Từ lúc tôi biết Mạnh Doanh cho tới nay, tôi biết anh ta tuyệt đối không phải là người sợ phiền phức, gặp phải nguy hiểm liền lùi bước. Nhưng anh ta bây giờ có vẻ cũng chẳng còn tự tin khi nhìn thấy mấy trăm thi thể trong tầng băng.
Anh ta nói không sai, những người này đã chết mấy chục năm. Tháng ngày tích lũy, lại thêm xung quanh có hơi nước nên chắc chắn tầng băng càng ngày càng dày. Hiện tại thi thể của những người này đã hoàn toàn dung hợp thành một với núi Côn Lôn.
Muốn mang hài cốt của bọn họ ra ngoài, khiến bọn họ được siêu độ thì nhất định phải phá tan tầng băng trên mặt đất. Hiện tại chúng tôi còn đang treo giữa không trung, cũng không biết rốt cuộc tầng băng dày bao nhiêu. Tôi chỉ đành an ủi Mạnh Doanh trước: "Mạnh đại ca, đừng lo, dù sao biện pháp cũng nhiều hơn khó khăn! Tôi tin anh nhất định sẽ làm cho những hài cốt chôn lâu trong tầng băng có thể lại thấy ánh mặt trời!"
"Ừ!" Mạnh Doanh gật đầu cười, cuối cùng trên mặt cũng coi như nhẹ nhõm hơn.
Tiếp đó, hai chúng tôi mở dây thừng trên người ra, nhảy xuống bên dưới. Hai chân của chúng tôi vừa tiếp xúc mặt đất, đầu tiên nghe được tiếng vang "thùng thùng" rất trầm.
Từ âm thanh nặng nề này có thể phán đoán ra được là tầng băng rất dày! Hơn nữa giày trượt băng dưới chân chúng tôi là đặc chế. Không phải là giày leo núi giữ ấm mà càng giống dép, mặt trên của dép có hai sợi dây, vừa vặn có thể cố định trên giày leo núi của chúng tôi!
Mà đế giày trượt băng toàn là đinh sắt bằng cây đũa, không bén lắm. Nhưng chỉ cần cộng thêm trọng lượng của cơ thể thì vừa vặn có thể giẫm đinh sắt này vào trong tầng băng.
Loại giày trượt băng này có thể tránh trượt, bước đi trên mặt băng giống như bước trên đất bằng vậy. Nhưng nó cũng có khuyết điểm là rất nặng, vô hình trung có thể làm cho tốc độ di chuyển trở nên chậm hơn nhiều.
Tôi quên độ dài của đinh sắt dưới đế giày cũng phải đến ba bốn phân. Tôi và Mạnh Doanh lại nhảy xuống từ nơi cách mặt đất một mét, cộng thêm trọng lượng cơ thể và lực lao xuống, vị trí chịu lực của gót chân nên đinh sắt hoàn toàn cắm vào trong tầng băng!
Mà bên dưới tầng băng toàn là thi thể nhảy xuống từ trên vách núi. Dường như dưới đáy vực này được lát bằng thi thể và băng vậy. Quan trọng nhất là thi thể của bọn họ bị lớp băng chôn quá sâu.
Thi thể gần mặt băng nhất cũng cách mười phân. Hơn nữa trước đó chúng tôi ở giữa không trung cũng không nhìn rõ tình hình của những thi thể này, chỉ thấy được đại khái.
Nhưng hiện tại tôi và Mạnh Doanh đã thấy rất rõ, trong lòng lại bị chấn động lần nữa. Chúng tôi giữ hơi, chẳng dám thở mạnh. Bởi vì rất nhiều thi thể nhảy xuống từ vách núi với độ cao cả trăm mét đã sớm ngã đến biến dạng!
Có thi thể nằm trên mặt đất, hai chân vắt sang một bên, tạo thành chín mươi độ với thân thể, giống như đã bị đứt thành hai đoạn. Nhưng thi thể kia còn chưa trở về vị trí cũ thì đã bị tầng băng cố định lại, bị bảo tồn lại giống như tiêu bản vậy!
Mà có thi thể, lúc nhảy xuống thì đầu đã chia năm xẻ bảy. Óc màu trắng từ trong đầu bể ra và bọt tuyết rơi cùng một chỗ, còn chưa kịp khô cạn đã bị đóng băng lại, trông như đóa hoa băng chứa óc và máu vậy.
Gần như có rất ít thi thể hoàn chỉnh, bọn họ đều duy trì tình trạng chết thảm thiết lúc ngã xuống. Khi đó đúng lúc là trời đông giá rét, vì vậy toàn bộ đều bị đóng băng thành cảnh tượng như vậy dưới bầu không khí âm mấy chục độ!
Mấy trăm thi thể cứ vậy mà trải dưới chân chúng tôi. Nhất là những thi thể bị đóng băng mà ngửa mặt, cặp mắt trừng to, con ngươi đỏ như máu, giống như đang nhìn chòng chọc chúng tôi. Cho dù không nhìn, chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh này thì lưng tôi đã lạnh lẽo!
Cho dù tôi cố gắng khống chế bản thân đừng suy nghĩ đến, thế nhưng cả người vẫn cảm thấy không thoải mái. Giống như chúng tôi đang đạp lên trên những thi thể này vậy, nếu bọn họ đã biến thành xương trắng thì có lẽ trong lòng tôi còn cảm thấy tốt hơn!
Nhưng tất cả bọn họ đều duy trì trạng thái thảm thiết lúc ngã chết. Mọi người cứ thử nhảy xuống từ vách núi trăm mét đi, sẽ ngã đến mức khủng khiếp và thê thảm cỡ nào chứ?
Hơn nữa đây còn là mấy trăm thi thể!
Cho dù Mạnh Doanh là người cản thi, lúc này anh ta cũng không nhìn nổi, vẻ mặt rất khó chịu. Yết hầu anh ta lên xuống, giống như muốn nôn ra! Tôi đang định mở miệng, Mạnh Doanh liền khoát tay rồi cấp tốc lui về phía sau. Mãi đến khi lui ra khỏi phạm vi thi thể, biểu cảm trên mặt anh ta mới có vẻ dễ chịu hơn. Anh ta vội lấy hộp thuốc lá ra, sau khi bật lửa châm thuốc thì bắt đầu rít từng hơi.
Lúc này tôi cũng rất khó chịu, vội vàng lùi đến bên cạnh anh ta. Trong mắt Mạnh Doanh đã có nước mắt, chắc là phản ứng muốn nôn mửa lúc nãy. Nhìn thấy tôi lại đây, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: "Sống đến bây giờ, ít nhất thì tôi cũng đã đuổi mấy chục thi thể! Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi là một công nhân làm việc trong nhà máy hóa học, bởi vì uống chút rượu nên đã ngã vào trong ao nước. Lúc vớt lên thì da trên người không có chỗ nào lành lặn. Khi tôi đi cản thi thì muốn đổi cho anh ta một cái áo liệm. Tôi kéo quần áo trên người anh ta xuống, cũng sắp xé da trên người anh ta xuống luôn. Thế nhưng hồi đó tôi giống như chẳng gặp chuyện gì vậy. Còn có một lần, tôi nhớ là một đứa trẻ tám chín tuổi, bị một chiếc xe tải mấy chục tấn cán qua người! Cả người gần như bị đè thành thịt nát... Ôi..."
Nói đến phần sau, dường như Mạnh Doanh đã nhớ lại hồi ức thống khổ nhất. Tiếng nói của anh ta im bặt đi. Sau khi hít vào một hơi, anh ta lại đốt thêm một điếu thuốc với đôi tay run run. Anh ta đột nhiên rít vài hơi, lúc này mới nói xong chuyện trước đó: "Nhà của đứa trẻ đó nghèo, tài xế lại bỏ trốn nên ngay cả thợ trang điểm của nhà tang lễ cũng không bằng lòng giúp đỡ! Cha mẹ của đứa trẻ đó quỳ xuống cầu xin tôi, nhờ tôi nhất định phải mang hài cốt của con trai bọn họ về! Tôi không còn cách nào khác, bởi vì thi thể của đứa trẻ đó đã hoàn toàn bị cán thành thịt nát. Bất đắc dĩ, tôi chỉ đành trộn thịt nát của đứa trẻ đó vào trong bùn vàng, dựa vào ký ức mà nặn thành tượng đất, cuối cùng tôi cõng nó về bên cạnh cha mẹ đứa trẻ! Lúc đó tôi cũng không buồn nôn. Nhưng hôm nay thấy trạng thái thê thảm lúc chết của mấy trăm người này, trong lòng tôi tự dưng cảm thấy rất khó chịu! Nhất là thi thể mà đã vỡ bụng, khiến tôi không khỏi liên tưởng đến Tuyết Mai, người vợ quá cố yêu dấu của tôi!"
Đàn ông kiên cường chảy máu không rơi lệ, rơi lệ tất nhiên là vì quá đau lòng! Mạnh Doanh là người đàn ông thẳng thắn cương nghị, hôm nay lộ ra vẻ dịu dàng thế này là vì nhớ đến chị Tuyết Mai.
Anh ta có tình cảm sâu đậm với chị Tuyết Mai. Chỉ tiếc Tuyết Mai có mệnh cách thập thế âm nữ, mệnh quá cứng, sẽ khắc chết người bên cạnh. Tôi và Vương Lỗi đã nỗ lực, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn mãi mãi xa nhau!
Hơn nữa nhìn thấy những thi thể dưới lớp băng, phảng phất chúng tôi nhìn thấy được cảnh tượng thảm thiết sau khi bọn họ nhảy xuống vách núi, thân thể chia năm xẻ bảy. Cảnh tượng mấy chục năm trước còn đang sờ sờ trước mặt chúng tôi.
Nói không khó chịu trừ khi là người không có trái tim!
Tôi vỗ vai Mạnh Doanh, cười an ủi: "Mạnh đại ca, nếu chúng ta đã gặp gỡ thì giúp bọn họ giải thoát đi! Hài cốt của bọn họ chôn lâu dưới đáy vực, vong hồn của bọn họ mãi mãi không thể đến Địa phủ đầu thai chuyển thế! Đây là chuyện tốt có thể tích âm đức. Chị Tuyết Mai là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng. Anh tích được nhiều âm đức, chị Tuyết Mai cũng sẽ được Địa phủ khoan thứ. Nói không chừng kiếp sau chị ấy có thể thoát khỏi mệnh cách đau khổ là thập thế âm nữ!"
"Ừm!" Tôi vừa an ủi như thế, Mạnh Doanh lập tức cười không chút nghi ngờ. Ở trước mặt anh ta, chỉ khi nhắc tới tên của chị Tuyết Mai thì mới có thể nhìn thấy vẻ thẹn thùng và tình cảm của anh ta!
Tiếp đó, Mạnh Doanh bắt đầu đặt balo xuống đất, chuẩn bị tất cả pháp khí cần để cản thi. Mà tôi cũng mượn cơ hội này để quan sát hoàn cảnh xung quanh, đáy vực này là một cái khe nứt sâu trăm mét!
Diện tích không rộng, chỉ chừng mười mét. Nhưng khe nứt này không bằng phẳng, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy vùng đất và đá nhô lên. Khe nứt này uốn lượn đến điểm sâu nhất, không biết rốt cuộc dài bao nhiêu.
Chỗ hẹp nhất chắc chỉ có thể cho một người nghiêng người đi qua. Cả khe nứt không nhìn thấy bất kỳ thực vật và màu xanh nào, hoàn toàn bị tầng băng bao trùm, giống như bây giờ chúng tôi đang ở trong khe băng vậy!
Tôi đi vào chỗ hẹp nhất bên trong, nghiêng tai lắng nghe, vừa vặn nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy ào ào. Quả nhiên là có sông ngầm. Tương truyền rằng bên dưới ngọn núi Côn Lôn có không ít sông ngầm, nhằng nhịt khắp nơi, không ai biết được rốt cuộc có bao nhiêu con sông ngầm.
Xem ra lời đồn này là thật. Mà điều kỳ lạ nhất là cho dù nơi này băng tuyết ngập trời thì sông ngầm ở núi Côn Lôn vẫn chưa từng kết băng. Vốn dĩ tôi muốn nhìn xem dòng sông ngầm này chảy đến đâu, nhưng nghĩ đến chuyện không thể rời khỏi Mạnh Doanh quá xa nên tôi chỉ đành thôi!
Trong lòng tôi cũng đang suy nghĩ, lát nữa nếu chờ Mạnh Doanh mang những thi thể này lên, tôi mới đi tìm hướng chảy của dòng sông ngầm này. Người thường đi lên chỗ cao, nước lại chảy về vùng thấp. Chỉ cần đi theo hướng dòng sông chảy, chúng tôi nhất định có thể mang bọn họ ra ngoài!
Chứ nếu đưa từng thi thể này từ vách núi lên trên, e rằng xử lý xong tất cả những thi thể này thì đám người Thạch Minh Thánh Hàm đã chặt đứt long mạch chính của Hoa Hạ rồi!
Nói cách khác, thời gian của chúng tôi cũng không nhiều, chỉ có thể mau chóng mang toàn bộ thi thể của bọn họ ra ngoài!
Đợi tôi quan sát địa hình một vòng, trở lại thì Mạnh Doanh đã cắm không ít nhang và nến đỏ trên mặt băng. Những cây nhang và nến đỏ này không phải là cắm bừa, mà là sắp xếp theo trận pháp Hắc Bạch Âm Dương Ngư.
Hắc Bạch Âm Dương Ngư chính là Thái Cực Bát Quái đồ! Đây là một công trình vĩ đại, những cây nhang đó vừa vặn cắm trên lớp băng có thi thể. Giữa ba nén nhang lại có dây thừng đỏ nối lại thành vòng.
Sau khi dây thừng đỏ quấn quanh trận pháp Hắc Bạch Âm Dương Ngư một vòng, vừa vặn trở lại trước ba nén nhang và hai cây nến đỏ ở chỗ Mạnh Doanh! Sau khi anh ta quấn đầu và đuôi dây thừng đỏ vào hai cây nến đỏ, lúc này mới xem như là hoàn thành bước thứ nhất.
Mà anh ta lúc này đã mệt đến đổ đầy mồ hôi, trên mặt cũng xuất hiện vẻ mệt mỏi!
Chỉ thấy anh ta lau mồ hôi trên trán, cười nói với tôi: "Sơ Cửu, sau đó có thành công hay không thì phải xem ý trời rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận