Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 831: Học cho quen

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Từ khi chúng tôi bắt đầu xuất hiện đến bây giờ, huyết liên trong ao máu Hồng Liên không hề có dấu hiệu nở ra, thậm chí đến cả một cái búp hoa cũng không thấy. Sau khi lão quỷ lựa chọn dùng tính mạng của mình để đổi lấy Tử Long mới xuất hiện nụ hoa huyết liên ở vùng này.
Những nụ hoa này sinh trưởng rất nhanh, giống như vọt thẳng ra từ trong lòng sông vậy, có điều màu sắc của chúng cực kỳ quái lạ, không phải là màu đỏ thông thường, mà là máu đỏ tươi như máu, cực kỳ dị hợm và đáng sợ. Không chỉ có nụ hoa, đến cả rễ cây cũng đỏ rực như bị nhuộm bằng máu tươi vậy.
"Lão quỷ! Huyết liên nở hoa rồi, ông lên đây mà xem này!" Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lý Tiêu Vũ không thể kìm chế được nữa, cô ta nằm rạp bên mạn thuyền, bật khóc nức nở và gào lên đau đớn.
Tuy rằng cũng trải qua không ít phong ba bão táp, nhưng Lý Tiêu Vũ chưa từng qua cảnh sinh ly tử biệt như thế này. Con người tiếp xúc với nhau sợ nhất là nảy sinh tình cảm, mà khi đã có tình cảm thì đương nhiên rất sợ chia ly.
Đối với tình cảnh này, tôi đã hoàn toàn tê dại từ lâu rồi. Suốt cả hành trình, không ít người bên cạnh tôi đã hi sinh, nhưng không một ai trong số họ cảm thấy hối hận. Vì chính nghĩa, vì truyền bá Đạo giáo, họ lựa chọn cái chết để chứng minh.
Nhân lúc huyết liên vẫn chưa nở rộ, tôi bước tới bên cạnh Lý Tiêu Vũ, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, mỉm cười an ủi: "Tiêu Vũ, đây là số mệnh của nhóm người như chúng tôi. Chỉ cần thế lực tà ác còn tồn tại ngày nào thì chúng tôi mãi mãi phải đối phó với chúng. Đã đối đầu thì không thể nào tránh được thương vong. Mọi khung cảnh thái bình an yên đều phải đánh đổi bằng xương máu. Chúng tôi chưa từng nhắc đến chuyện hối hận, bởi không bao giờ quay lưng với đạo nghĩa. Bình yên mà chúng tôi cố gắng đánh đổi là để cho hậu thế được yên ổn mãi mãi. Đây chính là sứ mệnh của chúng tôi, cũng là ý nghĩa của Đạo giáo."
"Ừm." Lý Tiêu Vũ gật gật đầu, sau khi lau nước mắt, cô ta mới mỉm cười điềm nhiên và đáp: "Bắt đầu từ lúc ở đảo Trường Thọ, người nuôi thi tên Lạc chết đi, Diệp Chu Tinh chết đi, bây giờ đến cả lão quỷ cũng đi mất rồi, khiến tôi thực sự sợ rằng có một ngày nào đó tôi sẽ phải nhìn từng người các anh rời đi."
Tôi mỉm cười và nói: "Tiêu Vũ, chúng tôi không chết đâu. Chỉ cần là vì Đạo giáo, vì muôn dân, cho dù chỉ còn lại một người sau cùng, chúng tôi cũng phải đấu tranh với thế lực tà ác đến cùng."
Lý Tiêu Vũ lắc lắc đầu, nhìn tôi mà cười khổ, "Ngốc thật, những người như các anh ngốc hết chỗ nói. Nhưng vì có đám ngốc như các anh mà tam giới này mới có hi vọng."
Tôi mỉm cười nhẹ tênh, không nói gì. Sau đó, Lý Tiêu Vũ lại nhìn về phía tôi mà hỏi: "Sơ Cửu, nếu có một ngày Y Y rời bỏ cậu mà đi, cậu sẽ làm thế nào?"
Câu hỏi mà Lý Tiêu Vũ đề cập đến, tôi đã từng nghĩ vô số lần, nhưng trong lòng mãi mà không có đáp án. Cho dù tính đến hiện tại, tôi vẫn không thể đưa ra một đáp án chính xác.
Sững người mất một lúc, tôi mới đáp rằng: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Y Y của tôi."
Đáp án này rất qua quýt, nhưng cũng là câu trả lời thực tế nhất rồi. Lý Tiêu Vũ không hỏi nhiều, tiếp tục đợi khoảng hai ba phút gì đó, hồng liên trong ao máu Hồng Liên cuối cùng cũng nở.
Nhanh như khi hoa quỳnh nở, mấy búp hoa kia cũng từ từ nở ra thành những bông hoa sen đỏ tươi như máu trước đôi mắt chúng tôi, giống như vừa bị ngâm trong ao máu vậy.
Trông có vẻ rất kỳ dị và khó tin, nhưng huyết liên nở ra thực sự rất đẹp, hoàn toàn không giống một vật phàm trần.
Nhìn hoa biết xuân đến, nhìn lá biết thu về. Thời gian huyết liên nở rất ngắn ngủi, nhanh chóng tàn lụi, dường như chỉ cần vài phút đã đi hết một mùa hoa vậy.
Những cánh hoa khô héo lả lướt rơi xuống mặt sông Minh Hà, vừa chạm vào nước sông đã "phừng" một tiếng rồi bùng cháy. Chỉ trong chớp mắt, cả ao máu thoáng chốc đã bị ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng. Ngọn lửa này rất kỳ lạ, màu đỏ của nó giống như tam muội chân hỏa trong lò luyện đan của Thái thượng lão quân vậy.
Mặt nước của ao máu Hồng Liên giống như được hắt một lớp dầu cây trẩu trơn, ngọn lửa càng ngày càng đượm. Đặc biệt hơn cả, ở nơi hoa huyết liên mọc còn hình thành nên một lớp tro tàn ngay khi ngọn lửa đỏ cháy hết.
Tôi còn nhớ Địa Tạng Vương Bồ Tát từng nói rằng, khi nào huyết liên nở rộ thì sẽ xuất hiện hồng liên nghiệp hỏa. Mà hồng liên nghiệp hỏa đốt cháy hết vạn vật trên thế gian, thiêu rụi tất cả tâm ma nghiệp chướng.
Sức mạnh ác ma trong cơ thể Tử Long cũng bị hồng liên nghiệp hỏa thiêu rụi thành hư vô. Thời gian đốt cháy rất dài, liên tục khoảng mười lăm phút, hồng liên trong ao máu đã cháy hết thành tro.
Đợi khi ngọn lửa trên mặt sông tiêu biến, tôi thấy nơi mà đám người lão quỷ lặn xuống đột nhiên nổi lên một cái bong bóng khổng lồ. Vừa nhìn thấy thứ này xuất hiện, trái tim tôi đột nhiên như thắt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi bong bóng xuất hiện, đến cả hơi thở cũng nghẹn ngào.
Cuối cùng, sau khi đợi khoảng mười giây gì đó, tôi mới thấy Tử Long từ từ nổi lên khỏi mặt nước. Trên cơ thể anh ấy không còn quần áo, toàn thân lõa lồ, hai tay đan chéo vào nhau đặt lên vùng bụng, đôi mắt nhắm nghiền, làn da trông cũng nhợt nhạt.
Đợi khi anh ấy nổi hẳn lên khỏi mặt nước, tảng đá đè nặng trong lòng tôi mới rơi xuống, bởi vì dấu ấn hình ngọn lửa giữa hai hàng lông mày đã tiêu biến, trên người anh ấy cũng không còn hơi thở tà ác đáng sợ kia nữa.
Khi tôi kích động nhìn Tử Long thì cuối cùng anh ấy cũng mở mắt ra. Đôi mắt kia vừa mở ra, tôi đã thấy hai màu trắng đen rõ ràng, thêm cả nụ cười rạng rỡ quen thuộc.
Nhưng lúc này đây trên người anh ấy không có gì che chắn, Lý Tiêu Vũ cũng kích động đến mức quên mất điều này. Tử Long là người đầu tiên phát giác, mặt mũi đỏ bừng, lộn người trong nước rồi úp mặt bơi về phía chúng tôi, "Sơ Cửu, đưa quần áo của em cho anh!"
Trên chiếc thuyền này lấy đâu ra quần áo, tôi đành phải cởi áo khoác ngoài ra. Tôi vừa ném xuống, Tử Long đã lao vọt lên, đồng thời dùng áo quấn quanh hông, miễn cưỡng che đi chỗ xấu hổ.
Lúc này mặt mũi Lý Tiêu Vũ đỏ bừng, im lặng không nói lời nào. Dường như Tử Long không nhớ được chuyện đã xảy ra nên hỏi tôi với vẻ nghi ngờ: "Sơ Cửu, chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Hả?" Tôi thoáng sững người rồi mới gặng hỏi: "Tử Long, anh không nhớ điều gì hết hả?"
"Ừ." Tử Long gật đầu nặng nề, "Anh chỉ nhớ lúc đó chúng ta đang ở địa cung long mạch, người mặc áo đen kia định giết Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm. Anh thấy rất phẫn nộ, muốn giết người kia, nhưng chuyện sau đó thì anh không nhớ nổi nữa."
Nhìn thấy nụ cười và biểu cảm của Tử Long, tôi thực sự tin rằng sức mạnh tà ác trong cơ thể anh ấy đã bị tẩy rửa hết rồi. Hi sinh bao nhiêu người, coi như chúng tôi không uổng công vô ích.
Bây giờ tôi hoàn toàn không muốn ở lại chỗ này nữa, chỉ muốn nhanh chóng quay về. Tôi không có cách nào vớt xương cốt của lão quỷ lên, chỉ có thể để ông ta vùi mình dưới lòng sông Minh Hà. Hồng liên nghiệp hỏa có thể đốt cháy tâm ma nghiệp chướng của con người, mong nó có thể đốt hết tội nghiệt suốt nửa đời trước của lão quỷ.
Tôi không nói với Tử Long ngay lập tức mà ôm lấy vai anh ấy, mỉm cười: "Tử Long, về rồi em sẽ kể cho anh nghe. Chỉ cần anh có thể tỉnh lại mới là điều quan trọng nhất."
"Ừ!" Tử Long gật đầu khẳng định, sau đó tôi mới chèo chống con thuyền nhỏ men theo đường cũ quay về. Đợi khi tới khúc ngoặt của sông Minh Hà, Thanh Long lập tức giúp chúng tôi mở thông đạo.
Mà khi chúng tôi đang đợi thông đạo của sông Minh Hà mở ra, ánh mắt nóng rẫy của Tử Long bỗng hướng về phía địa ngục Cửu U, trên gương mặt anh ấy là nụ cười khinh thường rất kỳ lạ.
Tôi nhìn thấy mà sợ hãi, vội vàng hỏi anh ấy: "Tử Long, có phải anh phát hiện ra điều gì không?"
Tử Long mỉm cười lắc lắc đầu, nói: "Anh cảm thấy phương hướng này rất quen thuộc với anh, chắc hẳn nó thông tới địa ngục Cửu U phải không? Minh Vương hại anh không ít, trái tim của anh vẫn ở trong tay hắn ta. Nếu có cơ hội, nhất định anh sẽ lấy trái tim của mình về."
Tử Long không nhắc đến chuyện này thì tôi cũng suýt quên mất, trước kia, để đưa tôi và Vương Lỗi rời khỏi địa ngục Cửu U an toàn, anh ấy cố tình dùng trái tim để trao đổi với Minh Vương. Bây giờ sức mạnh tà ác trong cơ thể anh ấy đã được tẩy rửa, vậy thì phải lấy trái tim về, để anh ấy được làm một người sống thực thụ.
Tiếc rằng, bây giờ chúng tôi vẫn không phải là đối thủ của hắn ta. Có lẽ đợi Vương Lỗi sống sót trở về, ba anh em chúng tôi mới có cơ hội đấu một trận cùng Minh Vương. Nhưng bất kể thế nào, chúng tôi cũng phải lấy được trái tim của Tử Long về.
Tôi nhìn về phía địa ngụ Cửu U, nghiêm túc nói: "Tử Long, chúng ta sẽ còn quay lại mà. Lần sau quay lại, chúng ta sẽ dẫn theo Vương Lỗi, ba anh em đích thân lấy trái tim của anh về."
"Được!" Tử Long cũng gật đầu chắc nịch.
Mà không qua quá lâu, lối vào thông đạo đã được mở ra lần nữa. Xoáy nước trên bề mặt tạo ra một lực hút khổng lồ, lập tức hút chúng tôi vào đó.
Sau một hồi xoay chuyển đến mức trời đất quay cuồng, cuối cùng chúng tôi cũng về tới bờ biển của đảo Trường Sinh, ngẩng đầu nhìn lên là thấy Thanh Long đang dẫn dắt các đệ tử Linh tộc sử dụng sức mạnh của triều cường.
Hắn đứng ở vị trí mắt trận, cơ thể cao lớn, lồng ngực rắn rỏi và gương mặt bình tĩnh mang lại cho người ta cảm giác của bậc vương giả. Bây giờ hắn chính là tôn chủ của Linh tộc, chỉ cần có hắn ở đó, Linh tộc và Đạo giáo sẽ không bao giờ xảy ra chiến tranh.
Khi họ sử dụng sức mạnh triều cường để đóng thông đạo của sông Minh Hà, tôi chèo thuyền quay về bờ. Không dám chậm trễ, chúng tôi men theo cầu thang đá leo lên đàn tế của đảo Trường Sinh.
Lúc này đây Thanh Long đã xua các đệ tử Linh tộc đi, xung quanh đàn tế chỉ còn lại một mình hắn. Sau khi thấy chúng tôi, hắn mỉm cười vui vẻ, "Tử Long, chúc mừng cậu đã sống lại. Đạo giáo Hoa Hạ rất cần cậu."

Bình Luận

0 Thảo luận