Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 295: Ông lão chèo thuyền sông Minh Hà

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Khi ý thức được cần câu này có vấn đề, tôi cũng không còn tâm trí đâu để quan tâm tới ông lão kia nữa. Tôi giật mạnh tay, bỗng cảm thấy tay rất nặng như thể đã có thứ gì đó mắc câu!
Hai tay tôi lôi cần câu, không ngừng lùi về phía sau. Tử Long thấy vậy cũng vội tới giúp đỡ. Nhưng chúng tôi đều không thể nào kéo thêm được nữa, hình như thứ mắc câu đã bị mắc kẹt.
"Tiếp tục kéo!"
Tử Long hét to, đồng thời dùng hết sức lực. Tôi cũng dốc sức theo, bỗng phựt một tiếng, dây câu đã bị kéo đứt!
Tôi và Tử Long mất đà, ngã ngồi xuống đất, song chúng tôi cũng mặc kệ cái mông bị đau của mình, vội vàng đứng dậy. Tức thì, chúng tôi nhìn thấy một bong bóng máu cực to xuất hiện trên mặt nước đang sôi sùng sục.
Khi bong bóng máu vỡ ra, chúng tôi nhìn thấy một thứ khổng lồ từ từ nhô lên khỏi mặt sông máu. Chừng mấy giây sau, phần đáy của một con thuyền màu trắng đã hiện ra.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, đây là đáy thuyền, hơn nữa nó có dáng nhọn đầu, đáy giữa hẹp, không giống với đáy thuyền bình thường có đầu tròn và đáy giữa rộng.
Sau khi đáy thuyền trồi hẳn lên rồi, chiếc thuyền mới lật ngược lại. Trước mặt chúng tôi xuất hiện một chiếc thuyền dáng dẹt màu trắng.
Chiếc thuyền này không giống với những chiếc thuyền thông thường. Nó rất hẹp, kiểu như thuyền độc mộc được dùng thi đấu, nhưng màu trắng của con thuyền lại trông rất quỷ dị.
Bởi vì chiếc thuyền này không làm bằng gỗ, mà làm từ xương người. Giống y như chiếc cần câu cá khi nãy, phần mạn thuyền đều được làm từ xương ngực của con người. Từng khúc xương trắng hếu, nhìn kỹ chỉ khiến người ta rợn tóc gáy.
Đầu và đuôi thuyền được làm cho cong vút lên, hơn nữa treo lúc lắc mấy cái đầu lâu.
Nhìn thấy con thuyền quái dị này, tôi và Tử Long đều chết đứng, không biết phản ứng ra sao. Đúng lúc này, ông lão đứng dậy, cầm lấy cần câu trên mặt đất rồi nhảy lên thuyền. Ông ta gõ cần câu vào mạn thuyền, hét lên với chúng tôi:
"Người chèo thuyền sông Minh Hà, chỉ chở người có duyên! Hai vị, mời lên thuyền! Tiếp theo, lão hủ sẽ đưa hai vị tới Địa ngục Cửu U!"
Nghe ông lão nói vậy, tôi và Tử Long đều kích động vô cùng. Chúng tôi đấm ngực nhau một cái, hào hứng nói: "Cuối cùng cũng đã tìm ra, cuối cùng có thể đi cứu Vương Lỗi rồi!"
Chưa bao giờ chúng tôi lại phấn khích đến thế, bởi vì chúng tôi chỉ còn cách Vương Lỗi một bước nữa thôi.
Nói thật, chúng tôi đều không ngờ tới rằng, ông lão câu cá này lại chính là người chèo thuyền trên sông Minh Hà. Chúng tôi càng không ngờ, ông ấy lại giấu thuyền ngay dưới dòng sông.
Nếu tôi không phát hiện ra sự kỳ lạ của cần câu thì e rằng cả đời chúng tôi cũng không ngờ tới chuyện, con thuyền được mắc vào lưỡi câu. Vừa rồi ông lão đã nói với chúng tôi rất nhiều chuyện ngoài lề là để khiến chúng tôi phân tâm.
Ông lão chỉ chở những người có duyên. Nếu như chúng tôi không phát hiện ra bí mật ở đầu kia của chiếc cần câu thì e rằng cũng đừng nghĩ tới việc tìm ra Vương Lỗi.
