Vừa nghe thấy Dương lão tam xảy ra chuyện, tim tôi đập thót. Tôi vội vàng đè bả vai run rẩy của Dương lão thất xuống, hỏi: "Lão thất, đừng sợ. Mau nói cho tôi biết, sau khi hai người vào trong thì đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi đè mạnh vào vai anh ta là vì muốn giảm bớt sự hoảng sợ trên người anh ta. Dương lão thất nuốt ngụm nước bọt, trả lời: "Anh Cửu, lúc nãy hai anh em chúng tôi vào trong vẫn làm theo chỉ dẫn của cậu, đi vòng quanh thị trấn. Lúc đầu oan hồn trong đó có đi theo chúng tôi, thế nhưng đến lúc chúng tôi đi đến cái giếng kia thì bọn chúng không đi nữa, tất cả đều đứng quanh giếng! Lão tam sợ không thể dẫn bọn chúng ra nên quay đầu gọi bọn chúng! Thế nhưng vừa gọi như vậy thì tất cả những oan hồn kia đều vây chúng tôi lại, không ngừng xông vào người chúng tôi bằng âm khí, muốn nhập vào người chúng tôi! Thấy tình hình bất thường, lão tam bèn đẩy tôi ra. Lúc tôi đi, dương hỏa trên vai lão tam đã tắt một đóm!"
"Chết tiệt! Dương hỏa tắt thì người sẽ chết! Không phải tôi đã nhắc hai người không được quay đầu sao? Ôi..." Tôi vừa sốt ruột vừa tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, đập tay lên người Dương lão thất để dương hỏa vào lại người anh ta.
Tiếp đó, tôi mới lấy dây thừng từ trong túi họ đeo ra, đưa lá cờ âm binh tướng quân cho anh ta rồi dặn dò: "Lão thất, lát nữa anh đứng trước cửa chờ bọn tôi. Nếu thấy bọn tôi đi ra thì mau vung lá cờ tướng quân này!"
"Vâng." Dương lão thất gật đầu thật mạnh. Tôi rút Thước Trấn Hồn ra, lao vào trong trước. Trong thị trấn vẫn vắng vẻ đến đáng sợ, nhưng lớp sương mù quỷ quái xung quanh đã nhạt bớt, ánh sáng cũng sáng hơn nhiều!
Tôi chạy về phía cái giếng. Quả nhiên lúc gần đến cái giếng kia, tôi lập tức nhìn thấy xung quanh cái giếng kia đã bị lớp sương mù quỷ quái dày đặc vây quanh.
Lớp sương mù này quá dày, tôi hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình bên trong. Cuối cùng tôi đành phải dùng bùa mở thiên nhãn, sau đó lập tức nhìn thấy bên trong lớp sương mù dày đặc đang vây đầy oan hồn ác quỷ.
Lúc tôi nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng cũng phát hiện ra tôi. Từng đôi mắt u oán, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi khiến tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Mấy trăm oan hồn bảo vệ miệng giếng này, rốt cuộc trong đây đang giấu thứ gì?
Điều khiến tôi lo lắng hơn là bây giờ tôi không thấy Dương lão tam đâu cả. Trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề. Nếu ba đóm dương hỏa trên người anh ta đều tắt, lại bị mấy trăm oan hồn xông vào cơ thể thì cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được anh ta!
Tôi nhanh chóng lướt nhanh qua mọi chỗ xung quanh, thế nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Dương lão tam. Cái duy nhất tôi có thể nhìn thấy là ba nén nhang còn chưa đốt hết đang được cắm bên cạnh giếng!
"Chết tiệt! Chắc chắn lão tam đã rơi vào trong giếng rồi!" Nhìn thấy ba nén nhang ấy, tôi mới liên tưởng đến điều này! Tôi không để ý đến điều gì khác nữa, đặt ngang Thước Trấn Hồn trước ngực mình, một tay khác thì cầm bùa giết quỷ. Sau khi tôi cầm phù xoay mấy vòng trên không trung, bùa giết quỷ bắt đầu cháy rừng rực.
Cùng lúc đó, tôi cũng dựng thẳng Thước Trấn Hồn rồi lao đến, vừa lao đến vừa lớn tiếng đọc thần chú giết quỷ: "Thái Thượng Lão Quân dạy ta giết quỷ, dữ ngã thần phương. Thượng hô ngọc nữ, thu nhiếp bất tường. Đăng sơn thạch liệt, bội đái ấn chương. Đầu đái hoa cái, túc niếp khôi cương, tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh. Tiền hữu hoàng thần, hậu hữu việt chương. Thần sư sát phạt, bất tị hào cường, tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang. Thần nào không phục, quỷ nào dám ngăn? Lập tức tuân lệnh, giết!"
Cùng với tiếng "giết" cuối cùng vang lên, trong phút chốc đột nhiên có một cơn gió xuân ôn hoà thổi tới! Xung quanh là trời đông giá rét, âm khí lạnh đến thấu xương nhưng cơn gió này vẫn thổi lên người tôi.
Cảm giác ấm áp chạy khắp người, sau đó cả người tôi tỏa ra ánh sáng vàng nhạt! Ánh vàng này giống như đã quấn quanh người tôi, buộc luồng âm khí lạnh thấu xương kia phải lùi về sau!
Nhưng phía trước vẫn bị oan hồn chặn đường. Bọn chúng vẫn đứng canh giữ trước miệng giếng này, hoàn toàn không muốn cho tôi đến gần! Thân thể tôi rung lên, chân khí Huyền Chân ở vùng đan điền đều bộc ra hết. Sau khi lao qua huyệt Bách Hội, chúng rót hết vào trong Thước Trấn Hồn!
Chỉ trong chớp mắt, Thước Trấn Hồn lập tức phát ra ánh sáng vàng cực kỳ chói mắt, lại còn phát ra tiếng kiếm reo "vù vù" giống như đang tức giận thét gào vậy!
Sau khi cảm nhận được pháp lực của Thước Trấn Hồn, tôi đột nhiên đạp hai chân xuống đất, bật người lên cao, hai tay giữ chặt một đầu của Thước Trấn Hồn rồi đột ngột chém vào oan hồn ác quỷ ở trước mắt!
Chúng tôi cách nhau một khoảng chừng ba bốn mét. Tôi vừa chém xuống như vậy, một luồng kiếm khí mạnh mẽ vụt đi, thậm chí còn nghe được tiếng không gian bị xé rách.
Chân khí Huyền Chân mang theo pháp lực mạnh mẽ. Chỉ thấy luồng khí thể hình cung kia chém vào oan hồn ác quỷ đang chắn trước giếng! Nơi kiếm khí đi qua đã hoàn toàn đánh tan âm khí trên người chúng.
Nhất là những oan hồn ở gần kiếm khí nhất đã bị chém thành hai. Chúng còn chưa kêu lên được tiếng nào thì đã bị chém cho hồn bay phách tán! Cùng lúc đó, tôi cũng chém ra được một con đường trong trăm quỷ!
Nhân lúc chú pháp trên người còn chưa biến mất, tôi đột ngột xông lên trước. Mà sau khi tôi nhảy vào đàn quỷ, bọn chúng cũng hung hăng nhào đến!
Tôi nhân cơ hội này nhào về trước, nhảy thẳng vào trong giếng! Tôi không biết rốt cuộc cái giếng này sâu bao nhiêu, càng không biết bên trong giếng còn nước hay không. Lúc nhảy xuống dưới giếng, tôi cảm nhận được cơn gió tà bên trong không ngừng thổi đến khiến mặt tôi biến dạng!
Tôi nhanh chóng lấy vài lá bùa ra, đốt xong ném xuống! Thế nhưng gió tà thổi đến từ bên dưới quá mạnh, bùa của tôi còn chưa rơi xuống đã bị thổi bay đi!
"Chết tiệt!" Tôi không nhìn thấy tình hình trong giếng nên lập tức kêu to không tốt. Tôi chỉ đành cố gắng vặn vẹo người mình, sau đó đâm vào vách giếng bằng Thước Trấn Hồn!
Điều may mắn là đường kính của miệng giếng này không lớn. Tôi dùng Thước Trấn Hồn đâm vào thì lập tức đâm trúng vách. Tôi dùng sức đâm mạnh vào để giảm bớt tốc độ và trọng lực khi rơi xuống!
Nhưng nào ngờ tôi vừa đâm vào thì lập tức vang lên tiếng roẹt, văng ra tia lửa, giống như Thước Trấn Hồn đâm vào trong một tảng đá cứng vậy. Thước Trấn Hồn không đâm vào được nên tôi vội vàng ngậm nó vào miệng rồi đưa hai tay xuống dưới, định dùng tay chạm đất trước!
Nhưng tôi vừa duỗi tay xuống liền cảm giác đôi tay của mình bị vô số đôi tay khác bắt lấy. Tôi đưa đầu nhảy vào giếng nên không chỉ có tay bị tóm mà ngay cả đầu, cánh tay cũng bị từng đôi tay lạnh như băng nắm lấy.
Ở giữa không trung, tôi không lấy được chút sức nào. Còn chưa tìm được điểm để dùng sức thì những đôi tay lạnh như băng này đột nhiên kéo mạnh tôi. Tiếng "ầm" vang lên, thân thể của tôi ngã mạnh xuống đất, tôi chỉ có cảm giác xương của mình như sắp gãy hết.
Không kịp kêu đau, tôi vội vàng đứng dậy. Thước Trấn Hồn thuận thế quét một vòng xung quanh. Vừa quét thước, tôi có cảm giác Thước Trấn Hồn đã đánh lên người, giống như đã quét bay mấy người!
Trong giếng quá tối, tôi chỉ thấy được từng đôi tay tay lạnh như băng vồ đến phía mình. Không rảnh để ý đến chuyện khác, tôi lấy hết bùa trong túi càn khôn ra, lập tức ném lên rồi niệm thần chú.
Trong phút chốc, bùa phát ra tiếng "xì xèo" rồi bắt đầu cháy rừng rực, rọi sáng cả đáy giếng! Trong khoảnh khắc đáy giếng được chiếu sáng, tôi hít vào một hơi, thần kinh căng chặt!
Bởi vì dưới đáy giếng này lại giấu rất nhiều cái xác trắng, tất cả đều đang vây chặt tôi. Những cái xác này không chỉ có người lớn mà còn có trẻ con và người già. Mặt ai nấy đều cắt không còn giọt máu, trắng hơn cả vôi.
Tôi tính sơ sơ thì ít nhất phải có mấy chục cái xác, mà ở trên đất còn có xương trắng đã gãy. Bùa bốc cháy từ từ rơi xuống nên bọn chúng cũng không dám xông lên mà dồn dập lùi về sau, lại càng giơ tay che mắt. Bọn chúng sợ ánh lửa của những lá bùa này!
Nhưng không biết bọn chúng đã chết bao lâu, cơ thể đã cứng từ lâu. Trong giây phút bọn chúng giơ tay lên, tôi nghe thấy khớp xương phát ra tiếng cọt kẹt giống như người máy cứng đờ, quái dị khó tả khiến người ta sợ hãi!
Bùa cháy rất nhanh. Tôi không dám lơ là, vội vàng ném hết gạo nếp trong túi càn khôn xuống đất. Tôi ném quanh mình một vòng, vừa hay hình thành một vòng bảo hộ trên đất.
Xác chết sợ gạo nếp, chỉ cần tôi không rời khỏi vòng tròn xếp từ gạo nếp thì bọn chúng sẽ không dám nhào đến!
Giây phút bùa sắp cháy hết, tôi nhanh chóng lấy ra một cây nến đỏ rồi châm lửa bằng dương hỏa, sau đó lớn tiếng hô lên: "Lão tam, anh ở đâu?"
"Anh Cửu, tôi ở đây!" Tôi vừa hô lên thì Dương lão tam lập tức đáp lại, nhưng giọng nói của anh ta có vẻ rất yếu. Nếu không phải trong giếng này rất yên tĩnh thì chắc tôi cũng chẳng nghe thấy được!
Nghe thấy anh ta còn có thể nói chuyện, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh của Dương lão tam, tôi nhìn thấy anh ta đã ngã xuống một chỗ khác trong giếng, trên người bị buộc kín bằng dây thừng buộc xác, xung quanh cũng có rất nhiều gạo nếp.
Anh chàng này không ngốc lắm, biết dùng cách như vậy để bảo vệ mình! Nếu là những người khác thì chắc là đã sợ đến mức mất hồn mất vía rồi, đừng nói tới việc bảo vệ bản thân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận