như không một ai hiểu nổi, cần cổ của họ đã bị vạch ra một vết thương rất sâu. Thời khắc vết thương này nứt ra, máu tươi phun ra như thác đổ.
Nhìn mặt mũi của họ căn bản không hề thấy chút đau đớn nào, hình như còn rất hả hê sung sướng, nhưng gương mặt họ vẫn âm u đến đáng sợ.
Rốt cuộc chuyện gì thế này? Tại sao đang yên đang lành, họ lại dùng phương thức này để tự kết liễu?
"Anh Cửu, những người này ban nãy ăn phải thịt người chết của thái tuế Phệ Hồn, họ đã bị oan khí điều khiển rồi!" A Cẩu nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt chúng tôi nên giải thích một câu.
Mà sau khi hiểu ra điều này, tôi lập tức nhìn thấy vẻ đau đớn dần dần xuất hiện trên gương mặt của những đệ tử vừa tự vẫn, dường như đã hoàn hồn được rồi. Một bàn tay bịt chặt lên vết thương trên cổ mình, nhưng không có tác dụng gì, vết thương kia quá sâu, căn bản không thể cầm máu được.
Khi nhìn sang biểu cảm của họ một lần nữa, đồng tử của họ dần dần nở to. Vẻ kinh hoảng trên gương mặt họ là thứ mà cả đời này tôi không thể quên được. Đó là nỗi khiếp đảm khi muốn được sống, sợ phải chết.
"Cứu... cứu... tôi..." Họ quay đầu nhìn về phía bà ba Hoàng, không ngừng lắc đầu, nhưng biên độ càng lúc càng nhỏ dần. Bàn tay giơ ra cầu cứu cuối cùng cũng thõng xuống, sau đó, "bụp" một tiếng, họ ngã thẳng xuống nền đất.
Máu tươi trào ra từ cổ của họ, cơ thể của họ không ngừng co giật. Co giật trong thoáng chốc, sau cùng cũng trở nên cứng ngắc, cơ thể ngã thẳng tắp xuống đất, hoàn toàn tử vọng.
Mà điều khiến chúng tôi ngạc nhiên hơn cả là sau khi chảy xuống đất, toàn bộ máu của họ bị hút đi hết. Mặt đất giống như một miếng bọt biển, hút cạn dòng máu của họ, hoàn toàn sạch bong, trên nền đất không thể nhìn thấy được vết máu đọng lại.
Chỉ còn mùi máu tanh gay mũi vẫn còn phảng phất trong không khí.
"Có phải chúng ta đắc tội âm tào địa phủ rồi không? Địa phủ đến đòi mạng của chúng ta rồi!" Nhất thời, có người khiếp hãi hô lên một tiếng.
Cảm xúc sợ sệt và kinh hãi rất dễ lan truyền, người này vừa mới nói như vậy, các thế lực từ gia tộc và môn phái khác lập tức nhìn về phía bà ba Hoàng và chửi rủa: "Mụ già chết tiệt, tất cả là tại bà, bà chọc giận người của địa phủ rồi. Bây giờ thì hay rồi, bà hại chết chúng tôi rồi!"
"Không sai, chính bà ta hại chết chúng ta đấy, bà ta không xứng đáng để lãnh đạo chúng ta! Giết bà ta đi, an ủi cơn giận của âm tào địa phủ!" Những người khác cũng hùa theo mà chửi rủa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng, lòng dạ nguội ngắt. Đây chính là hiện trạng của đạo môn, ai cũng có ý đồ riêng, ai cũng muốn lấy được lợi ích lớn nhất.
Trong lòng họ, có lẽ đạo nghĩa không đáng giá một xu. Mà những người này chính là kẻ kéo lùi sự phát triển của đạo môn. Nếu không loại bỏ họ, cho dù đạo môn được thống nhất, cũng chỉ như một nắm cát thôi.
Bây giờ tôi cũng càng thêm kiên định với lập trường của mình, nhất định phải cướp được đạo môn về, cũng phải thống nhất được đạo môn Nam - Bắc. Nhưng không phải đạo môn như thế này, mà phải thay máu từ đầu, phải là đạo môn một lòng hướng đạo.
Đạo môn phương Bắc trước nay rất ít khi có chiến loạn, bởi vì phân bố quá rộng, nhưng mâu thuẫn cũng cực kỳ nhiều. Càng với tình hình này thì mâu thuẫn bùng nổ ra càng nhiều. Nhưng bây giờ tôi cũng chấp nhận quy luật tự nhiên này rồi, nếu muốn thay máu một trận, phải châm ngòi cho tất cả mâu thuẫn của họ bùng phát ra.
Đến sau cùng, người vẫn kiên trì được với tâm địa ban đầu của mình mới là người đủ tư cách, xứng với Đạo môn.
Tôi mãi mãi nhớ tới câu nói của Vương Lỗi, không cần biết sức mạnh của địa ngục Cửu U hay gia tộc thượng cổ lớn mạnh đến đâu, chỉ cần đoàn kết được Đạo môn, cũng có sức chiến đấu một trận.
Nhưng chí ít không phải đạo môn như hiện giờ, bắt buộc phải thống nhất đạo môn, sau đó đoàn kết lòng dạ của tất cả những người tu đạo, một lòng chinh phục đạo, như thế mới có khả năng chống lại họ.
Nhân định thắng thiên, sức mạnh của đạo môn chân chính tuyệt đối không thể coi thường! Cho dù bây giờ tôi vẫn chưa thống nhất được đạo môn, nhưng lần trước ở núi Miêu Vương, hơn ba trăm đệ tử do Lâm Tiêu dẫn dắt đã cho tôi một bài học.
Đó mới chỉ là hơn ba trăm đệ tử một lòng hướng đạo mà thôi, nếu lên đến hàng nghìn hay hàng vạn đệ tử đạo môn, liệu có thể đánh bại được địa ngục Cửu U không?
"Thích chết à! Đến cả ta cũng dám mắng, chán sống phải không!" Đúng vào lúc suy nghĩ tôi đang bay về nơi xa thì bà ba Hoàng đột ngột quát một tiếng.
Khi tôi nhìn về phía bà ta thì Hoàng Bì Tử trong tay bà ta đã nhảy xuống đất, soạt soạt nhảy về phía đám đệ tử dám nhục mạ bà ta. Tốc độ nhanh đến kinh hãi, nhảy lên cổ của họ, há miệng cắn ngay một cái.
Hoàng Bì Tử răng nhọn hoắt, tạo thành mấy lỗ máu trên cổ của họ. Cũng không biết do Hoàng Bì Tử có độc hay thế nào hai đệ tử bị cắn một cái thôi đã đau đớn ngã vật ra nền đất, đau khổ lăn qua lộn lại, gương mặt cực kỳ đau đớn!
"Đạo môn phương Bắc vẫn phải do bà già này quyết định! Ai dám phản kháng, ta giết người đó ngay lập tức!" Bà ba Hoàng lạnh lùng trừng mắt nhìn các thế lực khác, bởi vì quá phẫn nộ nên giọng nói cũng khàn đặc đi.
Mà bà ta vừa dứt lời, các đệ tử Đại Thần môn sau lưng bà ta đồng loạt tiến lên phía trước. Họ bước ra khiến các thế lực phương Bắc khác hoàn toàn chấn động, chỉ dám tức giận chứ không dám nói gì.
"Ôi! Nỗi buồn của đạo môn!" Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tiêu lắc đầu thở dài.
Bịch... bịch...
Gần như cùng lúc ấy, theo tiếng thở dài của Lâm Tiêu, toàn bộ mặt đầu bắt đầu rung lên, phát ra âm thanh bịch bịch có tiết tấu, giống như tiếu tấu trước khi động đất.
Nhất là chỗ chín căn nhà rách nát và tòa tháp ở phía trung tâm, chúng rung lắc kịch liệt, giống như sắp lắc đổ căn nhà luôn.
Mà chỉ trong mấy giây thôi, bùn đất trên nền đất bắt đầu nháo nhào lên, dường như có thứ gì đó sắp bò ra từ dưới lòng đất...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận