A Cẩu vừa nhắc tới bác Phùng, tôi không kìm được mà nghĩ đến ông ta!
Bác Phùng đã sớm biết vị trí của quan tài thái tuế. Nhưng ông ta lại cố ý giấu bà ba Hoàng, còn uy hiếp bà ta rằng thứ này là của âm tào địa phủ, nếu lấy nó thì chẳng khác gì muốn đối đầu với âm tào địa phủ!
Hoá ra ông ta làm vậy là vì muốn lấy được quan tài thái tuế này.
Quan tài thái tuế này có thể mọc lại xương thịt, khải tử hoàn sinh cho con người. Đối với người ở độ tuổi này như ông ta, chắc chắn nó chính là sức hấp dẫn lớn nhất!
Mà lúc này tôi cũng liên tưởng đến một điều. Chưởng môn trước đó của phái Luyện Đan vẫn luôn là nam, Lý Tiêu Vũ tuyệt đối là nữ chưởng môn đầu tiên xuất hiện.
Không phải là vì Đạo môn kỳ thị nữ giới, mà là nữ giới có thể chất thuần âm, rất khó tu luyện đạo pháp. Nói cách khác là có thể tu luyện nhưng rất khó có thành tựu.
Nhưng Lý Tiêu Vũ có thể lên làm chưởng môn của phái Luyện Đan thì tuyệt đối không phải chỉ có hư danh. Trước đó đã có lời đồn, nói Lý Tiêu Vũ có thể luyện chế ra đan dược làm cho người ta chết rồi sống lại.
Nếu như tôi đoán không sai, cô ta có thể luyện chế đan dược cải tử hoàn sinh có lẽ là do dùng quan tài thái tuế này.
Thấy tôi không lên tiếng, A Cẩu nhỏ giọng hỏi: "Anh Cửu, cậu có muốn đi lên đó xem thử không?"
Tôi lo lắng cho người ở trong quan tài thái tuế, đương nhiên không thể để cho bác Phùng phát hiện bí mật này. Dù phải giết ông ta để diệt khẩu thì tôi cũng không ngại.
Nhưng bây giờ chúng tôi không thể lộ tẩy thân phận, một khi lộ ra thì kế hoạch giả chết của tôi sẽ thất bại.
Nghĩ ngợi một hồi, tôi mới nghĩ ra một ý, lập tức nhìn về phía Lâm Tiêu rồi nói: "Lâm đại ca, phiền anh gây ra ồn ào! Cứ nói là anh thấy ở tòa tháp có thứ dơ bẩn, để bọn họ lập tức đề phòng!"
Nghe xong kế hoạch của tôi, Lâm Tiêu cười hì hì: "Được thôi!"
Sau khi nói xong, ông ta vừa chạy vừa hô to: "Mọi người mau tỉnh lại, có chuyện rồi!"
Ông ta vừa hô lên như vậy, vô số đệ tử từ trong lều lao ra, cũng đã rút pháp khí.
"Tình hình thế nào?" Sau khi đi ra khỏi lều, tất cả đều mờ mịt nhìn Lâm Tiêu.
Ngay cả bà ba Hoàng cũng ra khỏi cái lều lớn nhất, xoa đôi mắt còn đang lờ mờ buồn ngủ mà hỏi: "Lâm đạo trưởng, rốt cuộc có chuyện gì thế?"
Vẻ mặt của Lâm Tiêu chẳng cần giả vờ, bình thường đã trông rất nghiêm túc rồi. ông ta nói: "Bà ba, lúc nãy tôi thấy có thứ gì đó tiến vào tòa tháp! Tôi lo là những cây thái tuế Phệ Hồn kia, bởi vậy mới đánh thức mọi người!"
"Vậy sao!" Nhắc tới thái tuế Phệ Hồn, rõ ràng là bà ba Hoàng rất kiêng kỵ. Trầm tư mấy giây, bà ta sắp xếp: "Các ngươi bao vây tòa tháp lại, tìm hiểu tình hình bên ngoài một lúc, tuyệt đối không được tiến vào trong. Mục đích của chúng ta là đối phó phái Luyện Đan, đừng hy sinh không cần thiết!"
"Vâng!"
Bà ba Hoàng vừa sắp xếp xong, mười mấy đệ tử Đại Thần môn lập tức bao vây tòa tháp. Mấy chục cây đèn pin cầm tay chiếu vào trong tòa tháp cũ nát. Bên trong đã sớm không còn cách bài trí trước kia mà là một gian nhà cũ nát.
Có thể thấy được mạng nhện và tro bụi bay lên ở khắp nơi. Bọn họ chiếu đèn một lúc nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường. Lúc này, bà ba Hoàng mới bảo bọn họ tắt đèn pin đi, nhưng cũng sai người bao vây tòa tháp.
Dù sao ở trong thôn vắng này, nơi quỷ quái nhất cũng chính là tòa tháp này.
Mà ồn ào như vậy, mọi người đều không còn buồn ngủ, tất cả đều ngồi dậy quanh đống lửa. Trong cả thôn vắng, tất cả đều là bóng người chen chúc.
"Bà ba Hoàng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Không lâu sau, tôi mới thấy bác Phùng hùng hục chạy ra khỏi lều.
Vừa thấy ông ta xuất hiện, tôi đã xác định được người lúc nãy tiến vào tòa tháp chính là ông ta. Nếu không phải chúng tôi ngăn cản ông ta đúng lúc, chắc chắn ông ta đã phát hiện ra bí mật trong quan tài thái tuế.
Nhưng bây giờ cũng chỉ tạm thời ngăn cản được bác Phùng, chỉ cần mọi người thả lỏng lại thì ông ta chắc chắn sẽ ra tay tiếp. Chuyện này cũng chứng minh cho câu nói, không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập.
Mà tâm tình bây giờ của tôi là sợ ông ta rình rập!
Sau trò hề này, đại đa số người cũng không để ý. Dù sao tất cả đều là người tu đạo từ các giáo phái khác nhau, ngày thường rất ít liên lạc. Bây giờ tụ tập cùng nhau, mọi người đến từ trời nam biển bắc nên có rất nhiều lời để nói, rất nhiều thứ để thổi phồng!
Buổi tối ở thôn vắng như dài đằng đẵng, dường như vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm chẳng có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ sáng hơn so với lúc đầu khá nhiều thôi.
Bốn người chúng tôi ngồi trong lều. Tôi cũng đang nghĩ cách để bảo vệ bí mật của quan tài thái tuế.
Mà đúng lúc này, bầu trời đêm bỗng nhiên truyền đến tiếng "quạc quạc". Tiếng kêu này giống như tiếng vịt đực vậy, ồm ồm và rất khó nghe.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy có vài con quạ đen bay từ bên ngoài vào. Chúng bay quanh một vòng trên không trung, sau đó đậu trên đỉnh tòa tháp.
Tôi đếm thử thì tổng cộng có bốn con quạ đen. Sau khi đậu xuống, chúng không phát ra tiếng kêu nào nữa.
"Anh Cửu, A Cẩu, hai người có phát hiện ra không? Dường như bốn con quạ đen vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa thôn?" Dương lão thất nhìn một lúc, sau đó quay lại nhìn chúng tôi.
Lúc đầu tôi còn chưa chú ý tới, nhưng anh ta vừa nói vậy thì tôi liền ý thức được điều này. Bốn con quạ đen đồng loạt nhìn về phía cửa thôn, hơn nữa chúng cho người ta một cảm giác rất kỳ quái.
Giống như chẳng có sức sống vậy, cứ dại ra như thế mà nhìn về phía cửa thôn, y như người sống bị mất hồn vậy.
Ở trong trí nhớ của tôi, quạ chẳng thể nhàn rỗi được. Cho dù đậu xuống đâu thì chúng cũng sẽ gây làm ầm ĩ. Thế nhưng bốn con quạ đen này lại yên tĩnh đến lạ thường!
Không hiếu đệ tử tu đạo nhàm chán nhặt cục đá trên đất lên, ném vào quạ đen đang đậu trên đỉnh tòa tháp. Thế nhưng bốn con quạ đen này giống như đã ngủ rồi vậy, cho dù có ném thế nào thì chúng cũng không nhúc nhích.
Cho dù có một cục đá ném trúng một con trong đó, nó cũng chỉ phát ra tiếng kêu "quạc quạc", chẳng hề có ý định bay khỏi đây!
"Anh Cửu!" Tôi đang nghi hoặc, Dương lão thất bỗng nhiên kéo tôi một cái.
Tôi vừa nhìn về, Dương lão thất liền chỉ vào A Cẩu! Tôi lại nhìn sang A Cẩu, lúc này mới phát hiện A Cẩu khá khác thường.
Chỉ thấy anh ta híp mắt lại, tập trung quan sát bốn con quạ đen trên đỉnh tòa tháp. Anh ta chẳng hề chớp mắt, nhìn đến sững sờ.
Hơn nữa lông mày của anh ta đã từ từ cau lại, ngay cả trên mặt cũng xuất hiện vẻ nghiêm túc.
Thấy Dương lão thất định kêu A Cẩu, tôi lập tức kéo anh ta lại, ra dấu im lặng với anh ta, để anh ta đừng quấy rầy A Cẩu. A Cẩu xuất hiện trạng thái như vậy chắc là vì đã phát hiện ra sự khác thường của quạ đen.
Trong lúc này, tôi cũng quan sát quạ đen. Nhưng bởi vì khoảng cách và đêm tối, tôi chẳng thấy rõ, chỉ nhìn ra đây là vài con quạ đen đầy tử khí.
"Anh Cửu, nơi này bị lộ rồi!" Mà câu nói đầu tiên của A Cẩu sau khi hoàn hồn lại là cái thôn vắng này đã bị lộ.
Tôi thấy mắt anh ta khá xót, hình như rất mệt nên không vội vã hỏi anh ta. Đợi anh ta dụi mắt xong, tôi mới hỏi: "A Cẩu, có phải là anh phát hiện ra điều khác thường?"
"Ừ!" A Cẩu gật đầu, đáp: "Anh Cửu, quạ đen này là quạ đen mắt đỏ, cũng được gọi là con mắt thứ ba!"
A Cẩu vừa dứt lời, Dương lão thất lập tức hỏi: "A Cẩu, cái gì là quạ đen mắt đỏ? Sao tôi có cảm giác quỷ quái quá vậy!"
A Cẩu lắc đầu, giải thích: "Đây mới thực là quạ đen mắt đỏ. Chỉ có người nuôi xác mới có thể nuôi ra được con mắt thứ ba!"
Nghe được câu nói này của A Cẩu, tim tôi chợt hẫng một nhịp. Tôi đã gặp được người nuôi cổ, người nuôi quỷ và người nuôi sâu, nhưng chưa bao giờ gặp được người nuôi xác.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của chúng tôi, A Cẩu giải thích chi tiết: "Người nuôi xác và người nuôi quỷ khá giông nhau, một nghề là nuôi linh hồn, một nghề khác là nuôi xác chết! Nhưng trong trí nhớ của tôi, người nuôi xác hẳn đã sớm thất truyền. Bởi vì nuôi xác khó hơn nuôi quỷ cả trăm lần, xác chết dễ dàng thối rữa, còn phải hóa oán khí còn chưa nuốt xuống nơi yết hầu của bọn họ thành vũ khí tấn công. Đồn rằng cảnh giới tối cao của người nuôi xác là nuôi ra thi yêu! Thi yêu chẳng những có thể duy trì linh trí của con người, còn có thể bước đi như người bình thường. Điều đáng sợ nhất là sức lực của thi yêu vô cùng lớn, lại nhanh như ma quỷ, còn không cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào!"
A Cẩu nói nhiều như vậy là để phổ cập thân phận về người nuôi xác cho chúng tôi.
Nhưng anh ta cũng ý thức được rằng mình đã nói đi xa quá, lập tức quay lại đề tài chính. Vẻ mặt A Cẩu vô cùng nghiêm nghị, anh ta cất tiếng: "Anh Cửu, tôi giải thích cho anh thế này vậy. Quạ đen mắt đỏ này là con mắt thứ ba của người nuôi xác. Tất cả những chuyện xảy ra trong thôn vắng, người nuôi xác đều có thể thông qua quạ đen mắt đỏ để nhìn thấy hết! Hơn nữa lúc nãy khi đối diện với con mắt của quạ đen mắt đỏ, tôi đã thấy được người nuôi xác kia. Lúc này hắn... đang trên đường chạy tới đây!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận