Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 226: Rồng ngâm hổ gầm

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lúc đọc chú ngũ lôi, tôi cũng đã sửa lại câu thần chú. Trước đó câu chú của chúng tôi là dùng để giết quỷ trừ tà, bây giờ chúng tôi muốn xin ngũ lôi giáng xuống giết kẻ ác!
Đây là lần đầu tiên tôi dùng chú ngũ lôi sau khi ngộ ra một chân lý mới, tôi cũng biết mình sẽ phải trả giá. Nếu như thất bại, chúng tôi sẽ bị trời phạt, ngũ lôi sẽ không bổ lên người Quỷ Vương mà bổ lên người tôi!
Chúng tôi không còn cách nào khác cả, chỉ có thể đánh cược một phen. Chú ngữ đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn thiếu phù ngũ lôi của Tử Long nữa thôi. Lệnh thành phù thành, thiếu một thứ cũng không được!
Thấy tôi đã đọc chú ngữ xong, lúc này Tử Long mới phun ra một miệng máu. Tử Long vẫy cổ tay, bàn tay cầm bút thiên sư lập tức chấm vào khoảng không vừa phun máu, bắt đầu vẽ bùa trong không khí.
Vẽ bùa chỉ cần đã hạ bút thì không thể dừng lại. Tay của Tử Long cứ di chuyển không ngừng khắp không trung, ngón tay của anh ấy thon dài, trông rất đẹp. Tư thế vững chãi, nét chữ như rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi, sắc lệnh hạ xuống, khí thế đã thành!
Bùa ngũ lôi này của anh ấy được vẽ trong không khí, trên bút thiên sư chẳng hề có mực, chỉ dính máu anh ấy vừa phun ra lúc nãy.
Trước mắt vẫn chỉ là một khoảng không vô hình, thế nhưng tôi đã không nhịn được mà mỉm cười. Người bình thường không nhìn thấy được bùa ngũ lôi mà Tử Long vẽ bằng bút thiên sư, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được khí âm dương xung quanh đã tụ lại với nhau.
Mượn sức mạnh của khí âm dương chính là thứ mà tôi và Tử Long vừa ngộ ra. Ngày thường chúng tôi luôn luyện khí, thế nhưng lại không biết mượn dùng loại năng lượng mạnh mẽ này. Đây là sự ngu dốt của chúng tôi, cũng là kiểu tư duy quá truyền thống của chúng tôi!
Bùa ngũ lôi mà Tử Long vẽ giữa không trung vẫn chưa hình thành, còn thiếu một bước cuối cùng.
Hai tay của Tử Long cầm bút thiên sư, sau đó, anh ấy đột nhiên tuốt mạnh theo cán bút, phần đầu bút theo đó mà quét qua. Tử Long nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy một sợi lông bút mềm mại ở chính giữa, nhẹ nhàng giật xuống.
Ngón tay của anh ấy búng một cái, lông bút bay lên không trung. Trong khoảnh khắc gặp phải khí âm dương, nó bốc cháy rừng rực, bùa ngũ lôi hình thành từ khí âm dương lập tức xuất hiện trước mắt chúng tôi, tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt!
Tôi thấy được bùa ngũ lôi mà Tử Long vẽ bằng khí âm dương, trong lòng rất chấn động, lập tức lại hô lên: "Ta xin lôi công điện mẫu lập tức tuân lệnh, giáng ngũ lôi, giết kẻ ác!"
Sự phối hợp giữa chúng tôi không hề vượt quá hai phút! Mà chú ngữ của tôi vừa nói xong, trên trời đột nhiên phát ra một tiếng sấm rền vang.
Một tia chớp chói mắt cắt ngang bầu trời đêm, chiếu rọi cả bầu trời sao bị mây đen che phủ. Mây đen cuộn thành một cái vòng xoáy khủng bố, vô số luồng điện như con rắn nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong vòng xoáy.
Tiếng sấm không ngừng nổ đì đùng, tạo ra chấn động khiến người ta sởn gai ốc. Thứ sức mạnh đó thực sự rất khủng bố, khiến lòng người thấy sợ hãi!
