Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 555: Tạm biệt lần nữa

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Lúc tôi nhắc đến kim thân, tôi và Vương Lỗi gần như lúc lúc nghĩ đến, con sông trước mắt này chính là cơ hội cuối cùng của chúng tôi!
Tuy rằng trong đó toàn là thủy quỷ thi hầu ăn thịt người, nhưng có kim thân của Thái Ất Chân Nhân bảo vệ, những con thủy quỷ thi hầu này sẽ không dám tấn công chúng tôi. Con sông trước mắt này là cơ hội duy nhất của chúng tôi, có thể ra ngoài hay không thì chỉ có thể xem ý trời!
A Cẩu cũng nghĩ thông suốt, lập tức đứng lên, bắt đầu quan sát con sông này lần nữa. Con sông này rộng hơn mười mét, nước sông xanh thẳm, nơi sâu nhất khoảng chừng hai mươi mét.
Con sông này vừa lúc chảy qua hai ngọn núi lớn, bởi vì mặt nước bằng phẳng nên không nhìn ra được ngọn núi nào là cửa vào, ngọn núi nào là cửa ra, cứ vậy mà hình thành đối lưu giữa hai ngọn núi!
Nhưng con sông này không phải là nước tù mà nước lại lưu động, chỉ là khá khó nhìn ra được điều này.
Đông Tử nhìn một lúc, cất tiếng: "Anh Cửu, lúc nãy ỏ trong nước, tôi phát hiện dòng nước này lưu động! Nhất là ở sâu trong sông thì hướng nước rõ ràng hơn nhiều! Mà nó đối diện với hai ngọn núi lớn, chắc là nằm trong dãy núi Chung Nam! Tôi nhớ xung quanh núi Chung Nam có sông, nói không chừng nước sông của con sông này đến từ con sông kia!"
"Ừm." Tôi gật đầu, đáp: "Lúc đầu tôi còn tưởng rằng dòng nước này đọng lại, thế nhưng xem lại thì không phải, nó lưu thông với bên ngoài. Mọi người còn nhớ những con cá bị Đông Tử nổ bằng thuốc nổ trước đó không? Tất cả đều lật ngược nổi lên, nhưng bây giờ chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa. Cá chết rồi sẽ không chìm xuống, vậy chứng tỏ là chúng đã bị xô đi rồi!"
"Đừng trì hoãn nữa, chúng ta đi nhanh đi! Lỗi gia tôi chẳng muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa." Tôi vừa dứt lời, Vương Lỗi liền móc mỉa một câu, còn ôm kim thân của Thái Ất Chân Nhân đang đặt trên đất lên. Anh ta quay đầu lại nhìn chúng tôi, cười hì hì nói: "Theo Lỗi gia, Lỗi gia tôi dẫn mọi người đến con đường ánh sáng!"
Cái tên này vừa nói xong liền nhảy vào trong nước. Tôi và A Cẩu bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể nhảy theo.
Chúng tôi bơi theo Vương Lỗi. Lúc bơi đến giữa, Vương Lỗi bỗng nhiên ngừng lại, còn ra hiệu bảo chúng tôi không nên cử động.
Tôi cho rằng anh ta phát hiện ra điều gì đó có thể uy hiếp đến chúng tôi nên cảnh giác nhìn xung quanh. Vừa nhìn quanh, tôi liền thấy được nguy hiểm đang ẩn giấu. Chỉ thấy những thủy quỷ thi hầu kia đều ở dưới đáy nước nhìn chúng tôi từ xa. Nhưng bởi vì kiêng kỵ kim thân của Thái Ất Chân Nhân trong tay chúng tôi, chúng không dám xông lên tấn công.
Sau khi vùng nước này phẳng lại, tôi mới hiểu rõ ý đồ của Vương Lỗi. Tóc của anh ta rất dài, lúc yên lặng thì tóc bay bay về phía bên phải.
Nói cách khác, phía bên phải là hạ du, là nơi nước sông chảy ra.
Sau khi xác định được phương hướng, Vương Lỗi giơ kim thân của Thái Ất Chân Nhân lên, không ngừng bơi về phía bên phải. Tôi và A Cẩu ở phía sau anh ta, bơi khoảng mười mét thì tầm mắt từ từ mờ dần.
Càng bơi vào trong thì càng tối, chỉ thấy được ánh sáng vàng phát ra từ trong tay Vương Lỗi. Ánh sáng vàng kia tỏa ra từ kim thân của Thái Ất Chân Nhân, vừa vặn có thể dẫn đường cho chúng tôi.
Dựa theo tốc độ của chúng ta và thời gian để tính thì chắc bây giờ chúng tôi đã tiến vào ngọn núi phía bên phải. Nhưng điều tôi không ngờ là trong ngọn núi này cũng rỗng.
Hơn nữa diện tích của ngọn núi này không nhỏ, phảng phất là một dãy núi. Bơi khoảng mấy phút, xung quanh vẫn tối đen, chẳng thấy được tia sáng của lối ra.
Điều cảm nhận được rõ nhất là chúng tôi vẫn đang bơi xuống. Lại qua bốn năm phút nữa, phía trước mới đột nhiên xuất hiện tia sáng. Nhưng tia sáng này giống như bị chiết xạ, nói cách khác thì phía dưới là vách núi!
Mới vừa ý thức được điều này, dòng nước đột nhiên chảy xiết, chúng tôi chẳng có cơ hội bơi vào bờ nữa mà bị cuốn thẳng đi. Bị cuốn khoảng bốn năm mét, tôi cảm giác mất trọng tâm, sau đó đột nhiên rơi xuống!
Mà sau mười giây đồng hồ, ba người chúng tôi lao vào dòng sông lạnh lẽo! Nước này lạnh đến thấu xương, tuyệt đối phải ở dưới không độ.
Vừa rơi vào trong nước, tôi lập tức bị lạnh tỉnh, thân thể đột nhiên run rẩy. Tôi vội vàng bơi lên phía trên. Vừa lên khỏi mặt nước, tôi phát hiện mình đang ở dưới một cái thác nước lớn.
Mà ở trên đỉnh đầu lại là thác nước từ giữa sườn núi trút xuống, giống như vách núi há hốc miệng ra vậy, thác nước vừa vặn đổ xuống từ trong cái miệng đó!
Trên mặt sông đang bốc lên khí lạnh, nhìn xung quanh thì chỉ thấy một mảnh trắng xóa! Nơi mà mắt nhìn đến được đều là trắng xóa.
Nơi này không giống với không gian của Thái Ất Chân Nhân, bên trong bốn mùa như xuân. Mà sau khi chúng tôi ra khỏi không gian Thái Ất Chân Nhân bố trí, về lại thế giới bình thường thì lại là mùa lạnh!
Chúng tôi đã cởi áo bông, bây giờ nước lạnh ngâm vào, chỉ ở trong nước mấy giây mà tôi thấy cả người sắp mất hết cảm giác.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thấy A Cẩu và Vương Lỗi cũng bơi ra khỏi nước nên lúc này mới cấp tốc bơi lên bờ!
Lúc này là buổi trưa, bầu trời còn đang có tuyết rơi, chúng tôi không có chỗ nào trốn cả, chỉ có thể bơi đến phía dưới thác nước. Phía dưới thác nước vừa vặn có vài bệ đá khá cao, không chỉ khô ráo mà còn có thể chống lạnh ngăn gió lạnh.
Lúc leo lên đó đầu tiên, tôi chẳng còn chút cảm giác gì, cả người giống như đã bị đông thành đá! Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang từ từ yếu bớt, thân thể cũng bắt đầu co giật.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắc tôi sẽ chết cóng.
Sau khi ý thức được sắp có nguy hiểm, tôi vội vàng lật người ngồi dậy. Sau khi cố gắng dùng sức hồi lâu, tôi mới run rẩy kết đạo chỉ. Thân thể tôi đột nhiên rung lên, chân khí Huyền Chân bắt đầu vận hành trong cơ thể.
Sau khi vận hành mấy lần trong thân thể, cảm giác lạnh giá kia mới vơi bớt. Vương Lỗi cũng đang giúp A Cẩu, trong cơ thể A Cẩu không có hơi thở, tình huống rất tệ, trên lông mày và tóc của anh ta đều là vụn băng.
Da của anh ta cũng trắng đỏ từng mảng, môi bị nứt ra vài đường. Anh ta đang xoa hai tay, không ngừng run lên bần bật. Vương Lỗi vừa chống lạnh giúp anh ta vừa dùng một tay ôm kim thân của Thái Ất Chân Nhân, không ngừng ma sát.
Thấy cảnh này, tôi bị chọc cười, không nhịn được nói đùa: "Lỗi gia, nếu như Thái Ất Chân Nhân biết anh dùng kim thân của mình để ma sát tạo nhiệt, chỉ sợ buổi tối ông ấy sẽ không ngủ được mà đến tìm anh đấy!"
"Xùy!" Vương Lỗi căm giận phỉ nhổ, mắng: "Cái lão già khốn kiếp đó, chết thì chết đi, còn để lại nhiều thủ đoạn hành hạ người ta như vậy! Lỗi gia tôi không chỉ dùng kim thân của ông ta để ma sát làm ấm, còn muốn bán nó lấy tiền. Như vậy Lỗi gia tôi sẽ có tiền mua cây trâm mười đồng cho cô gái kia rồi!"
"Ặc... Được rồi!" Tôi khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn thật lòng nhắc nhở: "Lỗi gia, đây là chân thân của Thái Ất Chân Nhân, tuy rằng chúng ta gặp khổ nhưng không thể không kính trọng!"
"Yên tâm đi, Lỗi gia tôi hiểu rõ mà!" Vương Lỗi hiểu ý của tôi, đáp: "Chắc chắn cậu không thể nhận được truyền thừa sức mạnh của Thái Ất Chân Nhân. Với thể trạng nhỏ bé lúc này của cậu, đoán chừng còn chưa nhận được truyền thừa thì đã bị nổ tan xác. Thôi cứ giao cho Lỗi gia tôi vậy, thuận tiện xem thử có thể phá tan phong ấn trên người Lỗi gia tôi không!"
Vương Lỗi vừa nói đến đây, tôi lập tức nắm lấy cơ hội nói: "Lỗi gia, anh là người của Long tộc, gia tộc thượng cổ đúng không? Vì sao lại có người phong ấn sức mạnh của anh? Anh và gia tộc thượng cổ rốt cuộc có quan hệ gì? Còn nữa, rốt cuộc gia tộc thượng cổ có bao nhiêu gia tộc?"
"Ôi, lạnh quá! Anh Cửu, mau nhóm lửa. Lỗi gia tôi sắp chết cóng rồi đấy!" Nào ngờ cái tên này lại bắt đầu giả lả. Lúc trước khi đối phó với Cửu Đầu Sư, tình huống rất nguy cấp nên Vương Lỗi mới cho tôi biết chút chuyện liên quan đến anh ta.
Thế nhưng bây giờ không có nguy hiểm gì, tôi vừa hỏi thì anh ta liền giả vờ chẳng biết gì cả.
Tôi biết tính cách của Vương Lỗi, nếu anh ta không muốn nói thì chắc chắn sẽ không nói! Có điều bây giờ tôi đã có một phương hướng, đó chính là Long Tộc. Nói không chừng, tìm được những người tu đạo có vai vế cao thì bọn họ sẽ biết chuyện về gia tộc thượng cổ.
Điều tôi mừng nhất bây giờ chắc chắn là chúng tôi đều thoát ra ngoài được. Tôi không định về lại nơi thần kỳ kia nữa đâu.
Tôi bảo Vương Lỗi chăm sóc A Cẩu, còn mình thì đi tìm củi lửa. Xung quanh đây đều là rừng rậm, đâu đâu cũng có cành cây bị tuyết đè gãy. Nhặt bừa chút củi để nhóm lửa xong, tôi liền chạy về tảng đá phía dưới thác nước.
Sau khi tìm được một nơi khô ráo, còn có thể tránh gió mưa thì tôi bắt đầu đốt những cành cây này. Những cành cây này đã ướt từ lâu, rất khó bốc cháy. Cũng may trước đó tôi cầm theo không ít bùa, vẫn chưa dùng đến chúng, không ngờ rằng sau khi rời khỏi Thần mộ lại dùng đến.
Nhen lửa hai phần ba chỗ bùa, lúc này mới xem như là đốt được lửa.
Tôi lại đi kiếm không ít gỗ, chất bên cạnh đống lửa. Lúc này ba người chúng tôi mới ngồi xuống quanh đống lửa. Có lửa thì không sợ lạnh nữa. Dường như A Cẩu đã bị cảm, thỉnh thoảng lại hắt xì ho khan.
Thế nhưng bây giờ chúng tôi chẳng còn thừa bao nhiêu quần áo, chỉ mong mau chóng hơ khô được quần áo trên người mình! Mặc dù bây giờ là buổi trưa nhưng vẫn còn có tuyết rơi, chỉ khi tuyết ngừng rồi thì chúng tôi mới xuống núi được.
Mãi đến tối, quần áo của chúng tôi đều được hơ khô, tinh thần cũng khôi phục lại kha khá.
Nhưng vào lúc tôi bảo hai người bọn họ nghỉ ngơi cho khỏe, để tôi thức gác đêm thì Vương Lỗi lại tạm biệt tôi lần nữa...

Bình Luận

0 Thảo luận