Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 703: Tạm biệt từng người

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Y Y ngủ rất say, tối hôm qua bị tôi giày vò hơn nửa đêm, hơn nữa trước đó bị bắt đi nên chưa được nghỉ ngơi cho tốt nữa. Bởi vậy lúc tôi ôm cô ấy lên giường thì cô ấy chẳng hề có vẻ muốn tỉnh giấc. Có lẽ ở bên tôi mới là điều chân thật nhất trong lòng cô ấy!
Đắp chăn xong cho Y Y, lúc này tôi mới ra khỏi phòng đi làm đồ ăn cho cô ấy. Bà chủ là người từng trải, biết chuyện tôi và Y Y tối qua nên vừa nhìn thấy tôi liền cười thầm, còn không quên nói đùa với tôi: "Cậu trai trẻ không tệ lắm, cả người toàn là bắp thịt, trẻ tuổi nhiệt huyết, cô gái đó theo cậu thì sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Ôi, nghĩ đến tên quỷ nhà tôi, đúng là càng lúc càng vô dụng!"
Lời này của bà chủ khiến mặt tôi đỏ ửng, tôi chỉ cười lúng túng chứ chẳng biết nên đáp lời thế nào. Tôi đành đổi đề tài, bảo bà chủ làm chút đồ ăn cho mình.
Chỉ chốc lát sau, bà chủ đã nấu xong cháo, còn luộc không ít trứng gà đỏ, nói là để bồi bổ cho tôi!
Lúc tôi bưng đồ ăn vào phòng, Y Y đã tỉnh dậy. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi thì khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng, ngại ngùng không dám nhìn vào tôi nữa, sau đó cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Anh Cửu, anh dậy rồi sao?"
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, dáng vẻ e thẹn kia không khỏi làm người ta động lòng. Tôi đang định cho cô ấy ăn chút gì đó, cô ấy đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ngẩng phắt đầu rồi hỏi tôi một cách lo lắng: "Anh Cửu, âm cổ sao rồi? Bây giờ anh còn đau không?"
"Y Y, em đừng lo, anh không sao!" Tôi cười cười, nói: "Y Y, em mau ăn chút gì đi. Không thể gầy thêm nữa, nếu không thì anh Cửu sẽ đau lòng!"
"Ừ!" Y Y ừ một tiếng đầy dịu dàng, nhưng hình như không muốn ăn lắm nên chỉ tùy ý ăn vài miếng, sau đó đi tìm bà chủ mượn một cây kéo.
Lúc đầu tôi chưa phản ứng kịp, một giây sau mới hiểu được là cô ấy muốn cắt vết máu đỏ sẫm trên giường xuống. Vết máu kia đã khô cạn, như đóa hoa nở rộ, e thẹn mà quý giá.
Con gái trại Cổ Miêu si tình, cả đời chỉ yêu một người đàn ông. Mà bằng chứng để lại trên giường này chính là lễ vật tốt nhất mà các cô ấy dành tặng cho người yêu.
Đợi cô ấy trang điểm xong, hai người chúng tôi cứ ở trong phòng, chẳng muốn xa nhau một giây nào. Tôi tán gẫu với cô ấy một lát, sau đó mới lên tiếng hỏi chuyện lúc trước: "Y Y, anh vẫn chưa hiểu tại sao Thạch Minh Thánh Hàm lại thả em? Trước đó anh đã tìm em suốt ba ngày hai đêm, gần như đã lật tung núi Miêu Vương lên, thế nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào! Sau đó không có cách khác nên anh mới ở lại quán trọ này chờ bọn họ. Lúc đó anh đã hạ quyết tâm liều mạng, chỉ cần thấy bọn họ thì anh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ sống sót rời khỏi đây! Thế nhưng em không biết đâu, khoảnh khắc thấy em còn sống, anh... anh... anh..."
Nói đến câu sau thì tôi đã nghẹn ngào, không thể nói tiếp được nữa. Nghĩ lại cảnh tượng hôm qua, trong lòng tôi vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ. Khoảnh khắc đó tôi thật sự rất sợ, sợ sau khi mình mở bao tải ra sẽ thấy thi thể lạnh lẽo của Y Y.
Cả đời tôi cũng sẽ không thể quên được cảm giác sợ hãi và phức tạp đó!
"Anh Cửu, Y Y sẽ mãi ở bên cạnh anh!" Y Y cầm lấy tay tôi, dịu dàng an ủi. Đôi mắt dịu dàng của cô ấy nhìn chăm chú vào tôi khiến tôi lần đầu cảm nhận được sự ấm áp khi có gia đình.
Cũng làm tôi hiểu rõ một chuyện, Y Y là vợ của tôi, là người nhà của tôi. Cả đời này của tôi, ngoại trừ phải đi theo đường ngay, còn phải dùng hết cả đời để bảo vệ cô ấy.
Tôi cảm động gật đầu, nắm chặt tay cô ấy. Y Y mỉm cười nói: "Anh Cửu, thật ra em cũng không biết tại sao Thạch Minh Thánh Hàm lại tha cho em nữa. Lúc đó em vẫn luôn nhẩm tính thời gian, nghĩ đến hết thời hạn ba ngày thì sẽ nghĩ cách tự sát, để bọn họ không thể uy hiếp anh Cửu. Thế nhưng sau đó bọn họ liền đánh ngất em, sau khi em tỉnh lại đã nhìn thấy anh rồi!"
Xem ra Y Y cũng không biết nguyên nhân tại sao. Trong lòng tôi cũng cảm thấy khó hiểu, nghĩ sao cũng không nghĩ ra được vì sao Thạch Minh Thánh Hàm lại thả Y Y nữa?
Hiện tại tình cảnh của bọn họ đang rất khó khăn, không dám tùy tiện lộ diện. Bây giờ Đạo giáo Hoa Hạ thống nhất, đạo giáo nam bắc liên thông và dung hợp với nhau, có thể nói là thời kì đạo giáo hài hòa và bình yên nhất.
Hiện tại do Lâm Tiêu và Dương lão thất trấn thủ. Dưới sự dẫn dắt của hai người họ, có thể tính là đạo giáo đang trong bước đầu đoàn kết.
Mà hai người bọn họ chắc chắn sẽ không để người của Âm Dương đạo hoạt động tại Đạo giáo Hoa Hạ chúng tôi. Vì vậy chỉ cần người của Âm Dương đạo dám lộ diện thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Sứ mệnh của Thạch Minh Thánh Hàm là phải tìm được long mạch chính của Hoa Hạ. Trước đó bọn họ còn có thể lợi dụng lão tổ nhà họ Diệp, thế nhưng hiện tại chỉ một mình chiến đấu, có thể nói là cưỡi lên lưng cọp. Cho dù bọn họ lợi hại thế nào thì đây cũng là địa bàn của Hoa Hạ, muốn dùng biện pháp cứng rắn thì chắc chắn là không được.
Mà dùng Y Y uy hiếp tôi thì chính là biện pháp tốt nhất. Giết Y Y đương nhiên có thể tăng khí thế của bọn họ. Nhưng tôi thật lòng không nghĩ ra được rốt cuộc trong đây đã xảy ra chuyện gì?
Ngay vào lúc tôi vắt óc suy nghĩ phân tích, Y Y như chợt nghĩ đến điều gì đó, nói: "Đúng rồi, anh Cửu! Lúc Thạch Minh Thánh Hàm bắt em đi, em có thấy lão quỷ và Đông Tử. Tuy rằng bọn họ bị Thạch Minh Thánh Hàm giam cầm, nhưng Thạch Minh Thánh Hàm chưa từng làm tổn thương bọn họ! Hơn nữa Thạch Minh Thánh Hàm cũng đối xử với em rất tốt, không hề bạc đãi em chút nào. Em cảm thấy cô ta không phải là người xấu như Diệp Đường."
Lúc ở Tần Lĩnh, lão quỷ và Đông Tử đã bị Thạch Minh Thánh Hàm bắt đi. Trong lòng tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, có lẽ Thạch Minh Thánh Hàm đã giết bọn họ. Nhưng hôm nay nghe Y Y nói vậy, Thạch Minh Thánh Hàm không chỉ không làm tổn thương bọn họ mà còn cho bọn họ sống tốt nữa.
Trong phút chốc, tôi có một cách nhìn khác lạ về Thạch Minh Thánh Hàm. Dựa vào thực lực của cô ta, lại thêm sứ giả Ngũ Hành kia thì muốn đối phó với bất kỳ ai trong chúng tôi cũng dễ như ăn cháo.
Nhưng lần nào cô ta cũng không dùng hết sức. Tôi cảm thấy cô ta thiện lương, không thích giết chóc, chỉ là sứ mệnh cô ta gánh vác khiến chúng tôi trở thành kẻ địch với lập trường không giống nhau.
Tôi ngẩn ngơ hồi lâu, nói: "Hẳn là Thạch Minh Thánh Hàm vẫn chưa lấy được bút thiên sư và lò luyện đan. Cô ta thả em chứng minh bản chất của cô ta không xấu, trong lòng vẫn thiện lương. Nhưng điều khiến anh lo là cô ta sẽ nghĩ cách khác để lấy được bút thiên sư và lò luyện đan!"
Chỉ cần chưa giải quyết được việc này thì nó mãi là một mầm họa. Chủ yếu nhất là Tử Long không biết chuyện long mạch chính của Hoa Hạ. Người biết chuyện này không nhiều, e rằng đến cả Lý Tiêu Vũ cũng không biết bí mật này, chỉ biết rằng lò luyện đan của bản thân rất quan trọng.
Xem ra tôi vẫn phải tìm đám người Tử Long, kể chuyện này cho bọn họ biết, để bọn họ phong ấn bút thiên sư và lò luyện đan lại. Mấy thứ này là do tổ sư của ba giáo phái lớn truyền xuống, theo quy tắc thì chúng tôi không thể phá hủy chúng, chỉ có thể phong ấn bảo tồn.
Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản Âm Dương đạo.
Bây giờ Y Y trở lại bên cạnh tôi, Vương Lỗi phụ trách Tử Long, tôi cũng chẳng còn lưu luyến gì với Đạo môn, chỉ muốn dẫn Y Y đi tìm một nơi yên ổn để sinh sống.
Nghĩ đến đây, tôi mới cười hỏi Y Y: "Y Y, hiện tại anh đã rời khỏi Đạo môn. Đạo môn đã bình yên, bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh sống cùng em suốt đời. Em muốn đi đâu? Nói cho anh biết, anh nhất định sẽ dẫn em đi!"
Tôi hỏi như vậy, Y Y liền mím môi, không trả lời tôi ngay. Suy tư một lúc, cô ấy mới nói: "Anh Cửu, thôn Ma Câu là nhà của anh, Y Y cùng anh về thôn Ma Câu."
Thật ra tôi biết suy nghĩ của Y Y, cô ấy đã sớm muốn về trại Cổ Miêu. Nơi đó dân chúng rất giản dị, không qua lại với người bên ngoài, người trong trại thân nhau như một nhà.
Sau khi được tôi dẫn ra khỏi trại Cổ Miêu, Y Y cũng trải nghiệm được sự hiểm ác của lòng người, sự phức tạp của giang hồ. Chỉ có trại Cổ Miêu mới khiến cô ấy yên tâm. Mà cô ấy bảo muốn theo tôi về thôn Ma Câu, thật ra là vì suy nghĩ cho tôi.
Tôi cười lắc đầu, vuốt tóc mái mềm mại trên trán cô ấy, nói: "Y Y, từ lúc rời khỏi thôn Ma Câu, anh luôn trải qua cuộc sống nay đây mai đó! Điều buồn cười là khi anh quyết định rời khỏi Đạo môn mà còn chưa tìm được em, anh phát hiện bản thân không có nơi để về. Dường như rời khỏi Đạo môn thì anh không còn chỗ nào để đi cả! Có điều tình hình bây giờ không giống lúc đó..."
Nói đến đây, tôi cố ý dừng lại. Nhìn khuôn mặt nhỏ nghi hoặc của Y Y, tôi cười nói: "Y Y, anh không còn là cô nhi không nhà để về nữa! Bởi vì nơi có em chính là nhà! Anh biết em muốn về trại Cổ Miêu. Anh hứa với em, đợi anh dẫn em đi cúng tế ông nội và sư phụ xong, chúng ta sẽ trở về trại Cổ Miêu, không cần tiếp xúc với người ngoài nữa!"
"Anh Cửu, anh nói thật không?" Y Y mở to cặp mắt to tròn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ kích động.
"Vô cùng thật!" Tôi gật đầu cười. Y Y lập tức nhào vào trong lồng ngực tôi, dịu dàng nỉ non: "Anh Cửu, chúng ta về trại Cổ Miêu đi. Em không muốn sống những tháng ngày lo lắng sợ hãi nữa, chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh!"
Đây là điểm hiểu chuyện nhất của Y Y. Cho dù phải đối diện với lựa chọn đối mặt, cô ấy luôn nghĩ cho tôi trước. Từ lúc theo tôi rời khỏi trại Cổ Miêu, cô ấy chưa từng được sống một ngày lành nào.
Hiện tại trời cho cơ hội này, sao tôi có thể phụ lòng cô ấy nữa.
Sau khi thương lượng xong, chúng tôi lại tiếp tục ở trong quán trọ một ngày. Suốt cả ngày, chúng tôi đều dính nhau. Cho dù đến tối cũng giày vò đến mệt mỏi.
Ở cùng nhau hai ngày nay, dường như đã bù đắp lại khoảng thời gian cả hai xa cách.
Sáng hôm sau, chúng tôi mới rời khỏi quán trọ. Dựa theo lộ trình đã lên kế hoạch, chúng tôi di chuyển đến thôn Ma Câu trước! Quỷ thành trước đó bây giờ đã càng lúc càng náo nhiệt.
Người dân trong thôn bắt đầu tăng lên, những đạo sĩ ở lại kết hôn với những phụ nữ còn sống, cũng sinh con cái. Cứ theo tốc độ như vậy, mấy năm sau thì thôn Ma Câu lại sẽ khôi phục thành thôn xóm náo nhiệt như mười năm trước!
Tôi vừa trở về, người dân trong thôn Ma Câu lập tức bận rộn, náo nhiệt như đã đến Tết vậy! Ăn xong một bữa cơm chiều đoàn viên, lúc này tôi mới dẫn Y Y đi cúng tế ông nội!

Bình Luận

0 Thảo luận