"Không ngờ các ngươi lại có thể ngộ ra được! Không thể không thừa nhận, các ngươi là hai người có thiên phú cao nhất trong đám Đạo sĩ Hoa Hạ mà ta từng gặp! Nếu không giết các ngươi, để các ngươi có đủ thời gian trưởng thành thì Vu giáo chúng ta rất khó tiêu diệt Đạo môn Hoa Hạ các ngươi!" Thấy cảnh này, Quỷ Vương giật mình cảm thán. Nhưng lão cũng cười khinh thường được ngay, còn giễu cợt nói tiếp: "Có điều thuật ngũ lôi của các ngươi vẫn còn quá yếu, đạo hạnh không đủ nên khí âm dương mà các ngươi có thể điều động rất ít! Hơn nữa, dường như các ngươi không biết dùng đạo thuật thời thượng cổ! Trước tà thuật của ta, thuật ngũ lôi mà các ngươi triệu hoán không đỡ nổi một đòn đâu!"
Tiếng nói của Quỷ Vương vừa dứt, hai tay lão đột nhiên chắp lại với nhau, thủ ấn nhanh chóng thay đổi, trong miệng hô lớn: "Để cho các ngươi nhìn xem, sức mạnh của âm khí và tà khí mà tà thuật triệu hoán khủng bố đến mức nào!"
Quỷ Vương vừa chỉ tay, lồng chắn xung quanh chúng tôi đột nhiên dao động. Cái chắn được hình thành từ âm khí và tà khí bỗng co lại một cách nhanh chóng, tất cả đều bị chữ "vạn" to lớn trên đỉnh đầu chúng tôi hấp thu.
"Bàn nhược ba la mật... Bàn nhược ba la mật..." Gần như cùng lúc đó, sau khi chữ vạn to lớn kia bắt đầu hấp thu âm khí và tà khí, đám hòa thượng Bà La Môn cũng để tay theo hình tay phật, đồng thời đọc Tâm Kinh bằng tiếng Phạn.
Chúng tôi nghe không hiểu tiếng Phạn, cũng chỉ có câu này là có thể nghe hiểu. Thế nhưng mười mấy hòa thượng cùng đọc kinh một lúc, lại thêm tiếng bùa ngũ lôi nổ vang trên bầu trời, trong tai chúng tôi chỉ còn nghe thấy tiếng ầm ầm, phải nói chuyện rất to tiếng mới nghe được người kia đang nói gì.
Đợi sau khi lồng chắn hoàn toàn bị chữ "vạn" to lớn hấp thu hết, hoàn toàn biến mất, bên ngoài cũng lập tức nổi gió, khiến cát đá bị thổi bay tung trời.
Tình cảnh lúc này đã vô cùng hỗn loạn, chúng tôi không cách nào thấy được phương hướng của Quỷ Vương. Chữ vạn trên đỉnh đầu vẫn đang không ngừng tỏa ra tà khí và âm khí khủng bố.
Vu Thuật của Quỷ Vương và tà tăng đều trút lên chữ vạn, còn toàn bộ đạo hạnh của tôi và Tử Long đều dồn vào chú ngũ lôi.
Trận chiến này không phải bọn họ chết thì chính là chúng tôi chết! Dù sao thì sự cắn trả của chú ngũ lôi cũng đủ làm cho chúng tôi nổ tan xác rồi!
Thấy năm luồng sét đã tụ thành ở trong vòng xoáy mây đen, tôi bèn chỉ tay, hô lên: "Giáng ngũ lôi, giết kẻ ác! Giáng!"
Cùng với tiếng hét của tôi, năm tia sét phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như sóng cuộn biển gầm, thế như chẻ tre mà bổ xuống từ trong vòng xoáy mây đen.
Sấm sét giáng xuống, chớp giật trợ trận, hoàn toàn rọi sáng vùng này. Mà chữ vạn to lớn trên đỉnh đầu chúng tôi cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết, khí đen dâng trào, tụ thành một cột khí đen to bằng eo của người trưởng thành, phóng thẳng lên cao, đón đầu năm tia sấm sét đang giáng xuống!
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, sấm sét và cột khí đen đã va vào nhau, sinh ra một làn sóng màu đen.
Làn sóng lan ra xung quanh với điểm va chạm làm trung tâm, khiến mấy cây đại thụ cũng đổ gãy, nóc của những căn nhà trong làng chài đều bị tốc lên hết.
Mà lúc này, tôi và Tử Long đã phun ra một búng máu, cả người thoát lực, ngã thẳng xuống đất, không thể động đậy nổi nữa. Tôi đã không còn cảm nhận được chút sức lực nào trên người mình, lại càng không còn chút cảm giác nào. Tôi chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân để duy trì thủ thế đạo chỉ ngũ lôi!
Tử Long ngã xuống ngay bên cạnh tôi, không ngừng gọi tôi. Tôi đã không nghe rõ được anh ấy đang nói gì nữa, như thể lỗ tai của tôi đã bị điếc.
