Tôi vừa mở miệng, không gian đang ồn ào sôi trào lên kia bỗng chốc im bặt, toàn bộ người Miêu xung quanh đều quay đầu nhìn về phía tôi. Tôi giơ tay lên cao, từ từ đi vào trong sân phơi ngũ cốc.
Lúc này, tất cả người Miêu đều bao vây lấy chúng tôi. Ánh mắt tức giận của họ gần như muốn xé nát tôi ra.
Họ không hề động thủ, tựa như đang đợi lệnh của Y Y và đại tư tế. Tử Long và lão quỷ bước theo phía sau tôi không rời một bước, hai người đều chăm chú để ý đến điều khác thường ở xung quanh, lo đám người Miêu đột nhiên ra tay.
Nhiều người Miêu như vậy, đừng nói là dùng cổ, chỉ cần dùng loan đao không thôi cũng đủ chém chết chúng tôi rồi.
Lúc đại tư tế nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn còn đang bình tĩnh bỗng dần nghiêm túc hẳn lên, con mắt híp lại, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo không hề thân thiện.
Hắn dừng lại một lúc rồi nói: "Ta đã cho các ngươi cơ hội xuống núi, vậy mà các ngươi cứ được nước lấn tới, nhiều lần khiêu khích uy nghiêm của chúng ta. Nếu đã vô lễ như thế thì đừng trách người Miêu chúng ta không nói lý lẽ! Trong mắt người Hán các ngươi, người Miêu chúng ta luôn đại diện cho sự dã man và thô bạo. Nhưng chúng ta dã man cũng là do người Hán các ngươi ép!"
Giọng điệu đại tư tế đột nhiên lạnh lùng hẳn, chẳng những chất chứa phẫn nộ mà còn có ý gây xích mích hai bên. Có một vài người Miêu nghe hiểu tiếng Hán, sau khi nghe xong lời hắn nói, thậm chí còn tức giận đến mức nghiến răng ken két. Họ đều đang chờ mệnh lệnh của đại tư tế, tôi tin là chỉ cần hắn ra lệnh, chắc chắn bọn họ sẽ giết chết chúng tôi mà chẳng nề hà bất cứ điều gì.
Sau khi nhìn đại tư tế, tôi nhìn về phía Lâm Y Y. Lúc này cô ấy đã đứng dậy, trên khuôn mặt thanh thuần lộ vẻ phức tạp. Đặc biệt là ánh mắt của cô ấy, là kinh hoàng? Hay sợ sệt?
Tôi không hiểu ánh mắt này của cô ấy, chỉ biết tôi nhất định phải ngăn cản âm mưu của đại tư tế, càng không thể để hắn cưới cô ấy. Trừ phi chính miệng Lâm Y Y nói với tôi, cô ấy sẽ lấy đại tư tế, bằng không, tôi nhất định sẽ không để yên.
Tôi đã từng khiến cô ấy đau khổ một lần, tuyệt đối không thể khiến cô ấy đau khổ thêm lần nào nữa!
Thấy Lâm Y Y không lên tiếng, lúc này tôi mới nhìn về phía đại tư tế, cất giọng: "Đại tư tế, hình như ngươi quên mất câu này rồi, năm mươi, sáu mươi dân tộc Trung Hoa thân như người một nhà, chưa bao giờ phân biệt lẫn nhau! Chúng ta đều là người Trung Hoa, đều là truyền nhân của rồng, không có kiểu phân biệt chủng tộc như thế! Ngươi làm như thế này, chính là đang phá hoại tình nghĩa các dân tộc anh em chúng ta đấy!"
"Ha ha!" Đại tư tế cười lạnh, "Đó chỉ là lời nói dối trá của người Hán các ngươi mà thôi. Người Hán các ngươi chưa bao giờ nhìn thẳng vào người Miêu chúng ta. Trong lòng người Hán các ngươi, người Miêu chúng ta đều là kẻ dã man."
"Ngươi sai rồi!" Tôi lớn giọng ngắt lời hắn, mắng trả lại: "Người Hán và người Miêu đều là người Hoa. Trong lòng ngươi tự biết rõ, quốc gia này tôn trọng các người đến mức nào, những chính sách, động viên dành cho các người tuyệt đối còn tốt hơn so với người Hán chúng ta nhiều! Ngươi nhìn lại những người Thục Miêu kia đi, họ chung sống hòa bình với người Hán, hợp tác, thông hôn, gắn bó mật thiết với nhau, những điều này chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ để chứng minh hay sao?"
"Ha..." Đại tư tế cười lạnh: "Đó chỉ là thủ đoạn hèn hạ của người Hán các ngươi mà thôi, các ngươi quan tâm chăm sóc cho đám Thục Miêu không có ý chí đó, đơn giản chỉ là vì muốn người Miêu trở thành nô bộc cho người Hán các ngươi. Đường đường Trung Hoa há lại để cho người Hán các ngươi dẫn đầu?"
