Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 362: Ngôi miếu cũ trấn áp yêu quái

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Đó là một cái bóng màu đỏ chứ không phải là thực thể. Cái bóng cứ ngồi như thế ở vị trí Già Lam Bồ Tát bị chặt đầu. Lúc tôi phát hiện ra cái bóng màu đỏ này, cô ta cũng đang nhìn trừng trừng vào chúng tôi.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô ta, chỉ thấy bên dưới tượng Phật Già Lam Bồ Tát, luồng khí đỏ tươi đang bay lên tượng Phật, đến chỗ cái bóng thì biến mất.
Giờ phút này, đầu óc của tôi hết sức tỉnh táo, tôi không hề cảm nhận được bất kỳ một luồng âm khí nào, chứng tỏ cái bóng đang ngồi trên cổ tượng Phật không phải là quỷ.
Hà thiên sư sợ đến đần cả người, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái bóng. Thoáng chốc, tôi thấy vẻ mặt của hắn đã trở nên đờ đẫn. Miệng Hà thiên sư hé mở, không ngừng chảy nước bọt ra ngoài, trong mắt còn xuất hiện vẻ tham lam, trông giống như là bị quỷ hám của nhập vào người vậy!
"Hà thiên sư!" Thấy không ổn, sau khi hô lên một tiếng, tôi lập tức kéo hắn về phía sau. Khi chúng tôi còn chưa lùi đến chỗ cửa miếu, cái bóng đang ngồi trên cổ tượng Phật chợt mở miệng: "Đến cũng đến rồi, đừng đi chứ!"
Giọng nói này là giọng của nữ, rất nũng nịu, mang theo sức quyến rũ mạnh mẽ, giống như chỉ cần cất giọng là có thể hớp hồn người khác vậy. Lúc cô ta lên tiếng, tôi phải không ngừng niệm tĩnh tâm chú trong lòng.
Thế nhưng lúc này Hà thiên sư đã sớm mất sức chống cự. Giọng nói của cái bóng này quá yêu kiều, cô ta vừa thốt lên như thế, tôi thấy hồn của Hà thiên sư cũng sắp bị câu mất rồi.
"Hà thiên sư, tỉnh lại ngay cho ta!" Tôi quát lớn, chụp tay vào vai Hà thiên sư rồi dùng sức, chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi lập tức truyền ra, tiến vào trong lồng ngực Hà thiên sư.
Chân khí Huyền Chân của tôi nuốt chửng Âm cổ, sau đó lại nuốt chửng cổ Kim Tàm của đại tư tế trại Vu Sư. Giờ tôi đã không còn là khí Thuần Dương ban đầu mà đã trở thành khí trộn lẫn Âm Dương.
Khí này rất lạnh, vừa tiến vào thân thể của Hà thiên sư đã khiến hắn run lên cầm cập, lập tức tỉnh táo lại. Sau khi dụi mắt, Hà thiên sư nhìn thấy cái bóng màu đỏ ngồi trên cổ tượng Phật liền kêu lên: "Đạo huynh, chính là cô ta. Tôi đã nói với cậu ngay từ lúc vào tôi đã thấy cô ta mà, tôi không lừa cậu, đây cũng không phải là ảo giác của tôi! Cô ta là nữ quỷ, là nữ quỷ thật đấy!"
Hà thiên sư sợ đến mức nói năng lộn xộn, ngay cả nói chuyện cũng không nói rõ ràng được.
"Ta biết!" Tôi khẽ gật đầu, không còn suy nghĩ lui ra khỏi miếu Bồ Tát nữa, bởi vì cái bóng này chính là bí mật của miếu Bồ Tát!
Cái bóng này quá mờ, chỉ có thể nhìn thấy hình người! Nhưng cô ta có ý thức, chứng tỏ rằng cô ta vẫn sống. Tôi cắn răng, mở hết ánh sáng trong đèn pin, không rảnh quan tâm đến chuyện bị người bên ngoài phát hiện nữa.
Ánh sáng từ đèn pin vừa chiếu đến, cái bóng kia trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy luồng khí đỏ tươi kia đang tụ lại một cách nhanh chóng, giống như muốn ngưng tụ ra thành hình người vậy!
Tôi dùng đèn pin chiếu lên luồng khí đỏ đó, lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở miếu Bồ Tát này? Cô không phải quỷ, cũng không phải người. Cô cũng to gan quá rồi đấy, dám ngồi lên cổ Già Lam Bồ Tát, cô không sợ bị trời phạt sao?"
"Ôi chao, anh bạn, cậu hung dữ như vậy làm gì chứ? Làm người ta sợ rồi đây này!" Nào ngờ từ bóng mờ lại truyền ra giọng nói cực kỳ nũng nịu, khiến người ta nghe mà xương cốt cũng tê dại: "Nói chứ, hắn đè lên tôi nhiều năm như vậy, tôi ngồi trên người hắn cũng đâu có sao đâu nhỉ? Hơn nữa không phải tất cả hòa thượng đều lục căn thanh tịnh đâu, cũng có không ít hòa thượng thích phụ nữ đấy."
"Vô liêm sỉ, đừng có ăn nói linh tinh!" Vừa nghe thấy cô ta bôi nhọ tượng Phật, tôi quát lên: "Thần linh là để tôn kính, không phải là để cho cô bôi nhọ! Rốt cuộc cô là thứ gì?"
"Anh bạn à, cậu hung dữ quá rồi đấy, con trai như cậu sẽ không có cô gái nào thích đâu! Có điều tôi lại khá thích chàng trai đơn thuần như cậu, không thích đàn ông háo sắc dẻo miệng. Nếu chị đây không nhìn lầm thì anh bạn vẫn còn là trai tân đúng không?"
Giọng nói yêu kiều lại vang lên, tôi nghe đến mức đỏ mặt tía tai. Để che giấu sự xấu hổ của mình, tôi nghiến răng, giận dữ nói: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai? Nếu không nói thì tôi khiến cô hoàn toàn biến mất!"
Vừa dứt lời, tôi rút ngay Thước Trấn Hồn sau lưng mình ra. Thế nhưng điều khiến tôi không ngờ là Thước Trấn Hồn vừa rút ra thì lại tỏa ra ánh sáng nhẹ!
"Lạ thật, trước khi thi triển pháp thuật, Thước Trấn Hồn tuyệt đối sẽ không xuất hiện pháp lực như vậy! Trừ khi Thước Trấn Hồn nhận ra sự nguy hiểm!" Tôi thầm nhủ.
"Hì hì..." Cái bóng kia lại cười, tiếng cười cười này quá mê hoặc, như thể cái bóng ngồi trên cổ tượng Phật kia chính là một người phụ nữ quyến rũ từ trong xương cốt.
"Không ngờ rằng anh bạn lại là một đạo sĩ! Lâu rồi chị đây không chạm vào đàn ông, anh bạn đừng vội, chờ chị rời khỏi đây, chị sẽ dạy cho cậu làm chuyện người lớn phải làm! Hì hì..."
Những câu nói này của cô ta khiến tôi nghe mà mặt đỏ tới mang tai. Cô ta đang trêu ghẹo tôi, tôi hoàn toàn không thể hỏi cô ta được. Tôi chỉ có thể rung người, cùng lúc đó cũng ném ra một lá bùa.
Lá bùa kia bay lên không trung. Tôi bấm tay, chỉ tay khiến lá bùa kia bay đến chỗ luồng khí màu đỏ. Nhưng bùa của tôi còn chưa đến gần cái bóng đó thì một luồng khí đỏ tươi đã bắn ra từ cái bóng đó.
Chỉ trong nháy mắt, bùa của tôi lập tức cháy thành tro, chậm rãi rơi xuống đất.
"Anh bạn, cậu không phải là đối thủ của tôi đâu. Chẳng bằng cậu và bọn họ thả chị đây ra, chị sẽ không bạc đãi cậu!" Giọng nói quyến rũ, uyển chuyển kia lại vang lên, không ngừng tấn công vào tâm trí tôi, giống như muốn triệt để quấy nhiễu lòng tôi vậy.
"Thiên thanh địa minh, lục đinh lục giáp! Thiên địa vô cực, kiền khôn tá pháp! Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, giết!" Tôi cố gắng không nghe lời của cô ta nhẩm đọc sát quỷ chú. Đọc xong thần chú, lúc này tôi mới cắn ngón trỏ, bôi máu tươi lên Thước Trấn Hồn.
Phút chốc, Thước Trấn Hồn tỏa ra ánh vàng chói lóa, rọi sáng toàn bộ căn phòng này!
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi lao đến tượng Phật, nhảy lên trên bàn thờ, lấy đà nhảy lên một cái, thân thể đột nhiên bay lên trời, Thước Trấn Hồn trong tay chém vào cái bóng ngồi trên cổ tượng Phật.
Chỉ nghe thấy tiếng xé gió "vù vù" vang lên, cái bóng này lập tức bị tôi đánh tan. Nhưng luồng khí đỏ tươi kia vẫn không hề biến mất, lại chia thành vô số luồng nhỏ rồi quấn quanh trên người tôi.
Điều kỳ lạ là sau khi luồng khí đỏ tươi này quấn quanh người tôi, thân thể của tôi lại bị khựng lại ở giữa không trung, duy trì tư thế bay lên chém. Kỳ lạ hơn là thân thể của tôi như không chịu sự điều khiển của tôi nữa.
Tôi muốn cử động nhưng không thể, thân thể từ từ nằm thẳng ra giữa không trung, giống như không hề có trọng lượng. Tuy rằng thân thể không thể nhúc nhích, thế nhưng trong lòng tôi vẫn biết rõ là luồng khí đỏ tươi đã khống chế mình. Người phụ nữ kia đang náu mình trong luồng khí đó. Tôi phải nghĩ cách kéo bản tôn của cô ta ra!
"Thả tôi ra, đây rốt cuộc là tà thuật gì?" Thân thể của tôi không thể động đậy, cũng may miệng vẫn có thể nói chuyện, tôi vội vàng hô to. Bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng gặp tà thuật nào như vậy, thậm chí ngay cả đạo thuật của tôi cũng không có hiệu quả với nó!
"Anh bạn, đừng vội, cậu là của chị đây. Cậu đừng có phản kháng, cậu càng phản kháng thì chị càng thích đó!" Đúng lúc này, giọng nói quyến rũ kia lại vang lên ở phía trên tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy phía trên tụ lại một luồng khí đỏ tươi rất dày. Tiếp đó, một khuôn mặt giống như tiên nữ từ từ xuất hiện, sau đó là đến cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, rồi lại tới bộ ngực to và cái eo.
Tiếp đó là đôi chân dài thẳng tắp thon thả xuất hiện từ trong luồng khí đỏ tươi. Một cái chân hơi hướng ra sau, hai đầu gối khép vào nhau, động tác này càng tăng thêm vẻ quyến rũ mê hoặc.
Cô ta mặc áo dài bằng tơ lụa màu đỏ tươi, giống như áo ngủ khiêu gợi vậy. Quần áo bên trong lại rất ngắn, chỉ vừa vặn che đến ngực. Mà bên dưới lại vừa vặn che đến bắp đùi.
Cô ta lơ lửng phía trên người tôi, đối diện với tôi, gần như chỉ cách nhau mười phân mà thôi. Chúng tôi cứ vậy mà mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Cô ta quá đẹp, là kiểu đẹp của người phụ nữ trưởng thành. Trên mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào, giống như tiên nữ bước từ trong tranh ra. Trên trán của cô ta còn có một ấn ký hình lửa. Lông mi dài lay động, đôi môi mỏng đỏ tươi ướt át. Một cái nhíu mày một nụ cười cũng đủ quyến rũ, như có thể câu mất hồn người khác.
"Anh bạn, chị có đẹp không? Cậu có muốn chị không?" Cô ta cất tiếng. Khoảnh khắc ấy, tôi lập tức cảm giác có một làn gió thơm xông vào mũi, khiến tôi bỗng tâm hoảng trí loạn.
Tôi ngậm miệng không nói gì, không dám nhìn vào mắt của cô ta. Tôi lén cắn đầu lưỡi của mình, cơn đau xót ruột khiến tôi lập tức tỉnh táo lại. Mãi đến khi nhìn thấy hình lửa trên trán cô ta, cuối cùng tôi cũng coi như biết được thân phận thực sự của cô ta!
Cô ta không phải người, cũng không phải quỷ, mà là yêu!

Bình Luận

0 Thảo luận