"Lên thuyền đi!"
Tôi và Tử Long còn đang kích động thì ông lão đã lại cười thúc giục. Tôi và Tử Long vội vàng nhảy lên thuyền.
Ông lão dùng chính chiếc cần câu để chèo thuyền. Tốc độ chiếc thuyền không quá nhanh vì chúng tôi đang đi ngược dòng, đi lên phía thượng du.
Ông lão ngồi đầu thuyền, vừa chèo vừa bắt chuyện với chúng tôi: "Đã nhiều năm rồi mới lại có người tới sông Minh Hà. Đây là vận mệnh. Và các cậu đã tìm ra con thuyền, đây là cơ duyên! Cơ duyên trùng hợp, lão hủ nên đưa các cậu tới Địa ngục Cửu U."
Tôi bèn hỏi: "Ông lão, nơi đây cách Địa ngục Cửu U còn bao xa?"
"Đừng vội, cứ bình tĩnh! Tới lúc đến thì sẽ đến. Chưa tới lúc thì cũng chẳng đến được đâu!"
Lời của ông lão thâm sâu khó lường.
Ông đã nói vậy thì chúng tôi cũng không tiện hỏi thêm. Tử Long hỏi sang chuyện khác: "Ông lão này, nếu đi xuôi dòng thì tận cùng sông Minh Hà là chỗ nào?"
"Sông Minh Hà tiếp nối đất trời, đầu tiếp đất đương nhiên là nơi sông Minh Hà biến mất. Còn đầu nguồn của sông Minh Hà chính là Cửu Trùng Thiên, chỉ có điều, bình thường con người không tới nổi nơi đó."
"Ồ!"
Tử Long tỏ ra nghi ngờ: "Tức là, vẫn còn cách khác để đi tới sông Minh Hà? Không cần thông qua Mười tám tầng địa ngục?"
Ông lão gật đầu, nói: "Đúng vậy! Chỉ cần tìm được điểm tận cùng của đất thì cũng có thể đi tới được sông Minh Hà. Sông Minh Hà có cả thảy ba người chèo thuyền, tôi là một trong số đó. Tôi phụ trách đoạn chảy qua Mười tám tầng địa ngục. Một người nữa phụ trách điểm tận cùng sông Minh Hà. Người lợi hại nhất thì đến tận giờ tôi còn chưa gặp qua, phụ trách đầu lên Cửu Trùng Thiên, và cũng là sứ giả đưa người thành tiên!"
Ông nói vậy khiến tôi không nhịn được bật cười, cảm thán mấy câu: "Nói cách khác, thực ra chúng tôi không cần phải thông qua Âm tào Địa phủ và Mười tám tầng địa ngục vẫn có thể tới được sông Minh Hà. Chuyến đi này của chúng tôi, có thể nói là chịu đủ thứ tội. Nhất là khi ở địa ngục Hỏa Sơn, nếu không phải nữ quỷ đó xuất hiện thì suýt nữa chúng tôi đã phải ở lại đó!"
Nào ngờ, tôi nói như vậy ông lão bật cười nói: "Các cậu là người tu đạo, Diêm Vương và Địa Tạng Vương Bồ Tát để các cậu trải qua Mười tám tầng địa ngục là có mục đích cả. Chỉ có người trải qua Mười tám tầng địa ngục mới hiểu được nỗi khổ của luân hồi, sự nặng nề của hình phạt. Như vậy mới có thể khiến các cậu có lòng kiên định với tu đạo, giúp ích cho việc truyền bá Phật pháp và Đạo pháp. Chỉ khi người người có thiện thì Địa ngục mới không còn ác quỷ, nhân gian cũng sẽ không còn thảm kịch!"
Lời nói của ông lão đã khiến chúng tôi thức tỉnh. Nếu như chúng tôi không trải qua Mười tám tầng địa ngục, e rằng không thể nào đạt được sự lột xác về tâm cảnh như thế này.
Tu đạo cũng tức là tu tâm. Đây cũng chính là sự tăng lên của cảnh giới tu vi. Và đối với chúng tôi, đây là một sự trưởng thành.
Tôi và Tử Long cảm kích gật đầu với ông lão. Ông cười, tiếp tục chèo thuyền. Ở nơi đây không thể cảm nhận được sự biến hóa của thời gian.
Đúng lúc này, tầm năm trăm mét về phía trước, một cung điện cực lớn xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi. Cung điện đó nổi trên mặt sông, phía dưới có cột đỡ, một phần chiếc cột lộ ra trên mặt sông.
Mà chiếc cột này, cũng được đắp lên từ xương người.
"Lẽ nào đây chính là Địa ngục Cửu U?"
Tử Long nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc. Tôi cũng bất giác nhìn sang ông lão. Ông gật đầu, nói:
"Đây chính là lối vào Địa ngục Cửu U. Thứ được nhốt bên trong toàn là thú dữ rồi rồng dữ, cả những ác quỷ mà hình phạt trong Mười tám tầng địa ngục không thể siêu độ được, thậm chí là yêu vật đã thành tinh cũng bị nhốt ở đây!"
Lúc ông lão giải thích, tôi cũng quan sát cẩn thận. Càng nhìn tôi càng cảm thấy nơi đây giống như một nhà ngục trên biển. Tường bao xung quanh rất cao, không nhìn thấy nổi tình hình bên trong.
Cổng vào là cửa bằng đồng xanh rất nặng nề. Trên cửa còn chạm trổ hình Long Sinh Cửu Tử. Hai bên cửa là hai bức tượng Cửu Đầu Sư, đó chính là thú cưỡi của Thái Ất chân nhân.
Nhìn lên phía trên cánh cửa, ở chính giữa là một tấm biển lớn, cũng được làm bằng đồng xanh, với bốn chữ màu đỏ tươi như máu: Địa ngục Cửu U!
Sau khi chúng tôi tiến lại gần, tôi cảm nhận được một sự áp lực cực kỳ khủng khiếp. Cảm giác này không phải do âm khí mà là từ kết giới xung quanh. Có lẽ chính kết giới này đã phong ấn được đám yêu ma quỷ quái đáng sợ nhất trên cõi đời này.
"Nơi đây đã lâu lắm rồi không được mở ra, cũng như luôn được Quỷ đế thổ bá canh chừng! Các cậu muốn vào đưa người ra thì có thể nói là cửu tử nhất sinh. Các cậu đã lựa chọn thì mọi chuyện đều phải trông chờ đạo hạnh của hai người!"
Ông lão đưa chúng tôi tới bờ. Nghe lời ông nhắc nhở, tôi và Tử Long vội vàng cảm ơn.
Sau đó, chúng tôi nhảy lên bờ. Đây là một con đường nhỏ hẹp, nối thẳng tới cổng của Địa ngục Cửu U. Ông lão chèo thuyền đậu thuyền gần bờ, thấy chúng tôi nhảy lên bờ rồi mới lại nhắc nhở thêm một câu:
"Lão hủ sẽ ở đây đợi các cậu bảy ngày. Nếu trong vòng bảy ngày các cậu không ra thì lão sẽ quay thuyền đi trở về. Tới lúc đó, không có thuyền nữa, các cậu cũng không thể sống sót mà rời khỏi sông Minh Hà đâu!"
"Vâng, cảm ơn ông!"
Tôi cảm kích gật đầu, sau đó mới cùng Tử Long sải bước đi về phía cổng Địa ngục Cửu U.
Mỗi một bước chân, chúng tôi đều cảm nhận một sức nặng ngàn cân vô hình đè lên cơ thể. Càng tiến gần cánh cửa thì bước chân chúng tôi lại càng nhấc lên rất khó khăn.
Vất vả lắm chúng tôi mới đi được tới cánh cửa. Tử Long đã toát đầy mồ hôi, thở dài: "Kết giới mạnh quá, đây mới chỉ là bên ngoài. Không biết bên trong kết giới phong ấn còn khủng khiếp tới mức nào!"
Tôi gật đầu, nghĩ không thể trì hoãn thêm nữa, dù sao nhà họ Diệp đang đợi chúng tôi quay về cứu. Ông lão cũng chỉ cho chúng tôi thời gian bảy ngày, nhưng nhà họ Diệp thì không đợi được lâu như vậy.
Nghĩ tới đây, tôi vội lấy ấn quỷ Phong Đô ra, chĩa về phía cánh cửa bằng đồng, hét lớn: "Lỗi gia, chúng tôi tới rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận