Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 796: Liều mình đánh giết

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Ban nãy lúc đánh nhau với Câu Hồn, tôi đã sực nghĩ ra một điều, đó là khiến hắc khí của hắn không thể nào dung hợp được, nhưng mãi mà không tìm được cách để ngăn cản, may sao câu nói vô tình của hắn lúc nãy đã nhắc nhở tôi.
Đó chính là dùng sức mạnh không gian, nếu như tôi đưa hắc khí của hắn vào trong kẽ nứt không gian thì hẳn là có thể ngăn cản hắc khí của hắn dung hợp lại thành hình người. Nếu như đã không có hình người, thì Câu Hồn chẳng khác gì một kẻ bỏ đi cả.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này đáng tin, nhưng khó khăn lớn nhất chính là với đạo hạnh hiện giờ của tôi e là không thể cưỡng ép xé rách không gian được.
Không gian là thứ ổn định, nếu muốn cưỡng ép xé rách không gian thì họa phải đến được cảnh giới như Vương Lỗi mới may ra. Có điều, đây chính là cách cuối cùng, bất luận thế nào tôi cũng phải thử.
Quyết định xong, tôi bèn ném thanh trường kiếm trong tay lên giữa không trung. Dưới sự khống chế của đạo chỉ, thanh trường kiếm được ngưng tụ từ chân khí này bắt đầu tách ra, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành vô số kiếm ảnh, lao về phía Câu Hồn với tốc độ nhanh như chớp.
Câu Hồn không dám liều mình chống trả, thân hình lại biến thành vô số hắc khí, tản ra xung quanh để né tránh đòn công kích của tôi.
Chính là lúc này!
Tôi thấy thời cơ đã đến, ngay lập tức ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay chập lại trước ngực, đồng thời giơ hai đạo chỉ, toàn bộ chân khí Huyền Chân trong cơ thể liền bộc phát hết ra ngoài, không giữ lại chút nào.
Chân khí Huyền Chân tụ tập nơi đạo chỉ ở hai tay tôi, sau đó một luồng sức mạnh cực kỳ hung hãn quanh quẩn bên trên đạo chỉ, đủ để có thể phá núi mở đường. Nhưng tôi biết như vậy vẫn chưa đủ, nếu muốn xé rách không gian thì vẫn còn phải cần đến những sức mạnh khác trợ giúp.
Tôi gồng mình khống chế sức mạnh chân khí phía trên đạo chỉ, trong đầu đồng thời nhẩm lại bí pháp mà Thuần Phong tổ sư gia để lại. Đan điền vốn đang khô cạn, trong chốc lát đã trở nên nhộn nhạo trở lại, điên cuồng hấp thu linh khí đất trời xung quanh.
Những linh khí đất trời được tôi hút vào kia sau khi tuần hoàn trong cơ thể tôi một vòng đã lập tức chìm vào trong đan điền. Nhưng những khí tức này không bị chân khí Huyền Chân của tôi hấp thu nên bắt đầu từ từ bài xích thân thể tôi.
Cảm giác này giống như đang yên đang lành lại bị xé rách cơ thể vậy. Cảm giác đau đớn nóng hừng hực đó suýt khiến tôi ngất đi. Đặc biệt là ba đường đan điền trong cơ thể tôi, đau đớn như bị kim chích, đến nỗi tôi không dám thở mạnh, chỉ có thể nghiến răng kiên trì.
Tôi không dám dừng lại, bởi vì tôi biết sức mạnh hiện giờ của mình vẫn chưa thể cưỡng chế xé rách không gian ra được, nhất định phải tiếp tục hấp thu. Mà tôi càng hấp thu nhiều linh khí đất trời thì cơn đau đớn mà cơ thể tôi phải hứng chịu càng mãnh liệt.
Ba đường đan điền trong cơ thể nóng ran lên như bị lửa thiêu, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị căng đứt. Chỉ chừng mười giây sau, tôi cảm thấy lỗ mũi hơi nong nóng, sau đó máu mũi bắt đầu chảy ra.
Không chỉ riêng lỗ mũi chảy máu, ngay cả tai, mắt, miệng của tôi cũng đều bắt đầu rỉ máu. Tôi có thể cảm nhận được thân thể mình lúc này đang nóng hừng hực như hòn than.
Còn sức mạnh Huyền Chân mà đạo chỉ đang khống chế thì ngày càng lớn mạnh, ngay cả xung quanh đạo chỉ của tôi cũng truyền đến tiếng nổ lách tách, cảm giác sức mạnh đang ngưng tụ bên trên đạo chỉ đã sắp sửa xé rách không gian.
Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ!
Tôi nghiến răng, tiếp tục hấp thu linh khí đất trời xung quanh. Lần này, sau khi hấp thu xong, cơ thể tôi rốt cuộc không gắng chịu được nữa, khiến tôi phun cả một búng máu ra ngoài. Linh khí đất trời mà cơ thể điên cuồng hấp thu đang điên cuồng bài xích cơ thể của tôi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cơ thể tôi nhất định sẽ nổ tung.
Ý thức của tôi đã hơi mơ hồ, lúc tôi nhìn về phía Câu Hồn, bóng đen của hắn vẫn còn chưa dung hợp lại, hắn vẫn còn đang né tránh kiếm ảnh của tôi. Đây chính là thời cơ tốt nhất, nên tôi quyết định giơ đạo chỉ về phía hắn.
Đạo chỉ vừa giơ lên, trong nháy mắt thân thể tôi như bị hút cạn sức lực, phải ngồi co quắp dưới đất thở hổn hển. Mà luồng sức mạnh mà đạo chỉ của tôi bắn ra ngay khoảnh khắc ấy chợt lóe lên như một chùm sáng, và rồi đánh trúng vào chỗ bóng đen đang tán loạn của Câu Hồn.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, sức mạnh giải phóng ra ngoài bỗng chợt nổ tung ngay xung quanh chỗ của Câu Hồn, theo sau đó là những tiếng nổ lách tách. Tôi vội ngẩng đầu nhìn lên, chỗ nổ tung đó ngay lúc này đã nứt ra từng khe hở đen kịt, xung quanh khe hở thậm chí còn có thể trông thấy từng lưỡi đao gió sắc nhọn.
Không gian bị tôi xé rách lúc này lại sắp sửa bắt đầu khép lại. Đúng lúc ấy, bên trong kẽ nứt không gian chợt xuất hiện một lúc hút xé cực mạnh, hút toàn bộ kiếm ảnh của tôi và bóng đen của Câu Hồn vào bên trong.
"Câu Hồn!" Đoạt Phách trông thấy vậy, lập tức hét lên một tiếng rồi tung một chưởng đánh bay Lạc, đồng thời nhanh chóng lao về phía bên này để cứu Câu Hồn.
Nhưng tốc độ của hắn sao có thể nhanh bằng tốc độ kẽ hở không gian khép lại được? Hắc khí mà Câu Hồn hóa thành cũng đang giãy giụa muốn thoát ra khỏi đó, nhưng dù sao hắn vẫn đang ở thể khí, nên vẫn bị hút sạch vào trong kẽ hở không gian.
Đợi đến khi Đoạt Phách chạy tới thì khe hở kia đã hoàn toàn khép lại. Câu Hồn dù sao cũng vẫn chỉ là con rối của phân thân Ma Vương mà thôi, chưa có được bản lĩnh trốn thoát ra khỏi kẽ hở không gian.
"Aaaaaaa!!!" Đoạt Phách nổi điên, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng đầy vang dội. Hai cặp mắt bốc cháy hừng hực như sắp phun cả lửa ra ngoài, hắn nhìn tôi chằm chằm rồi gằn giọng quát: "Lý Sơ Cửu, mi đã giết Câu Hồn, ta muốn tất cả các ngươi phải đền mạng cho cậu ta!"
Một đòn ban nãy đã tiêu hao tất cả đạo hạnh của tôi, nếu không được nghỉ ngơi một hai ngày, tôi sẽ không thể nào bình phục được, giờ tôi đã chẳng còn cách nào để ngăn cản Đoạt Phách nữa.
Thế nhưng...tôi không cam tâm, cho dù phải chết, tôi cũng sẽ không để cho hắn ta được dễ chịu.
Chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm đó chính là liều mạng. Tôi nhìn về phía Lý Tiêu Vũ đang đánh nhau rồi la lớn: "Tiêu Vũ, đưa hết đan dược của cô cho tôi."
Lý Tiêu Vũ nghe thấy giọng tôi, tức khắc tung một chưởng ép lùi Diệp Chu Tinh rồi lắc đầu với tôi: "Sơ Cửu, không được đâu. Thân thể cậu hiện tại rất yếu, đan dược trên người tôi lại đều có dược liệu rất mạnh. Nếu như cố chấp ăn vào, nhất định cậu sẽ nổ tan xác."
"Hết cách rồi, đây chính là cơ hội cuối cùng!" Tôi kiên định nói: "Tôi không có ý định sống tiếp, nhưng cho dù tôi có chết, tôi cũng phải ngăn Đoạt Phách lại. Đợi lát nữa, cô nhất định phải đưa Tử Long và những người khác rời khỏi đây. Hãy đi tìm Vương Lỗi, Lỗi gia nhất định sẽ có cách! Nhanh lên!"
Lý Tiêu Vũ do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng, nhanh chóng xông về phía tôi, trong tay cầm một cái bình nhỏ màu đỏ, thấy khoảng cách đã ổn ổn rồi mới ném sang cho tôi.
Tôi bắt được cái bình nhỏ, sờ vào chỉ cảm thấy mát lạnh, tựa như đan dược bên trong là hàn băng. Tôi vặn nắp bình ra, ngửa cổ dốc đan dược vào miệng. Nhưng nào ngờ đan dược vừa mới rơi ra, chiếc bình sứ trong tay tôi đã nổ tan tành.
Mấy viên đan dược màu đỏ lăn đầy ra đất, còn tay tôi cũng bị mảnh vỡ của bình sứ cắt thành mấy miệng vết thương, thêm cả sức mạnh của cú nổ ban nãy, tay phải của tôi tức thì mất đi tri giác.
Tôi còn chưa kịp cúi xuống nhặt đan dược rơi rải rác dưới đất thì Đoạt Phách lại đánh một chưởng vào ngay khoảnh đất trước mắt tôi.
Uỳnh!
Lại một tiếng nổ mạnh nữa vang lên, nổ tung xới đất trước mặt tôi.
Những viên đan dược màu đỏ kia lập tức bị đánh tan thành bột phấn, cát bụi bắn ra từ cú nổ cũng đánh vào mặt tôi chan chát.
"Còn muốn phản kháng sao, ta sẽ không cho mi bất kỳ cơ hội nào cả! Hôm nay tất cả bọn mi đều phải chết, ta muốn tất cả bọn mi phải chôn cùng Câu Hồn!" Đoạt Phách nổi điên lên, vừa gào ầm ĩ vừa tung một chưởng về phía tôi.
Phút chốc, một luồng hắc khí mạnh như vũ bão bắn về phía tôi nhanh như điện, cách một khoảng xa là vậy mà tôi vẫn có thể cảm nhận được mùi chết chóc. Mà hiện giờ tôi chẳng còn sức để đứng lên phản kháng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng hắc khí hung mãnh kia cách mình ngày một gần.
Đồng tử dần phóng to ra, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái chết thực sự áp sát mình đến thế. Tôi có thể nghe thấy tiếng hét kinh hoảng của Lý Tiêu Vũ, cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập bình tĩnh của chính mình.
Giây phút tôi nhắm mắt buông xuôi, tôi chợt nghe thấy một loạt tiếng quạ kêu quạ quạ. Đến khi tôi mở mắt ra lần nữa thì bỗng chợt bắt gặp một con quạ đen huyết đồng đột nhiên bổ nhào về phía tôi.
Gần như là cùng lúc đó, khi con quạ đen huyết đồng bổ nhào về phía tôi, một chưởng của Đoạt Phách cũng đúng lúc đánh lên trên người nó. Bịch một tiếng, con quạ đen huyết đồng đột ngột đập mình xuống bờ cát.
Sau khi lăn vài vòng trên cát, thân thể nó vừa khéo lăn đến chân tôi, cơ thể con quạ đã bị đánh đến biến dạng, giây phút này đang đau đớn co giật liên hồi. Đặc biệt là cặp mắt đỏ ngầu kia vẫn đang nhìn tôi không chớp mắt, không có vẻ tà ma quái dị gì cả, con quạ chỉ gian nan gật đầu với tôi như thể mỉm cười với tôi lần cuối.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, Lạc đã xuất hiện trước mặt tôi, vác tôi lên trên vai, nhanh chóng chạy về hướng thôn Trường Thọ. Đây là sức mạnh sinh tồn mà Lạc bộc phát ra nên mạnh mẽ vô cùng, ngay cả Đoạt Phách cũng không đuổi kịp được.
Sau khi chúng tôi chạy vào trong làng, Lạc tức khắc đặt tôi giữa trận pháp hoa văn hình mặt trời, sau đó lấy dao găm cắt cổ tay mình, rồi nhỏ máu xuống cây quyền trượng mặt trời nãy giờ hẵng còn cắm xuống đất.
Cây quyền trượng vốn còn đang tối mò, trong phút chốc bỗng chiếu rọi cả thôn Trường Thọ. Còn hoa văn mặt trời do chùm sáng tạo ra kia, lúc này bỗng chợt bao phủ hai chúng tôi lại.
Thấy Đoạt Phách đuổi theo, Lạc bèn quát lên: "Đây là trận pháp của vu sư Đại Mạc bọn ta, nếu như mi dám đi vào, ta đảm bảo có thể khiến mi chết cùng!"
Tuy vậy, tôi vẫn hiểu rõ rằng chúng tôi không thể ở lâu trong trận pháp này được. Nếu không, chúng tôi sẽ phải chịu ảnh hưởng của tà thuật già đi trẻ lại, ngay cả cơ thể của chúng tôi cũng sẽ già cỗi theo.

Bình Luận

0 Thảo luận