Tôi chẳng thể nào hiểu được nội tâm của đại tư tế, không biết hắn nói vậy là để khích bác hay thật sự có hiểu nhầm sâu sắc đối với người Hán. Nhưng tôi biết một điều, cho dù tôi có khuyên hắn hết nước hết cái thì cũng chẳng thể nào thay đổi được cách nghĩ của hắn.
Thấy tôi không nói gì, lúc này đại tư tế mới cười khẽ, nói: "Các ngươi không quý trọng cơ hội sống sót, vậy cũng được! Đêm nay ta mới vừa trở thành Miêu Vương, cũng đang muốn tuyên chiến với Đạo môn của người Hán các ngươi. Vậy ta sẽ giết các người, dùng đầu của các ngươi để tế trời, dùng máu để khích lệ người Miêu của cửu động thập trại, cho họ biết quyết tâm của chúng ta!"
"Miêu vương? Ha ha ha..." Tôi bắt đầu cười lớn, đáp trả lại: "Đại tư tế, trận tỉ thí này chưa kết thúc, ngươi vẫn chưa trở thành Miêu Vương của cửu động thập trại đâu. Trừ phi ngươi chấp nhận lời khiêu chiến, đánh thắng ta, lúc đó ngươi mới là Miêu Vương của cửu động thập trại!"
Nghe vậy, đại tư tế bật cười. Nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh dần, giống như tôi đang làm rối loạn cục diện. Tôi biết, lúc này tôi đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Ông lão đang chủ trì đại hội lại chính là người của trại Cổ Miêu, đương nhiên là ông ta nhận ra tôi và cũng biết nói tiếng Hán. Thấy đại tư tế sắp ra lệnh, ông ta vội vàng hỏi tôi: "Cậu nói cậu muốn khiêu chiến đại tư tế? Nhưng cậu là người Hán, mà người đến tham gia khiêu chiến ở chỗ chúng tôi chỉ có thể là người Miêu của cửu động thập trại! Tôi khuyên cậu vẫn là nên rời khỏi đây nhanh đi, nếu không nhất định cậu sẽ hối hận!"
Tôi hiểu ý ông lão, ông ta muốn cho tôi cơ hội mau chóng rời đi nhân lúc sự tình vẫn còn chưa bùng nổ.
Tôi nở một nụ cười lễ phép với ông ta, bày tỏ lòng cảm kích của mình. Sau đó, tôi mới lớn tiếng nói: "Ban nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi, Lý Sơ Cửu, đại diện cho trại Cổ Miêu khiêu chiến đại tư tế của trại Vu Sư!"
Bầu không khí xung quanh lại sôi sục lên một lần nữa sau câu nói này của tôi. Những người nghe hiểu được tiếng Hán, tất cả đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi, xầm xì mắng chửi.
Sau khi những người nghe không hiểu tiếng Hán khác cũng hiểu được ý tôi, xung quanh lại ồn ào thêm lần nữa. Có người cười nhạo tôi, cũng có người cảm thấy tôi đang quấy rối, tức giận đến mức suýt xông tới giết tôi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, âm thanh xung quanh bao trùm lấy toàn bộ chúng tôi, nghe thật sự rất chói tai. Lão quỷ thấy vậy, bèn lôi tôi lại, nói: "Sơ Cửu, ông lão kia đang cho chúng ta một cơ hội chạy trốn đấy, mau đi đi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tất cả đều sẽ chết hết. Cậu chết rồi, Đạo môn sẽ chẳng còn một tia hi vọng nào nữa!"
Tôi biết nỗi lo lắng của lão quỷ, chỉ cười, nói: "Lão quỷ, yên tâm, lần này tôi không lỗ mãng đâu, tôi đã chuẩn bị trước rồi. Đừng lo, tôi có cách!"
"Hầy!" Lão quỷ thở dài một tiếng, cũng không khuyên tôi nữa. Lão ta và Tử Long chia ra đứng sang hai bên bảo vệ tôi.
Mà ông lão kia cũng ngẩn người ra, hỏi tôi: "Sao cậu có thể đại diện cho người của trại Cổ Miêu chúng ta khiêu chiến đại tư tế được? Cậu đâu phải người của trại Cổ Miêu!"
"Tôi thật sự là người của trại Cổ Miêu!" Tôi lớn tiếng trả lời, sau đó nhìn về phía Lâm Y Y, nói: "Tiên Linh Bà Lâm Y Y của các ông, chính là hôn thê của Lý Sơ Cửu tôi. Ở bên ngoài chúng tôi đã tự định ước chuyện chung thân từ lâu, đời này kiếp này, cô ấy là vợ của tôi, sống làm người của tôi, chết cũng phải theo tên tôi! Thân phận này, có thể đại diện trại Cổ Miêu tham chiến được chưa?"
Tôi hét lên, đến lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tôi sẽ nói ra những điều này, bởi vì tôi cảm thấy mình chẳng thể nào mở miệng nói ra được.
Nhưng tôi hiểu rõ, nếu tôi không nói ra, sau này thật sự sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói nữa.
Tôi chăm chú nhìn Lâm Y Y, lúc tôi nói xong, tôi thấy cơ thể cô ấy hơi run rẩy, đến cả trang sức bằng bạc trên người cũng rung theo, phát ra tiếng chuông leng keng êm tai.
Đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Y Y, lại càng căng thẳng không dám nhìn tôi.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, nhưng mấy giây sau, tất cả người Miêu xung quanh đều bùng nổ. Bọn họ cảm thấy tôi đang sỉ nhục Lâm Y Y, nên đều tuốt đao ra định xông lên.
Tử Long và lão quỷ thấy vậy cũng nhanh chóng lấy vũ khí ra, cố gắng bảo vệ xung quanh tôi. Lúc này bầu không khí hai bên đều căng thẳng, đám người Miêu đã cực kì phẫn nộ.
Tôi cũng không ngờ trong lòng bọn họ, Lâm Y Y lại có vị trí thiêng liêng như vậy, e là đã trở thành một tín ngưỡng. Tôi thấy tình hình có vẻ không ổn, nên cũng nắm chặt Thước Trấn Hồn.
Khi gần như không thể áp chế được bầu không khí này nữa, ông lão kia lại cất giọng dùng tiếng Miêu để nói với những người Miêu đang tức giận, sau đó tôi thấy bầu không khí mới hòa hoãn hơn một chút.
Tiếp đó, ông lão nhìn về phía tôi, nói: "Nếu cậu đã nói là mình tự định ước chuyện chung thân với Tiên Linh Bà của chúng tôi, vậy có nghĩa là hai người vẫn chưa chính thức qua cửa! Theo lý mà nói, người của cửu động thập trại chúng ta từ chối thông hôn với người Hán các cậu. Nhưng Tiên Linh Bà tiền nhiệm cũng đã thu nhận người Hán. Cho nên, trại Cổ Miêu chúng ta đồng ý cho cậu cơ hội này!"
Ông lão này đang giúp tôi, tôi thật sự rất cảm kích ông ta. Ông ta làm như vậy, không chỉ hòa giải quan hệ giữa chúng tôi với người Miêu mà còn cho tôi cơ hội để khiêu chiến đại tư tế.
Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ ông lão này cũng không muốn để cho đại tư tế thống lĩnh cửu động thập trại.
Khi ông ta vừa dứt lời, tôi thấy trong đám người Miêu xung quanh có lác đác vài cánh tay giơ lên. Những người này có lẽ đều là người Miêu của trại Cổ Miêu.
Nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, phần lớn người Miêu vẫn chống đối với tôi. Điều khiến tôi không ngờ đến chính là lão bà bà của trại Thảo Quỷ Bà cũng giơ tay lên.
Bà ấy giơ tay lên, chứng tỏ bà ấy cũng đồng ý cho tôi cơ hội này. Tiếp đó, người Miêu phía sau lưng bà ấy cũng bắt đầu giơ tay bày tỏ thái độ.
Chỉ có người của hai trại đồng ý cho tôi cơ hội, nên vẫn chỉ là một bộ phận rất nhỏ. Ông già này cũng bắt đầu làm khó, ông ta đưa mắt nhìn Lâm Y Y, nói: "Tiên Linh Bà, đại hội lần này tổ chức ở trại Cổ Miêu chúng ta, trại Cổ Miêu chúng ta có quyền lên tiếng tuyệt đối! Nếu như cô thừa nhận đã tự định chung thân với người Hán này, vậy cậu ta có thể khiêu chiến đại tư tế!"
Ông lão nói vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Y Y, đợi chờ câu trả lời của cô ấy. Nếu như Lâm Y Y phủ nhận quan hệ giữa tôi và cô ấy, tôi thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả của chúng tôi! Nhưng tôi tin Y Y, cô ấy nhất định sẽ không dồn ép tôi.
Lâm Y Y không nói gì, có vẻ như đang điều chỉnh lại cảm xúc. Khoảng chừng mười giây sau, Lâm Y Y mới ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn tôi trước, nhưng ánh mắt lại rời đi rất nhanh. Cô ấy nhìn về phía những người Miêu ở xung quanh đang chờ câu trả lời của mình, cắn răng lớn tiếng nói: "Tôi Lâm Y Y, ngày hôm nay, dùng thân phận Tiên Linh Bà của trại Cổ Miêu nói rõ cho mọi người biết, không hề có chuyện tôi tự định chung thân với người Hán này, tôi cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận