Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 526: Vị trí bị đảo ngược

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Sau khi nhận thức được vẻ bất thường của A Cẩu, tôi chủ động bước tới, vỗ nhẹ một cái lên vai anh ta. Tôi phát hiện ra, khi bị tôi vỗ vào, vai anh ta thoáng run lên.
Động tác được thể hiện ra trong vô thức này cho thấy một điều rất hiển nhiên rằng A Cẩu này chột dạ hoặc đang giấu giếm điều gì đó.
A Cẩu quay đầu nhìn tôi, vẫn là gương mặt lạnh nhạt như trước, anh ta mỉm cười thản nhiên nhưng không nói gì.
Tôi hỏi anh ta một câu: "A Cẩu, phát hiện ra thứ gì rồi à?"
A Cẩu lắc lắc đầu: "Bức tường này cũng đặc ruột, không có khoảng trống!"
"Ừm." Tôi gật gật đầu, cười bảo: "Không cần sốt ruột, chắc chắn căn nhà gỗ này có điểm kỳ lạ, chỉ là chúng ta chưa tìm thấy mà thôi. Bây giờ tuyết rơi nhiều phong tỏa ngọn núi này, chúng ta có thừa thời gian. Cho dù phải đào sâu ba tấc đất, chúng ta cũng sẽ tìm ra được lối đi bí mật!"
"Ừm." A Cẩu ậm ừ một tiếng rồi không nói gì thêm, tiếp tục lật tìm nơi khác. Lúc này, lão quỷ cũng bước tới, bắt đầu lục lọi trên bàn thờ.
Ông ta tìm rất kỹ càng, không bỏ sót bất kỳ nơi nào. Không cần biết là bát hương trên bàn thờ hay không gian trống bên dưới bàn thờ, ông ta chăm chú lật tìm mấy lần liền, nhưng vẫn không mảy may phát hiện ra manh mối nào.
Tìm được một lúc lâu, lão quỷ cũng phải bỏ cuộc, quay về ngồi xuống bên cạnh bếp lửa, nhíu mày lẩm bẩm: "Kỳ lạ thế chứ, gian nhà gỗ bé tẹo như thế này, gần như bị chúng ta lật tung bới ngược lên rồi, nhưng vẫn không phát hiện ra lối đi ngầm. Chẳng lẽ, tên ẩn sĩ kia lừa chúng ta thật à?"
Lúc này đến cả lão quỷ cũng xuất hiện suy nghĩ như thế, nhưng tôi vẫn kiên định tin tưởng tên ẩn sĩ kia. Trước khi chết, người ta luôn thành thật. Khi ấy ẩn sĩ kia đã quyết tâm dùng cái chết để đền tội, thế nên không cần thiết phải nói dối để lừa chúng tôi.
Tôi lắc lắc đầu và nói: "Không phải đâu, anh ta không nói dối đâu. Lối đi bí mật chắc chắn ở trong căn nhà này, chỉ là chúng ta chưa tìm ra thôi. Nếu có thể tìm ra một cách rõ ràng thì ẩn sĩ kia cũng không đến mức phải sống ở đây hơn mười năm mà không tìm ra. Thế nên, chắc chắn lối đi này lẩn khuất rất kỹ!"
Khi tôi nói chuyện, tôi thấy Đông Tử bắt đầu lật cả chiếc giường gỗ lên để tìm, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, nhưng sau cũng vẫn không có thu hoạch!
Lúc này đã vào nửa đêm, tuyết bên ngoài vẫn rơi không có điểm dừng. Khi tôi đẩy cửa ra, bên ngoài gian nhà gỗ đã đọng một lớp tuyết trắng nặng trịch.
Giẫm chân vào đống tuyết thì bàn chân lún hẳn xuống, không thể tìm được vị trí của dấu chân. Cứ cái đà này thì nếu tuyết không ngừng, chắc chúng tôi phải mất ít nhất mười ngày hoặc nửa tháng mới xuống núi được.
Lúc này bên ngoài cũng nổi gió to, cuốn theo hoa tuyết bay vù vù vào trong nhà. Tôi vội vàng quay vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại. Đông Tử và lão quỷ lại bắt đầu uống rượu, sau này tôi mới phát hiện ra Đông Tử mang đầy một ba lô rượu Nhị Oa Đầu.
May mà căn nhà gỗ này dựa vào hốc núi đá, vả lại cũng có bếp lửa, thế nên chúng tôi ở trong nhà mới không thấy giá rét.
"Ông, mọi người ở phương Nam rất ít khi thấy tuyết rơi dày như thế này nhỉ?" Đông Tử và lão quỷ rất hợp nhau, sau một hồi rượu, chủ đề trò chuyện bắt đầu mở ra.
Lão quỷ cười cười: "Phương Nam cũng có tuyết chứ, nhưng không rơi dày như vậy thôi. Bây giờ chắc đang là tháng Giêng, cũng không biết tuyết này còn rơi trong bao lâu. Vừa nãy tôi đã kiểm tra qua một lượt, đồ ăn trong căn nhà này không nhiều, nếu tính cả thực phẩm mà chúng ta mang theo, cùng lắm chỉ chống chọi được năm ngày. Đến lúc đó mà vẫn chưa thể xuống núi thì chúng ta chật vật lắm đấy!"
Những lời lão quỷ nói là sự thật, trận tuyết lớn đột nhiên ập tới này chắc chắn không thể tan hết trong một sớm một chiều. Đến lúc ấy, vấn đề lớn nhất của chúng tôi là thực phẩm.
Chỗ này gần như đã cùng đường, người ở bên dưới không lên được, chúng tôi cũng không xuống được. Cách tốt nhất là có thể tìm thấy lối đi bí mật, rời khỏi nơi này.
"Ông, chớ sợ!" Đông Tử nở nụ cười hồn hậu: "Trong ba lô của tôi chất đầy Nhị Oa Đầu, nếu thực sự hết cách, chúng ta có thể uống rượu cho qua ngày! Ông không biết đấy chứ, có lần tôi và A Cẩu đi trộm mộ, thế mà chúng tôi vừa xuống dưới lòng đất thì bên ngoài đổ mưa tầm tã, núi lở xuống, vùi luôn cái hang mà chúng tôi khoét ra. Chúng tôi không ra được, bị vùi lấp ở bên trong khoảng mười ngày trời, sau cùng đành dựa vào Nhị Oa Đầu của tôi mới sống tiếp được. Thế nên, không cần biết đi tìm mộ ở đâu, không thể thiếu được Nhị Oa Đầu!"
Lời nói của Đông Tử đương nhiên có phần phóng đại, nhưng vì anh ta đã mở lời, lão quỷ cũng tìm được cơ hội để dò hỏi anh ta: "Đông Tử, cậu với A Cẩu thuộc môn phái của Phát Khâu Trung Lang Tướng, tại sao lại ở cùng với bà ba Hoàng và các môn phái trộm mộ khác! Khi ấy ở thôn Ma Câu, các cậu đã quy thuận Linh tộc rồi đấy chứ!"
"Ôi!" Đông Tử thở dài một tiếng và nói: "Tuy rằng hai anh em chúng tôi thuộc môn phái của Phát Khâu Trung Lang Tướng, nhưng từ lâu môn phái của chúng tôi đã chẳng còn mấy người. Chúng tôi không biết xác định huyệt đạo nhờ phong thủy, bây giờ mộ lớn rất khó tìm, chỉ có thể tìm vài ngôi mộ nhỏ để ra tay. Khi ấy môn phái của chúng tôi chỉ còn sót lại vài cao thủ, cũng bị Linh tộc dẫn tới Tần Lĩnh rồi. Sau này vì không tìm được Thần mộ, họ cũng bị giết hại. Bà ba Hoàng tìm được chúng tôi, hỏi chúng tôi rằng có muốn báo thù cho các tiền bối trong môn phái không. Chúng tôi đều sống cuộc đời liếm máu trên lưỡi đao, chẳng có thằng nào vô dụng cả, cũng từng nghĩ đến chuyện báo thù cho họ. Nhưng khi ấy Linh tộc một tay che trời, chúng tôi cũng không dám lỗ mãng. Sau cùng người nhà họ Diệp tới tìm chúng tôi, nói rằng Linh tộc sắp có một trận đại chiến với anh Cửu, bèn đưa ra một kế sách cho chúng tôi. Nếu đến lúc đó Linh tộc và anh Cửu lưỡng bại câu thương, chúng tôi sẽ nhận cơ hội này giết tôn chủ của Linh tộc, không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà chúng tôi đi theo anh Cửu! Ha ha..."
Đông Tử không hề giếu giếm điều gì, thẳng thắn nói hết sự việc khi ấy cho chúng tôi nghe. Lúc ấy tôi đã biết động cơ của Diệp gia không đơn thuần, họ không cam lòng bị Linh tộc khống chế, cũng muốn trở thành người điều khiển trong Đạo môn.
Thực ra tôi đã nghe lén được kế hoạch của họ trên nóc nhà ở biệt thự Diệp gia rồi, thế nên cũng không thấy kinh ngạc. Không khó tưởng tượng lắm, nếu khi ấy tôi và Linh tộc lưỡng bại câu thương.
Diệp gia chắc chắn sẽ nhờ người khác đối phó với Linh tộc, còn họ sẽ đối phó với người của chúng tôi. Như thế, Diệp gia có thể làm ngư ông đắc lợi. Nhưng họ vẫn tính toán sai một bước, sau cùng cán cân nghiêng về phía chúng tôi, chúng tôi giành chiến thắng.
Thế nên, vô hình trung phá hỏng kế hoạch của họ.
Lão quỷ gật gật đầu như có điều gì đó ngẫm nghĩ rồi bắt đầu thăm dò: "Đông Tử, không giấu gì cậu, tôi cảm thấy bà ba Hoàng cùng với những người trộm mộ khác đều không phải dạng người tốt đẹp! Tuy rằng bây giờ họ đã quy thuận Đạo môn, nhưng tôi vẫn cảm thấy họ không cam tâm. Không được như hai anh em cậu, thật thà chất phác, quang minh lỗi lạc!"
Đương nhiên tôi rất tin tưởng thủ đoạn của lão quỷ, quả nhiên, ông ta thăm dò như thế, Đông Tử lập tức vỗ bàn, hô ầm lên: "Ông nói không sai, Đại Thần môn với người trộm mộ của các môn phái khác toàn là cá mè một lứa, tham sống sợ chết, đúng là mất hết thể hiện của người trộm mộ! Nhất là..."
"Đông Tử, đừng nói xấu sau lưng người ta!" Nhưng Đông Tử chưa nói hết câu thì A Cẩu đột nhiên trợn mắt lườm anh ta: "Đây là chuyện của riêng họ, chúng ta đừng nói lung tung, cứ làm tốt việc của mình là được!"
"Phải! Phải!" Đông Tử vội vàng cúi người gật đầu, nhưng ánh mắt không dám nhìn chúng tôi nữa, chỉ hoảng loạn cụng chén với lão quỷ. Đông Tử không có ý đồ gì, từ biểu hiện của anh ta, tôi và lão quỷ đưa mắt nhìn nhau, tự ai cũng hiểu!
Quả nhiên hai người họ có vấn đề, thêm cả bà ba Hoàng nữa, nhưng vì họ đều ở lại trên núi Miêu Vương, tôi chỉ sợ xảy ra vấn đề. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào hai anh em Dương lão tam và ông thợ làm vàng mã thôi.
Trước khi đi tôi đã nhắc nhở họ, hi vọng họ có thể chú tâm đến điều này.
Khi lão quỷ và Đông Tử uống rượu, tôi dồn sự chú ý về phía A Cẩu, nhưng không phải quan sát một cách lộ liễu, mà chỉ quan sát trong âm thầm. A Cẩu quá đề phòng và cảnh giác với người khác, anh ta cũng đang chú ý tới tôi và lão quỷ.
Khi tôi âm thầm quan sát anh ta, tôi chú ý tới một điều, ánh mắt của anh ta cứ lơ đễnh liếc về phía bàn thờ pho tượng thần. Vả lại, tôi có thể cảm nhận được, lúc này dường như anh ta cũng đang tự mình suy ngẫm điều gì đó!
Nhìn dáng vẻ của A Cẩu, chắc hẳn anh ta đã phát hiện ra nơi nào đó không ổn, nhưng có vẻ chính anh ta cũng không hiểu lắm.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, bèn nhìn lại về phía bàn thờ. Bàn thờ không có bất kỳ vấn đề nào, cũng chỉ thờ cúng những thứ cơ bản nhất. Nhìn lên trên là tượng của Tam Thanh tổ sư gia.
Cũng không có bất kỳ vấn đề gì, từ dung mạo tới phục sức của họ đều không sai lệch, chỉ là Tam Thanh tổ sư gia của Đạo giáo thôi mà!
"Khoan đã, không đúng!" Mà ngay khi đang phân biệt thân phận của Tam Thanh tổ sư gia, tôi đột nhiên phát hiện ra điều không ổn.
Trật tự sắp xếp của Tam Thanh tổ sư gia không đúng rồi! Đạo môn coi trọng quy tắc, tuyệt đối không thể phạm vào lỗi sai như thế này được, bày biện Tam Thanh tổ sư gia cũng phải theo trình tự.
Bắt đầu từ trái sang phải lần lượt là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn! Tam Thanh tổ sư gia là đại diện cho đạo nghĩa của đạo, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật chi nghĩa, Tam Thanh tổ sư gia được phân chia như vậy đại diện cho quy luật đại đạo sinh thành!
Bắt đầu từ Nguyên Thủy Thiên Tôn, thân phận của ông ấy chính là Bàn Cổ hoàng đế, ngụ ý cho khai thiên lập địa thế nên ông ấy xếp ở vị trí hàng đầu. Linh Bảo Thiên Tôn chính là Huyền Hoàng Ngọc Thần Đạo Quân!
Nhưng ghi chép liên quan tới Ngọc Thần Đạo Quân rất mơ hồ, các phiên bản lưu truyền cũng rất nhiều, có người nói ông ấy là người sáng tạo ra Đạo giáo, cũng có người nói ông ấy chính là Hiên Viên hoàng đế! Năm đó ông ấy đại chiến cùng Xi Vưu, đánh bại Xi Vưu, được người đời sau thờ phụng như một trong Tam Thanh tổ sư gia!
Những thứ này chỉ là phiên bản được truyền miệng, còn điển cố lịch sử cụ thể hơn chắc chỉ có những người đời trước trước mới biết.
Về phần Thái Thanh tổ sư gia sau cùng, ông ấy chính là Thái Thượng Lão Quân mà ngày thường chúng ta vẫn thờ cúng, nhưng không phải là Thái Thượng Lão Quân thực sự, mà là phân thân của ông ấy! Ông ấy chính là Đạo tổ, cũng là hóa thân của nguyên khí. Chỉ cần chúng tôi mời thần làm phép, đều phải gọi tên hiệu của người ta, đây chính quy tắc mời thần mượn linh khí của trời đất!
Thứ tự của họ không thể sai được, đây là quy tắc mà người tu đạo bắt buộc phải tôn trọng! Nhưng Tam Thanh tổ sư gia trên bàn thơ này hoàn toàn bị ngược vị trí rồi...

Bình Luận

0 Thảo luận