Tôi chỉ cảm nhận được trong tai mình có chất lỏng nóng bỏng chảy ra ngoài, là máu tươi!
Tôi mở to miệng để thở, nhưng trong cơ thể vẫn luôn có cảm giác bị ngạt thở. Trong lòng tôi biết rất rõ, đây là dấu hiệu của tử vong!
Tiếng sấm càng lúc càng nhỏ, không biết là do tai tôi đã điếc hay là do thuật ngũ lôi đã sắp biến mất nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh sáng của sấm sét đang từ từ biến mất. Chữ "vạn" vẫn tản ra khí đen cuồn cuộn, không ngừng xâm chiếm dần sức mạnh của sấm sét.
Thuật ngũ lôi mà chúng tôi gọi ra chỉ có thể đánh tan tà khí và âm khí, nhưng vẫn không thể đánh tan chữ "vạn" này!
Cùng với tia sấm sét cuối cùng bị cắn nuốt, trái tim tôi cũng hoàn toàn nguội lạnh. Tôi biết chúng tôi đã thua rồi, chung quy chúng tôi vẫn không phải đối thủ của tà thuật!
Trong cuộc đấu pháp năm xưa, các tiền bối Đạo môn đã thua, phải dựa vào long mạch ở khúc sông dữ cùng với tính mạng của chính mình mới giam cầm được người của Vu giáo!
Mà bây giờ lịch sử lại tái diễn, chúng tôi đấu pháp với Vu giáo, song kết quả vẫn là thua cuộc! Chúng tôi không có người giúp đỡ, lại càng không có long mạch để mượn dùng long khí!
Thế nhưng, chúng tôi có chết cũng vinh dự!
Rắc!
Đúng lúc này, tôi chợt nghe âm thanh của thứ gì đó bị vỡ. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bùa ngũ lôi mà Tử Long vẽ bằng bút thiên sư đã tan vỡ rồi biến mất.
Tử Long bị cắn trả. Anh ấy gào lên một tiếng đầy đau đớn, rồi lại cắn răng chịu đựng, nhưng cũng chỉ có thể nằm bò trên mặt đất, cả người không ngừng co giật! Chỉ chốc lát sau, anh ấy không còn nhúc nhích nữa, không rõ sống chết!
"Tử Long!" Giây phút nhìn thấy Tử Long ngã xuống, tôi hô to lên, vội vàng bò qua chỗ anh ấy.
"Các ngươi được chết trong tay ta cũng không phải là điều sỉ nhục gì! Đạo môn có nhân tài như các ngươi là phúc của Đạo môn Hoa Hạ! Thế nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, các ngươi không bao giờ là đối thủ của tà thuật Vu giáo chúng ta được! Năm xưa là vậy, bây giờ cũng là như vậy! Với sự tôn kính dành cho đối thủ của mình, hôm nay ta sẽ tự tay đưa các ngươi xuống suối vàng!" Tôi còn chưa kịp bò đến bên cạnh Tử Long, tiếng nói của Quỷ Vương đã truyền tới.
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy lão đã bước tới. Chỉ chớp mắt lão đã tới bên cạnh, khói mù xung quanh từ từ biến mất, tầm mắt của tôi cũng trở nên rõ ràng.
Vòng xoáy mây đen trên bầu trời đã biến mất, vô số ngôi sao lại hiện ra. Giống như sự thay đổi long trời lở đất trước đó chỉ là mây khói phù vân.
Nhưng cả làng chài và những nơi xung quanh đều là cảnh hoang tàn.
Quỷ Vương đi đến trước mặt chúng tôi rồi dừng lại, lão chỉ thẳng tay vào chúng tôi, chữ vạn trên đỉnh đầu lập tức bắn ra vô số khí đen, bao trùm lên người chúng tôi!
"Kết thúc, tất cả đều đã kết thúc!" Quỷ Vương cười to, tôi nắm chặt cánh tay Tử Long. Muốn chết thì cùng chết, trên đường xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn!
Hú...
Mà ngay lúc tôi nhắm mắt lại, bờ sông Long Ngâm đột nhiên truyền đến tiếng gầm khiến đất rung núi chuyển. So với tiếng gầm kinh thiên động địa kia, e rằng tiếng hổ gầm cũng không bằng một góc của nó!
Tôi còn chưa hoàn hồn, Quỷ Vương đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Đây là âm thanh rồng ngâm! Lẽ nào là... hung khí Hắc Long bị sông Long Ngâm trấn áp?"

Bình Luận

0 Thảo luận