"Cái gì? Sơ Cửu, cháu định xông vào Âm tào Địa phủ?!" Bác Diệp nghe tôi nói xong, hốt hoảng đứng bật dậy, vội khuyên can: "Sơ Cửu, cháu tuyệt đối không được làm bừa! Âm tào Địa phủ không phải nơi có thể xông bừa đâu, lỡ có bề gì thì cháu sẽ ở lại đó vĩnh viễn. Dù có quay trở về được mà không có sự đồng ý của Thập Điện Diêm La, cháu cũng sẽ bị trời phạt, bị báo ứng đấy!"
Tôi hiểu nỗi lo lắng của bác Diệp, nhưng lòng tôi đã quyết: "Trước giờ, bất kể chúng ta đi tới đâu cũng đều cửu tử nhất sinh, đã mấy lần đặt một chân vào Quỷ Môn Quan. Lần nào cũng là Lỗi gia ra tay cứu, lôi chúng cháu từ Quỷ Môn Quan trở về. Anh ấy cứu chúng cháu nhiều rồi, GIỜ đến lượt cháu đi cứu anh ấy về! Anh ấy là người anh em của cháu, cháu không thể đứng đó nhìn anh ấy chịu khổ được!"
"Không được, Sơ Cửu, tuyệt đối không được!" Bác Diệp kéo lấy tôi, tận tình khuyên bảo: "Sơ Cửu, càng vào lúc này, cháu càng phải lí trí. Rốt cuộc Vương Lỗi sống chết thế nào chúng ta vẫn chưa biết được. Nếu thực sự cậu ấy đã chết rồi, cho dù cháu đưa cậu ấy trở về thì cậu ấy vẫn không thể rời khỏi Âm tào Địa phủ mà!"
"Bác Diệp! Có những chuyện nhất thiết phải có người đứng ra làm." Tôi đáp một cách kiên quyết: "Dẫu Lỗi gia đã mất, đã biến thành âm hồn đi chăng nữa, cháu cũng phải đưa anh ấy ra khỏi Địa ngục Cửu U. Anh ấy báo mộng cho cháu, bảo rằng vừa lạnh vừa đói. Lỗi gia mà cháu quen biết quyết không chịu thua người khác nửa phần khí thế, cũng chưa từng phải chịu đựng nỗi khổ thế này bao giờ. Hơn nữa, cháu vẫn chưa giải được mối nghi hoặc trong lòng, lần này xông vào Âm tào Địa phủ, là muốn làm cho ra nhẽ, rốt cuộc Lỗi gia còn sống hay đã chết!"
"Sơ Cửu à, cháu thật sự không thể đi được." Bác Diệp đã khuyên hết nước hết cái: "Cháu là niềm hy vọng cuối cùng của phái Huyền Chân, hiện giờ đại ấn Huyền Chân và thước Trấn Hồn đều đã nằm cả trong tay cháu. Sau trận đấu pháp ở biên giới, danh tiếng của cháu cũng đã lan truyền khắp nơi. Nếu cháu mang theo hai thứ này ra ngoài, chắc chắn các đệ tử Huyền Chân giáo đang tản mác khắp nơi sẽ tụ hội về đây. Đến lúc đó, phái Huyền Chân chúng ta có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao. Đến lúc đó thì Đạo giáo Hoa Hạ sẽ không còn do Long Hổ tông cầm trịch, cũng không phải phái Phù Lục hay Luyện Đan nắm quyền, mà sẽ phải nghe theo Huyền Chân chúng ta!"
"Thôi đủ rồi! Bác Diệp!" Tôi đã mất hết kiên nhẫn để tiếp tục tranh cãi với bác ấy về chủ đề này, tôi nhìn bác và nói: "Bác Diệp, bấy lâu nay cháu luôn cảm thấy bác không có ý chí chiến đấu, gặp nguy nan cũng sẽ chỉ chọn cách né tránh. Nhưng cháu không biết tại vì sao bác luôn muốn cháu hoàn thành sứ mệnh phục hưng phái Huyền Chân. Hình như vì phái Huyền Chân, bác không còn là bác Diệp không có ý chí chiến đấu, sợ phiền hà nữa!"
"Ơ..." Những lời của tôi có phần nặng nề, bác Diệp nghe xong thì ngẩn ra. Biểu cảm trong ánh mắt của bác nhìn tôi rất phức tạp, nhưng bác không nói gì thêm, thở dài một tiếng rồi cũng lặng im.
Nhân cơ hội này, tôi chạy về lấy đại ấn Huyền Chân và thước Trấn Hồn mang sang.
"Bác Diệp, vừa rồi cháu hơi nặng lời, nhưng cháu nhất định phải xuống Âm tào Địa phủ. Cháu biết bác chỉ muốn tốt cho cháu, nhưng bác không cần khuyên nhủ gì nữa, chỉ cần trông coi nhục thân giúp cháu thôi!"
"Được! Cháu phải hết sức cẩn thận, thấy có gì không ổn thì phải quay về ngay." Bác Diệp cũng đã bất lực, chỉ đành dặn dò tôi lần cuối.
Tôi đáp một tiếng rồi ngồi khoanh chân trên đất. Khí tức trong cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng vì Vương Lỗi, tôi bất chấp tất cả.
Có hai cách để đến Âm tào Địa phủ, một là bị âm binh quỷ sai dẫn đi, nhưng những người được đưa đi đó đều là người chết. Còn có một cách khác, chính là mở Âm môn (cửa cõi âm).
Chỉ cần tu vi đạo thuật đủ cao là có thể cưỡng ép Âm môn mở ra, tiến vào Âm tào Địa phủ.
Với đạo hạnh của tôi hiện giờ, đã đủ để có thể mở Âm môn vào Địa phủ. Tôi cất thước Trấn Hồn cùng đại ấn Huyền Chân vào trong túi Càn Khôn, buộc chặt giữa eo bằng sợi dây màu đỏ.
Bác Diệp thắp ba nén hương đưa tôi. Hai tay cầm chắc ba nén hương, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú ngữ: "Thiên địa âm dương, nhật nguyệt càn khôn! Lục giáp lục đinh tại tả, bát đại kim cương tại hữu; hộ ngã hồn phách, tả hữu khai đạo! Hồn phách kính thần, ngô phụng tam thanh tổ sư gia cấp cấp như luật lệnh! Trụ ngã cường khai Âm môn, nhượng ngã hành tẩu âm dương! Khai!"
Lời chú vừa dứt, một cơn lốc đột ngột hiện ra giữa khoảng không trước mắt tôi. Âm môn đã mở, đây chính là cánh cửa nối liền hai cõi âm dương. Tiếp đó, cơ thể tôi như mất đi trọng lượng, trở nên nhẹ bẫng, bay lên.
"Sơ Cửu, nhớ phải hết sức cẩn thận! Hồn phách của cháu đã rời khỏi cơ thể, trước khi ba nén hương cháy hết, cháu nhất định phải quay về ngay. Nếu không, cháu sẽ không tự mình trở về được đâu." Thấy hồn tôi đã rời khỏi xác, bác Diệp cuống quýt căn dặn.
Tôi gật đầu, sải bước về phía trước, một lực hút đột ngột cuốn tôi vào trong cơn lốc đen ngòm.
Ngay khi bị hút vào cơn lốc, cơ thể tôi quay mòng mòng, dù đang ở trạng thái hồn phách, tôi vẫn bị xoay cho chóng mặt. Quá trình này kéo dài vài ba phút, trước mắt tôi mới hiện lên một vầng sáng lờ mờ màu xám.
Đến khi hai chân chạm đất, tôi đã có mặt trước Quỷ Môn Quan. Máu xám mịt mờ bao phủ lên mọi thứ xung quanh, không có tý sự sống nào ở nơi đây.
Tôi vừa xuất hiện, đám quỷ sai canh giữ Quỷ Môn Quan đã ngay lập tức phát hiện ra. Lũ chó Địa ngục dữ dằn mà đám quỷ sai đang dắt theo điên cuồng sủa về phía tôi.
Những đôi mắt đỏ quạch như máu, trông hung tợn một cách khác thường, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
"Phàm nhân to gan, dám xông vào Âm tào Địa phủ! Chắc ngươi chán sống rồi mới dám đâm đầu tìm đến chỗ chết!" Gã quỷ sai cầm đầu chỉ thẳng vào mặt tôi và quát.
Đã có kinh nghiệm hối lộ quỷ sai từ lần trước, tôi nhanh tay rút mớ tiền vàng bác Diệp đã chuẩn bị sẵn ra, cười lấy lòng: "Các vị sai gia, tôi đến Địa phủ quả thực là do bất đắc dĩ! Cảm phiền các vị châm chước cho, để tôi vào gặp Thập Điện Diêm La. Gặp Diêm Vương gia xong, tiểu nhân sẽ rời khỏi đây ngay!"
"Khốn kiếp! Dám hối lộ quỷ sai ta, rõ là muốn chết!" Nào ngờ, gã quỷ sai cầm đầu này không chịu nhận hối lộ của tôi, mà quát lên giận dữ, mớ tiền vàng trong tay bỗng chốc hóa bột phấn.
"Ta là người canh giữ Quỷ Môn Quan, trò này của ngươi không ăn nhằm đâu! Muốn gặp Diêm Vương gia ấy à, ngươi còn chưa đủ tư cách! Bay đâu, bắt lấy hắn cho ta, rút lấy ba hồn bảy vía của hắn cho chó dữ trên đèo Ác Cẩu ăn!"
Tôi không ngờ gã quỷ sai này lại phản ứng kịch liệt đến thế, trong đầu cũng hiểu, nói năng tử tế là không có tác dụng. Thấy chúng sắp ra tay câu hồn của mình, tôi vội vàng lùi về sau một bước, lấy thước Trấn Hồn và đại ấn Huyền Chân trong túi càn khôn ra ngay tắp lự, đồng thời quát to: "Các ngươi dám?! Ta là chưởng môn của phái Huyền Chân, là người trong Đạo môn! Đừng tưởng Âm tào Địa phủ của các ngươi là to nhất, Đạo môn không sợ các ngươi đâu!"
Khoảnh khắc khi tôi lấy hai món tín vật của chưởng môn ra, đám quỷ sai và chó dữ vây quanh đều sợ sệt lùi lại sau vài bước. Còn gã quỷ sai cầm đầu thì cũng trở nên ngọt nhạt hơn: "Ngươi đã là chưởng môn của phái Huyền Chân thì càng nên biết mối quan hệ giữa Đạo môn và Âm tào Địa phủ xưa nay chính là nước sông không phạm nước giếng. Nếu ngươi vô cớ xông vào Âm tào Địa phủ, đừng nói là ngươi, dù là nhân vật tầm cỡ đại sư của Đạo gia các ngươi tới, cũng phải ở lại Âm tào Địa phủ!"
"Hừ!" Tôi tức thì cất giọng lạnh lùng: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta nặng tay! Ta vẫn phải nói trước một câu, kẻ nào dám cản ta, ta sẽ khiến kẻ đó hồn bay phách tán!"
Trong lòng tôi không được tự tin cho lắm, dù gì đây cũng là lần đầu tôi xông vào Âm tào Địa phủ. Nhưng tôi đã không còn đường lui nữa, đành cắn răng tiến vào Quỷ Môn Quan.
Tôi giơ cao đại ấn Huyền Chân và thước Trấn Hồn, đám quỷ sai vẫn không dám tiến tới. Đợi sau khi tôi đã vào trong Quỷ Môn Quan, gã quỷ sai cầm đầu tức thì lấy ra một chiếc tù và rồi thổi vang.
Hắn định gọi thêm đồng đội, nhận ra điều này, tôi co cẳng chạy về hướng Thập Điện Diêm La. Nhưng còn chưa chạy ra khỏi phạm vi đường Hoàng Tuyền, tôi đã bị Hắc Bạch Vô Thường chặn lại.
Họ dẫn theo một đội âm binh, nhìn thấy tôi là lập tức bao vây lấy tôi. Nhưng không kẻ nào dám xông lên, ai cũng sợ thứ tôi đang cầm trong tay.
Lúc trước Vương Lỗi đến Âm tào Địa phủ cứu tôi đã không nể nang gì Hắc Bạch Vô Thường. Nay nhìn thấy tôi tới, Hắc Vô Thường nở nụ cười sắc lạnh, "Lại là ngươi, đúng là không sợ chết! Lần này, ta xem tên Vương Lỗi kia còn dám đến cứu ngươi nữa không!"
Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không giết âm binh. Dẫu gì tôi cũng không thần thông quảng đại bằng Vương Lỗi, tới lúc Âm tào Địa phủ muốn kiếm chuyện thì tôi muốn trốn cũng chẳng có nơi nào để trốn.
Hắc Vô Thường vừa hạ lệnh, đám âm binh kia đã rút xích câu hồn, quăng vù vù giữa không trung, chỉ chực chờ câu hồn tôi.
Tôi không tránh né, trừng mắt nhìn chúng quát, "Hôm nay ta quyết phải gặp Diêm Vương gia, kẻ nào mà dám cản thì đừng trách ta không nể mặt!"
"Tên Đạo sĩ quèn nhà ngươi cũng dám thốt ra lời này, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi hậu quả khi xâm phạm Địa phủ!" Hắc Vô Thường cũng nổi giận, định đích thân câu hồn tôi.
Nhưng hắn còn chưa ra tay, Phán Quan đã xuất hiện sau lưng hắn, buông lời lạnh tanh: "Lý Sơ Cửu, dương thọ của ngươi chưa tận, lại là người trong Đạo môn, phen này ta cứu ngươi! Nhưng trời phạt báo ứng, ngươi không tránh được đâu, đây là cái giá cho việc cố tình xông vào Địa phủ! Cút ngay đi, bằng không ta sẽ nhốt ngươi xuống 18 tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Tôi chẳng ngờ mình còn chưa tới được điện Diêm La thì cũng đã kinh động đến nhân vật lớn của cõi âm là vị Phán Quan đây. Nhưng từ đầu tôi đã hạ quyết tâm, không còn có đường lui nữa, tôi nhìn vị Phán Quan uy nghiêm đang trong cơn phẫn nộ ở trước mặt, không hề có ý định né tránh hay lùi bước, nói giọng nghiêm nghị: "Tôi không có được câu trả lời mình mong muốn thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi đây! Dù ngày hôm nay có phải đại náo Âm tào Địa phủ, tôi cũng phải tìm cho ra đáp án!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận