Dứt lời, Vương Lỗi nhanh chóng xông đến vách đá. Thạch Minh Thánh Hàm còn chưa phản ứng lại thì đã bị Vương Lỗi ôm chặt lấy eo, rồi sau đó hai người đồng thời nhảy xuống vách núi.
Trông thấy cảnh này, đáy lòng tôi sinh ra một chút cảm giác bội phục Thạch Minh Thánh Hàm. Tên Vương Lỗi này đột nhiên nhảy ra, đừng nói là cô ta, kể cả đàn ông đàn ang cũng sẽ bị giật mình.
Thế nhưng lúc Vương Lỗi ôm cô ta nhảy xuống vách núi, cô ta lại chẳng hề hoảng sợ lấy chút nào, ngược lại còn đặt tay lên trên bả vai Vương Lỗi. Một cô gái mà có thể trấn tĩnh và can đảm như vậy, quả đúng là không đơn giản.
Trông thấy Vương Lỗi đã nhảy xuống, những người khác cũng không ngồi không, nhanh chóng đi đến bên rìa vách đá, túm lấy dây leo rồi bò xuống. Tôi và A Cẩu đi sau cùng, lúc chúng tôi xuống, A Cẩu nhìn tôi và nói: "Anh Cửu, thực lực của vị Lỗi gia này quả là ghê gớm!"
Tôi bật cười, thầm cảm thấy tự hào thay cho Vương Lỗi: "A Cẩu, đây mới chỉ là một mặt của Lỗi gia mà thôi, lát nữa cậu sẽ phát hiện ra anh ta còn vượt xa tưởng tưởng của anh nhiều. Tuy nhiên, anh ta là một người tốt!"
"Ừ!" A Cẩu gật đầu, rồi cũng không nói gì nữa. Sau đó, hai chúng tôi túm lấy dây leo, trượt dần xuống vách núi.
Những sợi dây leo điên cuồng này vẫn còn đang dài ra, vươn dần về phía dưới vách núi. Tôi không biết vực này sâu bao nhiêu, bởi vì ngoại trừ tiếng gió ù ù thổi qua tai thì chẳng nghe được âm thanh nào khác nữa.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, hai chân tôi mới được tính là giẫm được lên mặt đất. Lúc tôi tiếp đất, người phía trước đã bật đèn pin lên.
Mười mấy ánh đèn pin chiếu sáng cả hẻm núi, lúc này tôi mới bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh. Trước mặt là một thung lũng, chạy dần về phía sâu trong các dãy núi bao quanh.
Mà bao quanh thung lũng đều là những ngọn núi cao chót vót. Xung quanh không có đường để đi xuống, cách đi xuống duy nhất đó là từ đỉnh ngọn núi tách biệt kia, ngoại trừ cách đó ra thì chẳng còn cách nào khác nữa.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là khung cảnh của thung lũng này. Trên mặt đất là cả một biển hoa Vãng Sanh, không hề có lấy một bông hoa tuyết nào, ngay cả cỏ trên đất cũng mang một màu xanh mướt, khiến cho người ta có cảm giác thung lũng trong hẻm núi này đang không phải mùa đông mà là mùa xuân ấm áp.
Nhiệt độ ở đây khoảng chừng mười mấy độ, đám chúng tôi đều mặc áo bông dày, thành ra chẳng mấy chốc đã thấy người hơi nóng.
Tôi cởi một lớp áo bông ra, một cơn gió xuân ấm áp khẽ lướt qua mặt, không lạnh mà cũng chẳng nóng, thoải mái khỏi phải nói. Trong lúc họ cầm đèn pin rọi qua rọi lại, tôi nhìn thấy trên không trung có một ít bọ bay và một vài con đom đóm sáng lập lòe.
"Tôi hiểu rồi, hiểu rồi!" Đúng lúc này lão quỷ bỗng kích động kêu lên: "Lúc trước chúng ta đều hiểu sai rồi, chúng ta đều cho rằng Thần mộ chắc chắn phải là địa cung hầm mộ hoặc là mộ huyệt nào đó! Nhưng thật ra không phải, đây mới là vị trí thật sự của Thần mộ, là một không gian khác do Thái Ất Chân Nhân dùng đạo thuật để tạo ra! Nếu như không được tận mắt nhìn thấy, có đánh chết tôi cũng không dám tin những điều trước mắt này lại là sự thật!"
Nghe lão quỷ nhắc đến đây, tôi cũng sực nhớ ra ở trong ghi chép của Đạo môn cũng từng kể về điều này. Tương truyền người tu đạo trở thành tiên gia có thể dùng đạo thuật mạnh mẽ của mình để tự tạo ra một không gian tách biệt.
Mà trong không gian tự tạo tách biệt đó, có thể thiết lập thời gian và bốn mùa như ở thế giới bên ngoài. Nghĩ đến đây, tôi không kìm lòng được liên tưởng đến những gia tộc thượng cổ được lưu truyền kia. Có lẽ nào họ cũng sống ở trong một không gian tách biệt không?
Có thể họ sống trong cùng một thế giới với chúng tôi, nhưng là ở một không gian khác. Tôi càng nghĩ, càng cảm thấy đạo thuật của mình quá nhỏ bé. So với những cao nhân kia thì rõ ràng là cách biệt một trời một vực. Hoặc có lẽ phải có đạo hành đến tầm tiên gia mới biết được sức hấp dẫn của đạo thuật.
"Thung lũng này là con đường duy nhất, không có đường lui, cũng không có đường nhánh khác. Đi theo con đường này, chắc chắn sẽ có thể tìm được Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân!" Lão quỷ nói chuyện kích động như được tiêm thuốc kích thích, thoạt nhìn còn hăng hái hơn cả đám thanh niên.
Ông ta và A Cẩu đi trước dẫn đường, những người còn lại đi phía sau. Hơn mười ánh đèn pin đều đồng loạt chiếu về phía sâu trong thung lũng. Thung lũng này cũng không phải đi thẳng một mạch là đến điểm cuối, mà là uốn lượn dọc theo địa hình dãy núi đến sâu bên trong thung lũng.
Tôi phụ trách đoạn hậu vì e sợ gặp phải biến cố gì đó đột ngột phát sinh. Dù sao thì đây cũng chính là nơi an nghỉ của Thái Ất Chân Nhân, chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho người khác xông vào như thế này.
Hai bên thung lũng đều là những ngọn núi cao thẳng tắp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng động vật kêu. Lúc đi vòng qua khúc quẹo đầu tiên, lão quỷ bảo cả nhóm dừng lại rồi nói: "Mọi người dừng lại một chút, phía trước có con sông, xem tình hình thế nào đã rồi hẵng đi qua!"
Lúc lão quỷ nói, tôi đã đi đến phía trước đội ngũ, quả nhiên trông thấy cách đó không xa có một dòng sông. Dòng sông này rộng khoảng mười mét, mặt sông rất phẳng lặng, không phân biệt được đầu nào là thượng lưu sông với hạ lưu sông.
Bởi vì có dòng sông này mà thung lũng bị chặn mất, hai cửa sông ở hai bên lại vừa khéo nằm ngay bên trong vách núi của hai ngọn núi lớn. Tựa như nước sông này chảy từ bên trong một vách núi, sau đó lại chảy ra từ một bên vách núi khác.
Mặt sông rất yên ả, không có chút gợn sóng. Nước sông mang một màu xanh thăm thẳm, màu rất đậm, cho dù có soi đèn pin xuống nước cũng không nhìn rõ được phía bên dưới sâu bao nhiêu.
Chúng tôi muốn đi sâu vào trong thung lũng này, nhất định phải bơi qua bên kia sông. Lão quỷ tính cẩn thận, nhặt một hòn đá to bằng bàn tay ở dưới đất lên rồi ném mạnh lên không trung.
Một giây sau, chúng tôi nghe thấy một tiếng rơi "tõm" xuống nước. Hòn đá kia thì đã rơi xuống đáy sông, nhưng chúng tôi chẳng nhìn thấy gì hết.
Lão quỷ muốn ước tính dòng sông này sâu đến mức nào thông qua tiếng nước, nhưng sau khi thử kiểu kia xong hình như cũng chẳng có tác dụng gì lắm.
Lão quỷ hơi lúng túng: "Không biết sông này sâu bao nhiêu, cũng không biết có vấn đề gì hay không. Mọi người đừng vội, chờ chúng ta thăm dò rõ ràng rồi đi qua cũng không muộn."
Lão quỷ sợ nước sông này có vấn đề, nên lại đổi một cách thăm dò khác. Ông ta tìm một hòn đá lớn, sau khi bện chặt dây thừng thì ném tùm nó xuống sông.
Hòn đá vừa chìm, dây thừng cũng nhanh chóng chìm xuống theo hòn đá. Dây thừng một vòng ba mươi mét, trong chớp mắt đã chìm xuống một nửa. Được khoảng mười bảy, mười tám mét thì dây thừng mới không chìm xuống nữa.
"Sông này rất sâu, trong số chúng ta có lẽ có người không biết bơi đúng không?" Lão quỷ quay đầu hỏi mọi người, có hai ba người giơ tay lên.
Tôi khá bất ngờ với chuyện ngay cả Thạch Minh Thánh Hàm lại không biết bơi. Lão quỷ hơi nhướng mày, bảo: "Sông này sâu quá, tuyệt đối không được mạo hiểm. Ai không biết bơi thì dứt khoát ở lại đợi, tiện thể giám sát tình hình phía sau giúp chúng tôi luôn."
Lão quỷ vừa dứt lời, Thạch Minh Thánh Hàm đã bày tỏ quan điểm: "Tôi không sao, tôi có thể qua được, ông không cần lo!"
"Vậy được!" Lão quỷ gật đầu, chuẩn bị kiểm tra xem nước sông màu xanh thẳm này liệu có vấn đề gì hay không.
Chúng tôi còn chưa nghĩ ra cách, Đông Tử đã ngồi bên bờ sông, cởi giày ra, ngâm chân vào trong nước, sau đó lấy ra một tấm khăn lau mặt từ trong balo ra, thấm nước rồi bắt đầu lau mặt.
"Nước này không lạnh, thậm chí còn hơi âm ấm, tất cả mọi người đi đường đều đã mệt rồi, mau đến ngâm chân đi!" Đông Tử này cũng vô tư quá, chẳng lo lắng xem nước sông có nguy hiểm gì không, vẻ mặt còn rất đỗi hưởng thụ, anh ta còn không ngừng bắt chuyện với chúng tôi: "Mọi người xem, sông này còn có cá nhỏ, còn đang chọc chọc vào chân tôi này, thoải mái lắm!"
Vừa nói chuyện, Đông Tử vừa bụm tay múc lấy một ít nước sông rồi đưa lên miệng uống. Uống xong anh ta còn không kìm được phải cất lời khen: "Ôi chao, nước này ngọt lắm nhé!"
Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, đợi yên tại chỗ tầm bốn, năm phút, sau khi thấy Đông Tử không có phản ứng gì mới đi múc nước sông. Tôi cũng uống một ngụm, chất lượng rất tốt, ngọt tinh khiết.
Thấy nước sông không có vấn đề gì, lão quỷ mới bắt đầu đề nghị: "Chúng ta muốn đi đến Thần mộ, nhất định phải sang sông! Thế nhưng suy nghĩ cho an toàn của mọi người, tôi cảm thấy vẫn nên để những người bơi giỏi đi dò đường trước!"
Lão quỷ là lão giang hồ, là kẻ trộm thành tinh, đây rõ ràng là muốn người khác đi trước mở đường. Mà ánh mắt của ông ta lại rất tự nhiên, nhìn về phía Lý Đan Ninh.
Lý Đan Ninh cau mày lại, phất tay nói: "Ba người các cậu, mau đi tìm hiểu tình hình xem thế nào, cẩn thận một chút, nếu như thấy tình huống bất thường phải rút lui ngay lập tức!"
"Vâng!" Ba đệ tử phái Luyện Đan kia tức thì gật đầu, nhanh chóng cởi quần áo trên người. Lão quỷ lo lắng bọn họ xảy ra chuyện, còn cẩn thận quấn dây thừng bên hông họ. Đến lúc đó nếu như có xảy ra vấn đề gì thì cũng có thể kéo bọn họ trở về.
Nước sông không lạnh, ba người họ chỉ mặc độc một chiếc quần cộc, dội nước lên người để cơ thể làm quen với nhiệt độ của nước, rồi nhanh chóng khởi động cơ thể một chút để tránh bị chuột rút trong nước.
Sau ba bốn phút chuẩn bị, ba người này mới nhảy ào xuống sông. Tốc độ rất nhanh, không hề dừng lại, bơi một mạch sang bờ bên kia.
Chúng tôi cầm đèn pin chiếu sáng cho họ, nước sông rất êm ả, không có lực cản quá lớn. Chỉ trong chốc lát, ba người họ đã bơi tới vị trí giữa sông.
Nhìn thấy bọn họ không có xảy ra việc gì, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc đó, ba người kia lại ngây ra ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại, ba người kia đã bất thình lình chìm nghỉm xuống sông. Chỉ trong nháy mắt đã không trông thấy đỉnh đầu của ba người họ nữa.
Mà những đệ tử của phái Luyện Đan đang cầm dây thừng cũng bị một sức mạnh khổng lồ kéo tụt xuống đến bờ sông.
Cảnh tượng này đột ngột xảy ra đến mức chúng tôi không ai phản ứng lại kịp. Tôi thấy bọn họ sắp bị kéo vào trong nước đến nơi rồi, bèn vội vã tiến lên kéo dây lại, sau đó hét lên với những người đang đứng ngây ra đó: "Nhanh đến giúp đi, trong nước có thứ gì đó!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận